Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 978: Chương 978: Huyết Ma thân vong (Huyết Ma bỏ mình)




Huyết Ma Thiên Cơ rất nóng nảy, thân rồng to lớn không ngừng lắc lư, đầu rồng ngẩng cao lên, xông thẳng đến Lục Vân kêu gào:

- Đó là chuyện của ta, ngươi đừng hỏi nhiều nữa, hãy xuống đây chịu chết thôi.

Lục Vân khích bà:

- Sao vậy, ngươi sợ rồi chăng? Hay là thật ra không biết tại sao?

Huyết Ma Thiên Cơ gần như phát cuồng rống lên:

- Câm miệng, ai nói ta sợ, ai nói ta không biết! Ngày đó lão cùng với Thiết Trúc chân quân đi đến Hải vực, vô tình biết được chuyện của bảy hải. Vì vậy hai người chia nhau hành sự, lão đi Nam hải trộm lấy Thất Thải Lưu Li kiếm, kết quả trọng thương bỏ chạy đến Ma Thánh phong, được ta cứu sống. Còn Thiết Trúc chân quân đi Đông hải, cuối cùng lấy được báu vật trấn cung của Đông hải, quay về nhân gian. Lúc đó, danh tiếng của Ma Thánh phong còn chưa từng xuất hiện, ta bồi dưỡng chữa trị thương thế cho lão, cảm tình rất tốt. Nhưng sau đó, khi ta mang thai đứa con của bọn ta, lão lại đột nhiên lấy được một vật thần bí bên dưới Ma Thánh phong, sau đó liền âm thầm bỏ đi.

Lục Vân hơi nghi hoặc, Huyết Hà chân quân lấy được vật gì rồi đi, có phải là Huyết Hà đồ sau này vang danh thiên hạ không?

Hơn nữa, Thiết Trúc chân quân kia lấy được bảo vật trấn cung của Đông hải rồi, còn cái gì nữa đây?

Nghĩ lướt qua không có kết quả, Lục Vân liền bỏ đi tạp niệm, điềm nhiên nói:

- Vấn đề của ta đã hỏi rồi, bây giờ phải kết thúc ân oán giữa chúng ta thôi.

Huyết Ma Thiên Cơ hừ giọng nói:

- Lục Vân, tu vi của ngươi quả là kinh người, nhưng hôm nay cuối cùng ngươi phải chết trong tay của ta. Bởi vì công kích của ngươi không tạo được thương thế gì cho thân thể to lớn của ta cả.

Lục Vân lạnh mặt, hờ hững nói:

- Đừng tự tin quá mức, con của ngươi chết trong tay ta, ngươi cũng khó mà thoát được.

Huyết Ma Thiên Cơ cười giận nói:

- Lục Vân, ngươi sai rồi. Con ta nếu không có di truyền của kẻ phụ bạc kia, làm sao có thể chết trong tay của ngươi được.

Lục Vân trầm giọng nói:

- Phải vậy chăng? Thế thì ngươi hãy nhìn cho cẩn thận.

Dứt lời, hai tay Lục Vân đưa ra, sức mạnh to lớn toàn thân điên cuồng tuôn ra, chớp mắt đã rẻ đôi nước biển trong vùng lân cận, khiến cho con rồng máu ba đầu do Huyết Ma Thiên Cơ biến hình ngừng lại ở giữa.

Cảm nhận được biến hóa lân cận, ba cái đầu rồng máu to lớn há mồm, phát ra ba cột sáng to lớn bắn thẳng về phía Lục Vân, khí thế khiến người phát sợ.

Lục Vân thấy vậy chỉ cười lạnh, dễ dàng né tránh tiến công của con rồng máu ba đầu, sau khi rẻ nước biển ra phương viên chừng chục dặm rồi, cả người đột nhiên thu tay lại.

Lúc này, một chiêu toàn lực của Lục Vân đã biến hóa nước biển bốn bề xung quanh.

Nước biển khi bị rẻ đến một mức độ nhất định, chịu áp lực độ sâu, khi thu nhỏ liền tăng lên gấp mấy lần, vì thế mà tạo ra sức mạnh, so với sức mạnh khi Lục Vân rẻ nước dần dần có thể nói là lớn hơn không ít.

