Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 601: Chương 601: Liên tục sập bẫy




Tiếp đó, sau khi mở rộng phạm vi của không gian kết giới, toàn thân của Lục Vân chợt lóe hắc mang, Quỷ vực Hoá Hồn đại pháp được thi triển toàn lực, sức mạnh phệ hồn đoạt phách của nó phá nát những vật gặp phải, hỗ tương tiêu trừ với không gian khí tỏa do Kiếm Vô Trần tạo ra. 

Không gian màu tím, hắc mang chớp lóe như điện, hai loại lực lượng bất đồng không ngừng ma sát va chạm lẫn nhau, giữa hai lực lượng này sinh ra tia lửa cùng với lôi quang sấm chớp dày đặc. Tiếng sấm ầm ầm phát ra từ không trung, hào quang lấp lóe trên tầng mây, hai người giằng co trong giây lát, cuối cùng đều quát to một tiếng, rồi cùng bay ra từ trong màn mây tím. Nhưng chỉ trong một sát na khi Lục Vân hiện ra giữa không trung, Thiên Kiếm Khách đã vô thanh vô tức bay đến, một vầng thái dương chói mắt màu tím giống như một quang hoàn với vô số tia điện bao vây xung quanh Lục Vân. 

Sắc mặt giận dữ, đối với đòn đánh lén của Thiên Kiếm Khách, Lục Vân chẳng hề nổi nóng, mà lại thấy xấu hổ thay cho lão. Với thân phận của lão mà lại liên thủ với Kiếm Vô Trần vây công chàng, điều đó có thể nói là “lấy lớn hiếp nhỏ”, không muốn giữ thể diện. Nhưng khinh thì khinh, Lục Vân cũng đã hiểu rõ, bọn họ đã bất chấp tất cả để thi triển bất cứ thủ đoạn đê tiện nào, thì có cần thể diện không? 

Đang suy nghĩ, Lục Vân đã nhanh chóng phân tích tình huống một lượt, biết được bản thân mình đang ở trong tình thế bất lợi nên không thể trực tiếp đối đầu, chỉ có thể sử dụng lại pháp quyết “Hư Vô Không Ngân” nhằm thoát khỏi đòn công kích của lão. Đã có kinh nghiệm trong lần giao chiến cùng Sát Huyết Diêm La, cũng đã từng nếm thử sự mạnh mẽ vô cùng của Yêu Hoàng Liệt Thiên, Lục Vân lúc này đã không giống ngày xưa, tuy sức mạnh tấn công lần này tính ra không quá to lớn, nhưng về phương diện phòng thủ thì khá hơn rất nhiều. 

Thoát khỏi đợt hợp công của hai người, Lục Vân ngạo nghễ đứng trên tầng mây, lạnh nhạt nhìn xuống phía bên dưới, lạnh giọng cất tiếng: 

- Ngày hôm nay các vị muốn giữ Lục Vân ta lại, có thể có một vài khó khăn đó. Bất quá nếu ta muốn làm tan rã Chánh Đạo liên minh của các ngươi, điều này thực sự có thể nói là vô cùng đơn giản. 

Hừ lên một tiếng giận dữ, Kiếm Vô Trần mỉa mai: 

- Đã như thế này mà ngươi lại còn ngông cuồng như thế, tại sao không lại đây đánh với ta một trận, mà cứ mãi lẫn tránh như vậy? 

Không còn cách nào khác, Kiếm Vô Trần chỉ còn cách sử dụng phương pháp khích tướng. Bởi vì hắn cũng không thể không thừa nhận, Lục Vân này rất là cổ quái, không biết bản thân chàng ta có loại pháp quyết nào mà có thể đào thoát khỏi không gian kết giới của mình. 

Cười lãnh đạm một tiếng, Lục Vân liếc nhìn tình hình dưới mặt đất một lượt, lúc này Phong Lôi chân quân được Thiên Túc đạo trưởng trị liệu cũng đã khôi phục hơn nửa, còn Tàn Dương Tử thì do đại não bị tổn thương trầm trọng nên đã tử vong. Cao thủ của liên minh còn lại, tính tới tính lui bao gồm cả bọn Diệp Tâm Nghi đã bị trọng thương, cũng chỉ có mười bảy người, trong đó đã bao gồm nhóm năm người Thương Nguyệt. Thực lực này tuy cũng có thể tính là mạnh, nhưng Lục Vân hiểu rõ, muốn làm tan rã liên minh của bọn họ không phải là một việc quá khó khăn. 

Suy nghĩ đến điều này, Lục Vân nhìn lại Kiếm Vô Trần, cười lạnh nói: 

- Trước mắt, các ngươi chỉ còn lại khoảng mười bảy người, nếu như ta gây trọng thương cho một nửa, ngươi nói xem Sát Huyết Diêm La hiện giờ đang ẩn thân trong các đám mây ở trên cao, bọn chúng sẽ như thế nào? 

