Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 262: Chương 262: – Tình Duyên Nghiệt Duyên




oOo 

Vẫn bất động, Ngọc Vô Song bình đạm nói: 

- Còn nhớ sư phụ đã từng nói với con, đệ tử kiệt xuất nhất của 

Phượng Hoàng thư viện từ trước tới nay chìm đắm trong một giấc mộng, giấc mộng do hai người đàn ông tạo nên. Vì vậy mà người ấy đã từ bỏ ngôi vị chưởng giáo theo đuổi hạnh phúc của riêng mình. Đáng tiếc cho tới nay hạnh phúc đó cũng vẫn chỉ ở trong mộng, mà chưa có được trong tay. Còn sư phụ, đời này người cũng có một giấc mộng, tuy nhiên sư phụ hiểu từ ngày người lên làm giáo chủ thì giấc mộng của người cũng đổ vỡ rồi. Đời này cũng chưa từng có ai hỏi con, giấc mộng của con là gì? Nhưng hiện tại con đã phát hiện ra và con cũng đã tỉnh khỏi giấc mộng! 

Đang thờ ơ bước ra xa, Thái Phượng tiên tử đột nhiên lại nhìn thấy thần sắc thương tang bi ai này. Nhìn Ngọc Vô Song đầy thương xót, bà nói từ tốn: 

- Môn quy lưu truyền từ lâu của Phượng Hoàng thư viện đã ước thúc nhiều nữ tử, có lẽ sự huỷ diệt lần này càng nói rõ hơn rằng nó không nên tồn tại. Trời sinh ra vạn vật để nuôi con người, sự hoà hợp của Nhân gian là do nhân tâm định đoạt, do tâm người mà sinh ra. Nếu như phản bội lại nhân tâm thì kết cục cuối cùng chính là sự huỷ diệt, đây là đạo trời và cũng chính là nhân tâm. Phượng Hoàng thư viện truyền đến đời của con cũng nên kết thúc rồi, không nên để những lời nói hư vô ràng buộc thêm nhiều người nữa. 

Ngọc Vô Song lắc đầu nói: 

- Có những chuyện biết rõ là sai nhưng vẫn không thể từ bỏ được, đó chính là luân thường. Phượng Hoàng thư viện có phải bị huỷ diệt hay không 

thì không thể chỉ một lời nói của người là có thể quyết định được, còn có nên kết thúc hay không thì quyết định vẫn là ở con. 

Chăm chú nhìn Ngọc Vô Song, Thái Phượng tiên tử nhận ra một điều, trong lúc này bà thật không thể nào nhìn thấu được con người của Ngọc Vô Song. 

Khẽ lắc đầu, Thái Phượng tiên tử cất giọng nhẹ nhàng: 

- Môn hạ của con cho tới nay chỉ còn lại hai đệ tử, một là Thương Nguyệt, một là Hứa Hạo, con muốn truyền ngôi vị cho ai, để cho ai đứng ra đảm nhận sự tịch mịch vô tận này? 

Ánh mắt của Ngọc Vô Song khẽ xao động, mím chặt môi, bà bất lực lắc đầu không nói. Tựa hồ lúc này đây bà hiểu được rằng ý nghĩa của ngôi vị trưởng môn là gì, vì vậy bà duy trì vẻ trầm mặc. 

Thái Phượng tiên tử không hỏi nhiều, ánh mắt phức tạp nhìn Ngọc Vô 

Song, bà đứng dậy vừa đi ra ngoài vừa nói: 

- Nếu như trong tim con cũng từng có một giấc mộng, vậy hy vọng con hãy thận trọng lựa chọn. Trong đời một nữ nhân, nếu như không có mộng thì sẽ là thống khổ. 

Ly khai căn phòng của Ngọc Vô Song, nghĩ đến những lời nói của bà, trong lòng của Thái Phượng tiên tử nặng trịch dường như có gì đó đang đè nặng lên, làm cho tâm tư không thoải mái được. 

Nhìn đại sảnh một lượt, có Kiếm Vô Trần và mọi người đang ở đó, dường như họ đang thương nghị vấn đề gì. Tuy nhiên Thái Phượng tiên tử không còn tâm trạng đi tham dự, một mình chuyển thân đi ra ngoài Nhã viên. 

