Bách Linh nhướng đôi mày thanh tú, nhỏ nhẹ nói: - Nói như vậy, nơi này hẳn phải trọng yếu hơn, chúng ta đừng ngại thăm dò thật tốt. Thương Nguyệt chần chừ nói: - Như vậy chúng ta phải bộc lộ hành tung, sợ sẽ bất tiện cho hành động sau này. Trương Ngạo Tuyết trầm tư một lúc, nhẹ giọng nói: - Hiện nay chúng ta muốn đi qua nơi này cũng phải mạo hiểm. Như vậy không bằng thăm dò qua, chỉ cần cẩn thận hết mức, tận sức để không bộc lộ hành tung là được rồi. Thấy Trương Ngạo Tuyết nói vậy, Thương Nguyệt cũng không cố gắng kiên trì, cả đoàn người liền âm thầm tiến lên, nhanh chóng đến phạm vi một dặm quanh vọng gác đá. Lúc này, những con cá mập ma bố trí bốn bề của vọng gác đá đột nhiên cùng nhau phóng về phía bốn người đang đến, rõ ràng đã phát hiện được sự tồn tại của bọn họ. Trương Ngạo Tuyết lập tức quyết định ra lệnh cho Tam Đầu linh xà nhanh chóng thối lui để dẫn dụ hơn chục con cá mập ma đi đường khác. Sau đó, Trương Ngạo Tuyết một mình rời khỏi ba người Bách Linh, âm thầm đến gần với vọng gác đá. Lần này, để an toàn, Trương Ngạo Tuyết ẩn giấu khí tức toàn thân. Nhưng điều khiến nàng bất ngờ chính là chỉ cần nàng đến gần vọng gác đá trong vòng một dặm, những con cá mập ma canh giữ lập tức có thể phát hiện được sự tồn tại của nàng, điều này khiến nàng bất đắc dĩ phải thối lui. Ẩn nấp ngoài phạm vi một dặm, Trương Ngạo Tuyết cẩn thận quan sát, nhanh chóng phát giác được một đội có khoảng sáu thành viên là cá mập ma, con nào cũng bị trọng thương, đang đi về phía vọng gác đá thứ nhất từ trái qua. Để ý đến động tĩnh của bọn chúng, Trương Ngạo Tuyết nhờ vào sức mạnh của thần kiếm, nghe được một đoạn đối thoại. Chỉ nghe thấy một con cá mập ma mở miệng nói: - Hắc Mị tướng quân, có địch nhân xâm nhập Hắc hải. - Cái gì, có chuyện này sao, đối phương là ai? Nhiều ít thế nào? Thanh âm này hơi quen tai, đại khái giống với thanh âm của Hắc Mị đã từng gặp trước đây. Cá mập ma đáp: - Bẩm tướng quân, đối phương có ba người, chính là Đông hải Lục Doanh, Nam hải Tả Quân Vũ cùng một cao thủ nhân gian tên là Phần Thiên. Trước mắt, bọn chúng đánh thẳng đến đây, đã gây không ít thương tích cho cá mập ma của chúng ta. Theo suy đoán của thuộc hạ, không bao lâu nữa bọn chúng có thể đến được nơi này rồi. Hắc Mị trầm ngâm một lúc, hừ lạnh nói: - Một đám vô dụng, ngay cả ba kẻ hậu nhân chưa trưởng thành cũng đối phó không được, ngươi thấy ta phải nói thế nào với các ngươi cho được? Bây giờ, ngươi lập tức truyền lệnh, điều một ngàn năm trăm con cá mập ma, cần phải tiêu diệt bọn chúng trước khi đến đây cho ta, nếu không bọn ngươi cũng đừng về đây nữa. Đi nhanh đi! Cá mập ma hoảng sợ đáp: - Tướng quân bớt giận, lần này bọn thuộc hạ tuyệt đối không để tướng quân phải thất vọng. Trương Ngạo Tuyết nghe rồi, trong lòng cảm thấy kỳ quái, bọn Lục Doanh đến đây rõ ràng là muốn kiếm các nàng, lẽ nào Đông hải có chuyện rồi? Trong lúc suy tư, Trương Ngạo Tuyết phát hiện một lượng lớn cá mập ma từ vọng gác thứ hai từ trái qua tuôn ra, sau khi dừng lại để chỉnh đốn đội ngũ, lập tức xuất phát. Nghi hoặc liếc nhìn vọng gác đá đó, Trương Ngạo Tuyết âm thầm thối lui, tìm kiếm ba người Bách Linh, hơn nữa còn kể lại chuyện vừa mới nghe được. Thương Nguyệt nghe vậy, hơi lo lắng nói: - Ba người bọn họ đến đây lúc này, rõ ràng có chuyện không tầm thường rồi, ta thấy hay đi hội họp với bọn họ, hỏi xem tình trạng như thế nào. Bách Linh tán đồng: - Hiện nay Lục Vân không ở đây, chúng ta tạm thời hoãn lại hành trình, đi hỏi xem tình hình bốn hải xảy ra chuyện gì trước đã. Nói rồi liền vỗ vào đầu Tam Đầu linh xà, bốn người liền theo Ma Sa quân đoàn ở xa xa. Đi được chừng tàn một nén nhang, Trương Ngạo Tuyết cảm thấy phía trước có chân nguyên dao động kịch liệt, vội vàng nói với Bách Linh và Thương Nguyệt: - Bọn Phần Thiên đang ở phía trước, lúc này đang bị vài trăm con cá mập ma vây khốn, tình hình hơi không ổn. Thương Nguyệt đáp: - Phân tích tình hình trước mắt, chúng ta muốn cứu người không khó, nhưng muốn che dấu hành tung lại khó khăn. Bách Linh nói: - Vậy kế hoạch hiện nay chỉ còn cách để Đại linh nhi và Tam Đầu linh xà ra mặt, lập tức tiêu diệt toàn bộ cá mập ma lân cận, như vậy chúng ta mới có thể tạm thời không bị phát giác. Trương Ngạo Tuyết đưa mắt cho Thương Nguyệt, vẻ mặt hơi chần chừ, nhưng cuối cùng lại đồng ý. Như vậy, Bách Linh hạ lệnh xuống, Tứ Linh thần thú và Tam Đầu linh xà đột nhiên tăng tốc, cả hai hệt như tử thần, giây lát đã từ phía sau xông vào trong đám cá mập ma, bắt đầu chém giết áp đảo. Bay khỏi Tam Đầu linh xà, Trương Ngạo Tuyết dẫn Bách Linh, Thương Nguyệt, Hải Nữ nhanh chóng tìm đến chỗ ba người Lục Doanh đang giao chiến, thuận lợi giải trừ nguy hiểm cho bọn họ, gọi ba người đến bên cạnh. Thấy ba người nữ xuất hiện, Lục Doanh, Phần Thiên đều rất cao hứng. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Hải Nữ thì mặt đầy vẻ kinh ngạc, rõ ràng Hải Nữ chỉ là một đứa bé, khiến ba người cảm thấy kinh ngạc vô cùng. - Lục Doanh, các vị mạo hiểm tới đây có phải do Đông hải phát sinh chuyện gì không? Nhìn ba người, Bách Linh mỉm cười hỏi. Lục Doanh tỉnh lại, đang muốn trả lời lại phát hiện thấy không có Lục Vân, không khỏi hỏi tới: - Lục Vân đâu, huynh ấy không ở cùng các vị sao? Bách Linh đáp: - Huynh ấy có việc, tạm thời chia tay với chúng ta. Lục Doanh ồ lên một tiếng, đưa mắt nhìn Hải Nữ, nhẹ giọng nói: - Chúng ta đến đây vì cô bé này. Bách Linh trong đầu lóe lên, cười nhẹ nói: - Các vị chính là đi tìm Tỏa Long đỉnh phải không? Lục Doanh cười cười, không nói thêm. Tả Quân Vũ bên cạnh lại nói: - Hiện nay những con thú to lớn cổ xưa của Ma Quỷ Hải vực hoành hành bốn hải, chúng