Công kích quái dị nhưng vô cùng đáng sợ. Lục Vân sau khi phát động rồi chớp mắt đã đến bên Diệp Tâm Nghi, nắm lấy tay nàng phát động thuật “Hải Tâm Tịch Tĩnh” trong phạm vi nhỏ để loại trừ áp lực hủy diệt do nước biển bị thu nhỏ kịch liệt tạo ra.

Xa xa, Huyết Ma Thiên Cơ nhanh chóng phát hiện ra điều không ổn, thân hình vốn to lớn đến kinh người đó đã từng là điều giúp bà dương dương tự đắc, nhưng lúc này lại biến thành cơn ác mộng của bà. Bà muốn biến nhỏ lại nhanh chóng, nhưng đã quá trễ mất rồi.

Một âm thanh to lớn vang lên, nước biển rẻ ra hợp lại. Biển cả to lớn rộng rãi vô hạn lại kết liền thành một, bề ngoài không có vẻ gì khác thường, nhưng chỗ hợp lại có tính hủy diệt, Huyết Ma Thiên Cơ tự nhận thân thể bất diệt, cuối cùng biến thành những mảnh nhỏ, nhiễm đỏ cả khu vực to lớn.

Buông Diệp Tâm Nghi ra, Lục Vân đi đến chỗ trước đây là nơi Huyết Ma Thiên Cơ đứng, phát hiện còn có một nguyên thần yếu ớt, liền hút lấy vào trong lòng bàn tay, giọng lạnh nhạt nói:

- Ta đã nói qua, ngươi cũng khó mà thoát được.

Huyết Ma Thiên Cơ rống lên bất cam:

- Ngươi thật hèn hạ, không ngờ lại dùng phương pháp này, có can đảm cùng ta thẳng thắn giao đấu!

Lục Vân không chút lay động, phản bác lại:

- Ngươi có thể dùng đến ưu thế của mình, dùng thân thể to lớn chống lại công kích của địch nhân, ta tự nhiên có thể mượn sức mạnh biển cả để hủy diệt ngươi. Bây giờ thời gian không còn sớm, ta đưa ngươi lên đường.

Năm ngón tay thu lại, lòng bàn tay ánh máu mờ hiện, lập tức một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Huyết Ma Thiên Cơ dưới tác dụng của Hóa Hồn phù liền biến thành mây khói.

Lục Vân quay lại nhìn Diệp Tâm Nghi, vẻ mặt phức tạp nói:

- Quay lại nhân gian đi, lưu lại ở đây ngươi càng thêm nguy hiểm mà thôi.

Diệp Tâm Nghi nhìn chàng xa xăm, cứng cỏi đáp lại:

- Ân huệ hôm nay ta sẽ đáp trả ngươi, nhưng ta sẽ không vì vậy mà rời khỏi đây.

Lục Vân lắc đầu thở dài, xoay người vừa đi vừa nói:

- Ngươi rất may mắn có một sư phụ tốt, hy vọng ngươi không làm cho bà ấy đau khổ vì ngươi.

Diệp Tâm Nghi nghe lời này, giận dữ nói:

- Câm miệng, ta không cần ngươi đến đây giáo huấn cho ta, ngươi đi đi!

Lục Vân đi rồi, Diệp Tâm Nghi lại khóc lóc.

Sau khi đã trải qua vô số chuyện, nàng cô đơn, cuối cùng nhịn không được bộc phát tất cả tình cảm trong lòng ở nơi xa lạ Hải vực này.

Con người, đã khóc, đã cười, đã yêu đã hận đều rất bình thường. Nhưng sau khi khóc cười yêu hận rồi, lại có mấy người tìm được bản ngã của mình đây?

Có lẽ sẽ có một ngày nàng đột nhiên hiểu được. Nhưng đến lúc đó có quá trễ không?

------------------------------------------

Tiến vào khu vực Hắc hải, ba người nữ Bách Linh và Hải Nữ theo sự dẫn đường của Tam Đầu linh xà, đi dọc theo sườn núi hạ xuống, không lâu liền phát hiện một khe nước, đó chính là Tuyệt Thiên Đại Hiệp cốc trong truyền thuyết.