*** 

Đứng trên đỉnh núi nhìn ra sông Hoàng Hà, Thái Phượng tiên tử y sam bay phấp phới, cả thân người như hạt bụi, vô thanh vô tức hòa mình vào tự nhiên bao la. 

Phía sau mấy trượng một đạo hắc ảnh xuất hiện, một người trung niên chừng bốn sáu, bốn bảy tuổi, tướng mạo anh tuấn có phần ngông cuồng lặng lẽ đứng ở đó. Đôi mắt đen láy nhìn về phía thân ảnh mỹ miều đến động nhân trong gió, trên khuôn mặt kiên nghị của người trung niên xuất hiện tia kích động, đôi môi không kìm chế được khẽ run lên, tuy nhiên lại không hề phát ra một tiếng động nào. 

Trong tâm thức sâu xa dường như có một sức mạnh kỳ diệu nào đó dẫn dắt, trong lòng Thái Phượng tiên tử run lên, dường như có một cảm giác đã lâu không xuất hiện trong lòng. Thời khắc này hồi ức như thủy triều mạnh mẽ dâng trào, điều mà bà cất giấu ở một nơi sâu thẳm trong ký ức đều xuất hiện rõ mồn một, bồi hồi quẩn quanh trong đầu không chịu rời đi. 

Đột ngột quay người lại và nhìn thấy hắc y trung niên, Thái Phượng tiên tử thân thể chấn động, khuôn mặt hiện lên vẻ tang thương. 

- Những năm gần đây muội sống thế nào, hắn đối xử với muội có tốt không? 

Thiên ngôn vạn ngữ, nhưng đến lúc gặp mặt rồi thì lại chỉ có thể hỏi một câu như vậy, cứ như là chỉ gặp mặt và hỏi một câu là đủ rồi. 

Môi khẽ run run, Thái Phượng tiên tử muốn cố gắng để mỉm cười nhưng nét mặt cứng nhắc mà chỉ toàn lộ ra vẻ thống khổ: 

- Muội vẫn khoẻ, người đó thì vẫn vậy. Huynh thế nào, khoẻ không? Nhìn khuôn mặt mỹ lệ, người trung niên dịu dàng nói: 

- Muội gầy đi nhiều, có phải hắn ta đối xử không tốt với muội không? 

Nếu có hãy nói cho ta biết, ta sẽ đi tính sổ với hắn. 

Ngữ khí kích động, giống như đang có ngàn lưỡi dao đâm vào tim của Thái Phượng tiên tử. Lúc này cảm giác ấm áp khi xưa vẫn như cũ, như chưa từng có chút biến hóa nào khiến cho trái tim của nàng âm thầm rơi lệ. 

Nghĩ lại ngày đó sự chọn lựa của mình có lẽ là sai, sai nghiêm trọng, tuy nhiên bây giờ cũng không thể quay lại được nữa rồi, không phải đó sao? Kìm chế sự bi thương, Thái Phượng tiên tử dần dần lấy lại bình tĩnh, điềm đạm nói: 

- Không có chuyện gì, cám ơn huynh đã quan tâm. Những năm gần đây nghe nói huynh vẫn sống một mình, không biết sống có tốt không? 

Nhìn dung nhan của nàng, người trung niên lộ ra vẻ thống khổ tột cùng, hắn kiên trì gặng hỏi: 

- Tại sao muội lại phải kìm nén những đau khổ trong lòng, bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ giữa chúng ta vẫn phải dùng đến nụ cười để che giấu tất cả sao? 

Ánh mắt của Thái Phượng tiên tử có chút bối rối, trốn tránh ánh mắt như nhìn thấu tâm can của người đàn ông, giọng nói của bà có chút cảm động: 

- Không dễ gì được gặp mặt, hà tất cứ phải đem những đau thương ra chứ? Quá khứ đã qua không thể quay lại được, dù ngày trước là đúng hay sai thì tất cả cũng là chuyện đã rồi, hỏi nhiều không phải càng thêm đau khổ sao? Kiếp này những gì muội có thể nói được chính là muội cảm thấy hổ thẹn với huynh, nếu có kiếp sau muội sẽ chọn huynh. 

Đau khổ nhìn bà, người đàn ông trung niên kìm chế xúc động nét mặt bắt đầu trở lên lạnh lùng vô tình. Khắp người phát ra khí thế cuồng bạo, nhãn thần băng lãnh như sương. 

- Lần này nghe nói bọn muội bị một người tên là Bắc Phong đánh bại, không biết chuyện đó có đúng không? 