đến nơi nào không ai chống nổi, chúng ta chỉ có thể chờ đợi Tỏa Long đỉnh có thể trấn áp bọn chúng nhằm tránh cho Hải vực gặp phải kiếp nạn. Trương Ngạo Tuyết nghe vậy hỏi lại: - Các vị đã tính làm thế nào? Tả Quân Vũ trả lời: - Chúng ta cho rằng thử đem Tỏa Long đỉnh về chỗ cũ xem có tác dụng không. Trương Ngạo Tuyết điềm nhiên nói tiếp: - Nếu như không có hiệu quả thì làm thế nào đây? Tả Quân Vũ cười khổ đáp: - Thể thì chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Hiện nay chúng ta chỉ có thể thử Tỏa Long đỉnh mà thôi. Bên này, Phần Thiên đang nói chuyện với Thương Nguyệt, chỉ nghe hắn nói: - Nghe nói Hải Nữ rất lợi hại, điều này có thật vậy hay không? Thương Nguyệt cười đáp: - Tự nhiên là thật, nó có thể dễ dàng đuổi các con thú to lớn cổ xưa kia. Phần Thiên vẻ mặt sửng sốt, sau đó cười nói: - Ta hiểu rồi, nhất định là do công hiệu của Tỏa Long đỉnh. Thương Nguyệt lắc đầu đáp: - Huynh sai rồi, khả năng đuổi thú lớn của Hải Nữ không có quan hệ gì đến Tỏa Long đỉnh. Phần Thiên nghi hoặc nhìn Hải Nữ, không hiểu lên tiếng: - Không phải vì Tỏa Long đỉnh, nó bằng vào gì để đuổi các con thú lớn vậy? Thương Nguyệt vuốt ve mái tóc của Hải Nữ, mỉm cười nói: - Bằng vào khả năng của Hải Nữ. Phần Thiên ngạc nhiên, Lục Doanh lại hỏi tới: - Thật ra là chuyện thế nào, cảm giác thần thần bí bí quá. Bách Linh liếc mọi người, cười nói: - Thật ra cũng không có gì đâu, Hải Nữ năm nay còn chưa đến bốn tuổi, nó có thể dương danh Hải vực tự nhiên có chỗ kỳ ngộ hơn người. Còn về việc vì sao nó có thể đuổi thú lớn, nguyên nhân tạm thời còn chưa tiện nói ra để tránh dẫn đến phiền toái. Hiện nay, Hải Nữ đi bên cạnh chúng ta, các vị có thể thấy hơi kỳ quái, bất quá khi các vị biết được một thân phận khác của nó, nhất định sẽ càng thêm kinh ngạc! - Một thân phận khác? Thân phận gì vậy? Lục Doanh không hiểu cất lời hỏi han. Phần Thiên suy đoán: - Không phải các vị thấy nó liền dự tính thu nó làm đồ đệ đó chứ? Bách Linh cười nói: - Huynh đoán đúng, bất quá sai một chút. Bây giờ Hải Nữ đúng là đã bái sư rồi, nhưng sư phụ của nó không phải chúng ta mà là Lục Vân! - Cái gì! Lục Vân thu nó làm đồ đệ? Phần Thiên kinh ngạc nhìn Hải Nữ, cảm xúc lên tiếng: - Ngươi quả thật số tốt mới có thể bái Lục Vân làm sư phụ, cũng không biết kiếp trước ngươi đã làm nhiều ít chuyện thiện rồi. Lục Doanh kéo lấy cánh tay nhỏ bé của Hải Nữ, cười thân thiết nói: - Đến đây, để ta xem nào, quả thật không sai, lớn lên nhất định làm được việc lớn. Phần Thiên nói: - Điều đó cần gì phải nói, có được sư phụ như Lục Vân, còn có ba người nữ kia cùng nhau giáo huấn, tương lai nhất định là vô địch thiên hạ. Cũng không biết cuối cùng ai được tiện nghi hơn ai. Bách Linh cười mắng: - Nói năng lung tung, Hải Nữ tương lai có thể không dễ dàng cho người ta. Phần Thiên bật cười ha