Lời này vừa nói ra, thần sắc Kiếm Vô Trần trở nên vô cùng giận dữ, nhưng sắc mặt của Thiên Kiếm Khách lại đại biến, ngẩng đầu chăm chú quan sát các đám mây ở trên cao. Sau một lúc trầm tư, Thiên Kiếm Khách nghiêm túc lên tiếng: 

- Mọi người nghe lệnh, Lục Vân thì giao cho ta và Vô Trần, còn những người còn lại thì phải toàn lực giới bị nghiêm mật đề phòng xâm phạm. Nếu có sự việc bất ngờ phát sinh thì cứ theo kế hoạch ban đầu mà hành sự, không được hành động một cách lộn xộn. 

Mọi người vô cùng thất kinh, ai nấy đều phòng thủ vị trí của mình, duy chỉ năm người Thương Nguyệt vẫn đứng yên bất động, ánh mắt quan tâm nhìn về phía Lục Vân. 

Lúc này, biến hóa bất ngờ đã khiến cho tình hình của Chánh Đạo liên minh chuyển biến rất lớn. Tiếp theo đó, giữa Kiếm Vô Trần và Lục Vân, giữa Chánh Đạo liên minh và Quỷ vực, thực sự là sẽ phát sinh điều gì? 

******************* 

Thời gian âm thầm trôi qua, không ngờ đã đến giờ ngọ. Trên đỉnh núi thần kì, Chánh Đạo liên minh một trường quyết đấu tiếp tục diễn ra. 

Phân công cho mọi người xong, Thiên Kiếm Khách đưa mắt cho Kiếm Vô Trần một cái, sau đó liền lắc mình xuất hiện trước mặt Lục Vân. Tay phải phất lên một chiêu, một tiếng kiếm ngâm chấn động tới trời, Thiên Linh thần kiếm tự động bay ra, xoay tròn trên đầu Thiên Kiếm Khách. 

Hào quang ngũ sắc lấp lánh, ánh tím như lóe lên, lúc này Thiên Kiếm Khách rõ ràng đã hạ quyết tâm muốn thu thập cho được Lục Vân, vì thế không còn ẩn giấu thực lực giống như trước đây nữa. Kiếm vang lên như rồng ngâm, hào quang ngũ sắc, Ngũ Sắc thần long ẩn nấp trong Thiên Linh thần kiếm tự động thoát ly khỏi thân kiếm, phân bố bên ngoài thân thể của Thiên Kiếm Khách, hình thành cảnh tượng một người với năm con rồng kì diệu. 

Bình thản cười một tiếng, ánh mắt Lục Vân lạnh lùng ngạo nghễ, miệng quát nhẹ một tiếng, thần kiếm trong tay xoay tròn bay ra, sau khi bay đủ ba vòng xung quanh thân thể thì chuyển lên trên đỉnh đầu, tiếp tục xoay tròn, mũi kiếm chỉa thẳng lên trời, hướng lên phía trên mà xoay tròn. Ánh liệt diễm đỏ rực như mây tản ra bốn phía, tựa như từng đợt từng đợt sóng biển nhấp nhô từ gần lan truyền ra xa, lăn tăn những đợt ba đào kì diệu. 

Bố trí phòng ngự tốt rồi, Lục Vân cười lạnh lùng, cất tiếng: 

- Ngày trước, tại hậu sơn của Thái Huyền sơn ta đã từng nắm thanh kiếm này hủy diệt được Huyền Thiên thần kiếm – xếp hàng thứ ba trong mười đại thần binh, để xem ngày hôm nay ta có thể hủy diệt được thanh Thiên Linh thần kiếm này của ngươi không. 

Ánh mắt thất kinh, Thiên Kiếm Khách cất tiếng hỏi lại: 

- Lời này có thật không? 

Cười tà dị một tiếng, Lục Vân có phần âm trầm đáp: 

- Thử qua vài chiêu, ngươi hẳn sẽ biết được. 

Dứt lời thì hai tay đưa lên, khí lưu to lớn bỗng đâu xuất hiện, hóa thành hai cái cánh xanh, đỏ, theo sự khống chế của Lục Vân xoay chuyển giao nhau, hình thành nên một cơn bão khủng khiếp xông thẳng lên trời, uy thế đánh tan cả mây, dời cả núi bao bọc bên ngoài thân Như Ý Tâm Hồn kiếm. 

Lúc đó, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn tựa sấm sét, Như Ý Tâm Hồn kiếm đang xoay tròn bắn ra hào quang, trong chớp mắt uy lực đột nhiên gia tăng lên gấp mười lần, khiến cho cả bầu trời trong vài dặm nổi lên cuồng phong điên cuồng, tựa như trời đất đang biến chuyển. 