Cảm nhận được sự lạnh lùng của người đàn ông, Thái Phượng tiên tử có cảm giác mất mát không thể hình dung được, giống như mất đi một cái gì đó vô cùng quý giá. 

Âm thầm thở dài, Thái Phượng tiên tử nói: 

- Chính xác là có việc đó, người này tu vi cao cường, có lẽ có thể sánh với huynh, song lại không rõ lai lịch. Lần này huynh đến, có phải muốn thu hồi Huyền Thiên Giám? 

Nguyên lai người này là Giáo chủ Thiên Ma giáo – Âu Dương Vân Thiên, thật là khiến người khác không thể đoán được. 

Âu Dương Vân Thiên lạnh lùng đáp: 

- Vật đó đợi khi nào muội không dùng nữa trả lại ta cũng được, lần này ta đến đây chủ yếu là muốn thăm muội, thấy muội vẫn sống tốt là ta yên tâm rồi. Ngoài ra ta thấy Lục viện liên minh đang dần bị huỷ diệt, sau này nếu muội gặp nguy hiểm hãy nhớ đến tìm ta. 

Vừa dứt lời, Vân Thiên quay người định đi. Lặng một lúc không thấy động tĩnh gì, hắn ta liền đi về phía trước, từng bước, từng bước bỏ đi. 

Dõi theo thân ảnh đang đi xa, Thái Phượng tiên tử toàn thân run rẩy, cắn chặt hai môi nhưng cuối cùng cũng không thể không thể cầm lòng được nói: 

- Vân Thiên, muội xin lỗi, hay quên muội đi! 

Thân ảnh bỗng dừng lại, Âu Dương Vân Thiên đột ngột quay lại nhìn nàng, tất cả sự lạnh lùng khi nãy đều biến mất, giờ đây chỉ còn lại sự ôn nhu, dịu dàng và lưu luyến. Hắn ta nói một cách si tình: 

- Có lẽ đến khi nào ta quên được ta là ai thì ta sẽ quên muội. 

Sắc mặt trắng bệch, Thái Phượng tiên tử nhìn vẻ mặt si tình của lão, đôi môi không ngừng run lên, tự hồ nàng quá xúc động nhưng lại không thể nào 

nói được lên lời, cứ thế lặng lẽ nhìn theo hắn ta, nước mắt bà nhạt nhoà. Trong làn gió nhẹ, giọng nói của Âu Dương Vân Thiên văng vẳng trong không trung: 

- Còn nhớ lần đầu gặp mặt, như là chỗ giao nhau của ba con đường, muội, ta và hắn ba người cùng gặp tại một điểm, từ đó một cuộc theo đuổi bắt đầu. Đêm đó, muội và ta cùng nhau ngắm sao trời, muội nói đời này muội có một giấc mộng đó là hy vọng ta và hắn luôn vui vẻ hạnh phúc. Nhưng muội không hề biết đó là giấc mộng không bao giờ thực hiên được, giữa ta và hắn muội phải lựa chọn. Vì giấc mộng của muội, muội luôn trốn tránh chọn lựa, chỉ cho tới phút cuối cùng mộng đã tỉnh, muội chọn hắn để giành hồi ức lại cho ta. Đối với muội lúc đó mà nói có lẽ đây là cách tốt nhất, nhưng bây giờ thì đó lại là một sự sai lầm, một sai lầm to lớn muội có hiểu không? Thân ảnh của muội, tất cả về muội đều được vĩnh viễn cất giữ trong trái tim ta. Đêm hôm đó muội đã trao cho ta tất cả những gì đẹp nhất, đó giống như chiếc chìa khoá, vĩnh viễn khoá chặt trái tim ta vào thời gian và không gian đó không có cách nào thoát ra được. 

Thân thể run rẩy, sắc mặt Thái Phượng tiên tử nhợt nhạt không chút máu, lùi lại ba bước dựa vào một gốc cây, thần tình bà thê lương nói: 

- Đừng nói nữa, đừng nói nữa, chuyện quá khứ còn nhắc lại làm gì? Quên nó đi, quên nó đi, chỉ là một giấc mộng! 