Kêu gọi Tam Đầu linh xà dừng lại, Bách Linh cất tiếng:

- Nước biển nơi này đen ngòm, không cách gì nhìn thấy vật nào, sau đây phải làm thế nào, chúng ta cần phải thương nghị trước đã.

Trương Ngạo Tuyết nói:

- Việc dò đường hãy giao cho muội, việc còn lại phải nghiên cứu chính là một khi gặp phải cao thủ Hắc hải, chúng ta phải nghênh chiến như thế nào đây?

Hải Nữ nghe vậy, tự đứng ra nói:

- Gặp phải cao thủ Hắc hải hãy giao lại cho con, con cùng với tiểu bảo bảo đảm bảo sẽ khiến bọn chúng bỏ chạy mất.

Thương Nguyệt cười nói:

- Hải Nữ đừng gấp, có cơ hội sẽ cho con ra tay. Bây giờ chúng ta phải dự tính trước khả năng xảy ra một số chuyện, thế mới có thể giảm thiểu nguy hiểm. Hiện nay, tình hình Hắc hải cụ thể chúng ta không hiểu quá nhiều, chỉ nghe nói lại, nơi này thực lực kinh người, có Ma Sa quân đoàn to lớn cùng với Hắc hải Tứ Sát. Nếu như bọn chúng phát hiện được hành tung của chúng ta, tập trung phần lớn sức mạnh đối phó chúng ta, thế thì vô cùng nguy hiểm.

Hải Nữ đảo tròn mắt, cười duyên nói:

- Nếu như không muốn thẳng thắn chạm mặt bọn chúng, chúng ta có thể âm thầm lẻn vào, len lén vượt qua phòng tuyến của bọn chúng, đi thẳng đến Tử hải.

Bách Linh nghe vậy cười nhẹ nói:

- Nếu được như vậy tự nhiên tốt nhất, nhưng thế sự nhiều biến đổi, ai có thể dự tính chúng ta nhất định có thể âm thầm không ai biết xuyên qua được tuyến phòng ngự của bọn chúng hay không? Lỡ khi bọn chúng phát hiện, thế thì chúng ta cần phải ứng chiến thôi.

Hải Nữ hơi ảo não, bất mãn nói:

- Thế thì phiền toái thật, hay hơn hết là đừng phải nghĩ đến. Ngược lại bây giờ cũng không nói chính xác được, đợi đến lúc gặp rồi hãy nói.

Trương Ngạo Tuyết trừng nó, nghiêm túc trả lời:

- Nói bậy. Cho dù chuyện gì cũng đều cần có kế hoạch cẩn thận, làm sao có thể sơ hở như vậy. Con bây giờ còn nhỏ, suy nghĩ đơn giản, nhưng con phải nhớ kỹ, nếu như con là đồ đệ của Lục Vân thì nhất định phải hành sự cẩn thận, xử sự tỉnh táo, không được làm cho sư phụ con mất thể diện. Sau này, chỗ nào không biết cần phải học tập nhiều hơn, hơn nữa không được cuồng vọng, biết chưa?

Hải Nữ liếc nàng, hơi khiếp sợ nói:

- Con biết rồi, dì Ngạo Tuyết. Từ nay về sau con sẽ nghe lời, học hành thật tốt.

Trương Ngạo Tuyết vuốt ve mái tóc của nó, điềm nhiên nói:

- Sau này lớn lên, con sẽ hiểu được hôm nay vì sao ta phải trách mắng con. Bây giờ, hay là chúng ta hãy chuyển sang nơi khác, có một đám cá mập ma đang nhanh chóng tiến đến phía này.

Bách Linh vỗ vỗ Tam Đầu linh xà, một hàng người liền nhanh chóng di chuyển.

Trong Hắc hải ánh sáng rất âm u, hơn nữa còn có rất nhiều sinh vật nhỏ bé không thấy được, có thể làm nhiễu loạn sóng thăm dò.