hả, không nói thêm. - Được rồi, nói chuyện chính đi. Bây giờ Tỏa Long đỉnh ở trên người Hải Nữ, các vị quả thật dự tính thử đến chăng? Nhìn mọi người, Trương Ngạo Tuyết mở miệng chuyển mọi người quay lại chủ đề chính. Lục Doanh trầm tư một lúc, cảm thán nói: - Hiện nay cho dù có hiệu quả hay không, chúng ta đều phải thử qua một lần, dù sao đây cũng là hy vọng duy nhất. Phần Thiên nhìn Trương Ngạo Tuyết hỏi lại: - Ý kiến các vị thế nào đây? Trương Ngạo Tuyết liếc Bách Linh và Thương Nguyệt, trầm ngâm trả lời: - Thật ra theo những điều chúng ta biết được, Tỏa Long đỉnh đã có biến hóa, hầu hết những điều thần kỳ trên nó hơn nửa đã chuyển sang trên người Hải Nữ. Nói cách khác, Tỏa Long đỉnh hiện nay có uy lực kinh người ở trong tay Hải Nữ, nhưng khi vào tay các vị thì trở thành vật phế thải mà thôi. Phần Thiên và Lục Doanh hơi thất vọng, Tả Quân Vũ lại nghi ngờ hỏi: - Không thể nào? Quả thật có chuyện như vậy sao? Trương Ngạo Tuyết thấy hắn không tin, lập tức nói với Hải Nữ: - Đưa Tỏa Long đỉnh cho hắn, để hắn thử qua cho biết. Hải Nữ vâng lời gật đầu, lấy Tỏa Long đỉnh đường kính chừng một thốn trong người ra giao cho Tả Quân Vũ. Quan sát cẩn thận một lúc, Tả Quân Vũ thử dùng đến chân nguyên bản thân để thúc động nó. Nhưng cho dù hắn làm thế nào, thi pháp thế nào, Tỏa Long đỉnh vẫn không có chút khác biệt nào, cuối cùng hắn đành phải giao Tỏa Long đỉnh lại cho Hải Nữ. Tiếp lấy Tỏa Long đỉnh, Hải Nữ khẽ la một tiếng, toàn thân lóe lên ánh sáng lưu động, vô số con rồng ánh sáng từ người nó bay ra, xông vào trong Tỏa Long đỉnh, khiến nó chớp mắt liền to lên đến chừng vài trượng. Đến lúc này, một luồng khí uy hiếp tràn ra bốn phía. Lục Doanh và Tả Quân Vũ lập tức vẻ mặt biến hẳn, thân thể không khỏi run rẩy, cả hai bị khí tức của Tỏa Long đỉnh áp chế, ngay cả một chút sức mạnh phản kháng cũng không có được. Bật cười nhẹ nhàng, Hải Nữ chớp mắt tinh nghịch, sau đó khi thấy ánh mắt nghiêm túc của Trương Ngạo Tuyết, liền thu lại Tỏa Long đỉnh. Đưa mắt nhìn Tả Quân Vũ, Trương Ngạo Tuyết nói: - Tình hình hiện nay như vậy, các vị nếu như tính thử qua, ta sẽ bảo Hải Nữ giao lại Tỏa Long đỉnh cho các vị. Tả Quân Vũ không nói lời nào, đưa mắt nhìn Lục Doanh, chờ đợi nàng đáp lời. Lục Doanh hơi khó xử, chuyện này quan hệ đến an nguy Hải vực, nàng không khỏi phải suy xét cẩn thận. Lúc này, Tứ Linh thần thú và Tam Đầu linh xà hoàn thành nhiệm vụ, quay về đến bên ba người nữ. Nhưng đúng lúc đó, Lục Doanh đã cân nhắc cẩn thận, đang muốn mở miệng, Tứ Linh thần thú đột nhiên âm thầm cho Bách Linh biết, nó đã phát hiện được khí tức của Lục Vân lúc này đang nhanh chóng đi về phía bên đây. Lập tức Bách Linh biến sắc, phất tay ngăn Lục Doanh mở miệng, lên tiếng giải thích: - Đừng gấp, Lục Vân về lại rồi, chúng ta chờ xem ý kiến huynh ấy như thế nào đây.