Âu Dương Vân Thiên lắc đầu: 

- Đã nhiều năm qua việc có thể quên được thì ta đã quên rồi, cả sự thù hận. Nhưng việc này ta không thể quên được, nó luôn luôn hiện lên trong đầu ta. Điều mà ta muốn nói, là ngày đó muội đã trao trái tim cho hắn ta, thân xác nàng trao cho ta. Không những hại hắn mà còn hại cả ta, hại cả muội nữa, muội biết không? Nếu như muội đem cả thân xác và tâm hồn mình trao cho một người, thế giới này lại có thêm một cặp đôi hạnh phúc và thêm một người đau khổ. Nhưng muội lại đem tâm hồn và thể xác phân làm hai, như thế đã biến 

thành ba người đau khổ, muội hiểu không? Nghĩ lại từ đó trở đi, hận thù đã 

quên hết rồi, chỉ còn lại tình yêu, còn lại nỗi đau, chỉ còn lại những lo lắng những hoài niệm muộn phiền vô tận. 

Thái Phượng tiên tử không có cách nào để đối mặt với tất cả chuyện này, bà quay mặt đi và bắt đầu khóc. Âu Dương Vân Thiên không bước tới khuyên bà, hắn vẫn đứng trong gió lắng nghe tiếng khóc của bà, trên mặt lộ vẻ u sầu. 

Không biết từ lúc nào tiếng khóc nhỏ dần, Thái Phượng Tiên Tử quay lại nhìn hắn ta, nhẹ giọng bảo: 

- Huynh hãy đi đi, ở lại đây lâu khiến cho người trong liên minh phát hiện ra thì không hay đâu. 

Nhìn bà, Âu Dương Vân Thiên nhãn thần nhu hòa, bình tĩnh nói: 

- Trái tim của muội vẫn có một phần hướng về ta, đúng không? Bây giờ ta muốn biết bao nhiêu năm qua hắn đối xử với muội tốt không, nói với ta, ta sẽ đi ngay. Nếu không thì ta sẽ trực tiếp đi tìm hắn. 

Thái Phượng tiên tử sắc mặt biến đổi, nhãn thần u oán nhìn hắn ta, hạ giọng: 

- Huynh ấy vẫn khổ công tu luyện muốn vượt qua tất cả mọi người, bởi vậy mà bao năm qua bọn muội ở bên nhau không nhiều. 

Ánh mt lạnh lùng, Âu Dương Vân Thiên tức giận gầm lên: 

- Đáng ghét, nếu sớm biết hắn ta làm như vậy ta đã không ẩn thế, không xuất hiện bao nhiêu năm qua. Lúc đầu là muốn hoàn thành tâm nguyện của muội ta bế môn tu luyện pháp quyết, hy vọng có thể từ đó mà quên muội đi, đồng thời cũng không làm phiền các người. Nào ngờ trăm năm nay hắn vẫn cứ giống như một khúc gỗ, như thế thì làm sao mà ta nuốt nỗi cơn tức giận này chứ. Ta sẽ đi tìm hắn, nếu như hắn tránh không gặp, ta sẽ xông thẳng vào Cửu Thiên Hư Vô giới, nhất định phải hỏi hắn cho rõ ràng. 

Thái Phượng Tiên Tử sắc mặt kinh hãi, vội vàng nói: 

- Vân Thiên, huynh đừng xúc động quá như vậy, việc này cũng không thể hoàn toàn trách huynh ấy được, nhiều năm qua muội cũng tu luyện tại Vân Chi Pháp giới, bởi vậy bọn muội mới ít thời gian ở bên nhau. Huynh... 

Lời vẫn còn chưa nói hết, Âu Dương Vân Thiên đã ngắt lời, chất vấn: 

- Đến lúc này mà muội vẫn còn bảo vệ hắn, như vậy thì những khổ cực bao nhiêu năm qua mà muội phải chịu chẳng có nghĩa lý gì sao? 

Thái Phượng tiên tử cười đau khổ, nghẹn ngào: 

- Đều đã qua rồi, hà tất phải nhắc nhiều làm gì cho loạn tâm ý? Huynh hãy về đi, Cửu Thiên Hư Vô giới đâu phải nơi có thể tuỳ tiện xông vào, huynh đi sẽ gặp nguy hiểm, muội không muốn huynh gặp nguy hiểm. 

Nhìn thẳng vào mắt bà, lúc này Âu Dương Vân Thiên dường như nhìn thấu được trái tim bà, tiếc rằng có một số thứ vẫn không thể nhìn thấu. 

oOo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.