Ở trong hoàn cảnh như vậy, linh thức của bốn người Bách Linh giảm rất nhiều, mắt thường không thể thấy vật gì, sóng thăm dò lại bị ảnh hưởng, khả năng duy nhất có thể dựa vào chính là Tử Ảnh thần kiếm của Trương Ngạo Tuyết, cùng với năng lực đặc thù bẩm sinh của Tam Đầu linh xà và Tứ Linh thần thú.

Trên đường đi, Trương Ngạo Tuyết để ý tình hình bốn bề, phát hiện Hắc hải và Hồng hải khác nhau, cá mập ma ở đây vô cùng thông minh, dường như dựa vào xúc giác nhạy bén, có thể dễ dàng phát hiện tình huống trong một phạm vi nhất định quanh cơ thể, từ đó đưa ra ứng xử tương ứng.

Hơn nữa, cá mập ma của Hắc hai có phương thức tuần tra chu đáo, mỗi một khu vực đều có cá mập ma chuyên môn tuần tra.

Như vậy, chỉ cần có địch nhân tiến vào khu vực Hắc hải, không để ý liền bị cá mập ma phát hiện được.

Đi dọc theo Tuyệt Thiên Đại Hiệp cốc, bốn người theo sự dẫn đường của Tam Đầu linh xà đã đi qua chừng hai trăm dặm, đến một nơi tương đối rộng rãi.

Ở nơi này, Trương Ngạo Tuyết phát hiện phía trước đã an bày năm vọng gác đá, bên ngoài có vài trăm cá mập ma tuần tra, vừa hay cắt ngang Tuyệt Thiên Đại Hiệp cốc, ngăn mất đường đi.

Xem xét qua năm vọng gác đá, Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt hơi biến đổi, những vọng gác đá này hoàn toàn khác hẳn với lâu đài cổ ở Hồng hải bởi vì nó hình vuông.

Gọi Tam Đầu linh xà dừng lại, Trương Ngạo Tuyết nói với Bách Linh, Thương Nguyệt và Hải Nữ:

- Trước mặt có năm vọng gác đá, hẳn là nơi cao thủ Hắc hải đóng quân. Năm vọng gác đá này rất quái dị, khoảng cách giữa bọn chúng hơn năm mươi trượng, bên ngoài có hình bát giác, mỗi vọng gác có bốn cửa, phân thành Đông Tây Nam Bắc, bốn mặt còn lại đều có cửa sổ to chừng ba thước. Ở khoảng cách vọng gác đá chừng năm trượng, có bốn động sâu to chừng một thước hướng thẳng vào cửa sổ của vọng gác, lúc này đang liên tục không ngừng truyền luồng khí màu đen ngòm vào.

Thương Nguyệt nghi hoặc nói:

- Luồng khí đen ngòm? Đó là gì vậy? Muội có thể thăm dò thêm tính chất của bọn chúng không?

Trương Ngạo Tuyết nói:

- Muội đã tra qua, loại khí này cùng loại chướng khí với nhân gian, ngập đầy chất độc và một số vi sinh vật nhỏ bé không biết tên. Bọn chúng hội tụ vào trong vọng gác đá, mật độ rất cao, có sức quấy nhiễu rất lớn khiến cho thần kiếm của muội bị ảnh hưởng rất lớn, chỉ có thể mơ hồ phát giác thôi, trong vọng gác đá có sức sống của cao thủ Hắc hải, tình huống còn lại thế nào còn chưa biết được.

Bách Linh nghe vậy vẻ mặt hơi biến, đưa mắt nhìn Tứ Linh thần thú hỏi:

- Đại linh nhi, ngươi có thể cảm ứng được tình huống bên trong đó chăng?

Tứ Linh thần thú nghe vậy, con mắt đỏ hồng chăm chú nhìn vào vọng gác đá, một lúc sau mới nói:

- Bên trong năm vọng gác đá, hai bên trái phải chưa ra có một người, chính là những người đã từng gặp Hắc Mị và Hắc Lệ, bọn chúng đang toàn lực hấp thu khí đen ngòm, biến chúng thành sức mạnh bản thân. Còn ba vọng gác đá ở giữa, bên trong có một người, nhưng dường như liên thông với một nơi khác, ẩn chứa một loại huyền cơ nào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.