Trong lòng chấn động, sắc mặt Thiên Kiếm Khách hiện lên vài phần kinh hãi, một chiêu này của Lục Vân khiến cho lão kinh hồn bạt vía. Chỉ nói về khí thế thôi cũng đủ làm người ta thất kinh khiếp sợ. Đương nhiên, với tu vi của lão hoàn toàn không sợ một chiêu này, chỉ có điều trong lòng lão biết rõ, Lục Vân làm như vậy thật ra cực kì âm độc, định dùng kế giết gà dọa khỉ, tạo ra áp lực trong lòng các cao thủ của Chánh Đạo liên minh, để sau này đối diện với sự tấn công của yêu ma thì sĩ khí đã bị đánh tan, công lực sẽ bị giảm thiểu một cách nghiêm trọng. 

Nhằm ngăn cản sự ngông cuồng của Lục vân, cũng là để ổn định lòng quân của các cao thủ Chánh Đạo liên minh, nhãn thần Thiên Kiếm Khách lập tức lạnh lại, hai tay ngự quyết thúc động pháp thuật, toàn thân phát ra tử mang khắp tứ phía, trông chẳng khác gì vầng thái dương chói lóa phát ra hào quang màu tím thần bí. Theo sự khống chế của lão, Ngũ Sắc thần long chiếm cứ lấy năm phương vị khác nhau, dựa theo phương vị của ngũ hành để bố trí kì trận, miệng của mỗi con thần long nhả ra ánh chớp, tạo nên năm luồng long viêm tráng lệ xoay tròn nhảy múa, đối kháng với kiếm mang mạnh mẽ của Lục Vân. 

Tất cả mọi chuyện đều chỉ xảy ra trong một sát na, khi mọi người quan chiến hết ngơ ngẩn trước thế công hoa lệ chói mắt của hai người, trên bầu trời Lục Vân cùng Thiên Kiếm Khách đã bắt đầu giao chiến. Chỉ thấy toàn thân Lục Vân lưu động tuần hoàn quang mang năm màu xanh, đỏ, vàng, đen, xanh đậm, trông như phân chia riêng rẽ nhưng thực sự lại có liên hệ chặt chẽ với nhau một cách rất tự nhiên, tần suất chuyển biến nhanh đến kinh người. 

Trên đỉnh đầu, đường kính của cơn lốc đã bắt đầu thu nhỏ lại, mà hào quang của Như Ý Tâm Hồn kiếm lại càng lúc càng rực rỡ, uy thế hiếp đáp cả trời đất, bá khí khiến tứ phương thần phục tràn ngập cả không gian, ép cho mọi người trong lòng phát hoảng. Đến lúc này, hai luồng kiếm mang xanh đỏ bay ra trước giao lại với nhau như cơn lốc cuốn tới, sinh ra một lực lượng hủy diệt cực kì to lớn, dưới sự khống chế có ý thức của Lục Vân, tập trung tấn công vào Thiên Kiếm Khách. 

Đối diện với thế công mạnh mẽ này, Thiên Kiếm Khách không hề lo sợ chút nào, toàn thân lóe lên hào quang màu tím có sức thôn phệ vạn vật, phảng phất như một cái động sâu không đáy, điên cuồng nuốt lấy kiếm mang của Lục Vân. Đồng thời, Thiên Linh thần kiếm trên đỉnh đầu ngân lên một tiếng bay ra, còn có ánh tím rực rỡ, tựa như thiểm điện du long, biến thành hàng ngàn hàng vạn quang ảnh, dùng tốc độ nhanh chóng vô cùng đánh thẳng vào thế công mãnh liệt của Lục Vân. 

Bắt đầu va chạm kịch liệt giữa không trung, nhát chém của Lục Vân đã phá hủy toàn bộ kiếm mang phát ra từ pháp quyết “Tử Hoa Thôn Nhật” của Thiên Kiếm Khách, giống như nê long bơi vào trong biển, chớp mắt đã không còn tung tích. Mà hàng ngàn hàng vạn kiếm mang do Thiên Linh thần kiếm của Thiên Kiếm Khách phát ra, gặp phải quang tráo phòng ngự của Lục Vân cũng khó tiến thêm được bước nào, hào quang dần dần trở nên ảm đạm, khí thế cũng từ từ giảm theo. 

Lạnh lùng đối mặt với nhau, hai người giao chiến ai nấy đều thi triển các pháp quyết đầy uy lực của mình, giằng co không nhân nhượng trong một khoảng thời gian. Nhưng ngay lúc này, khoé miệng Lục Vân lại đột nhiên nở ra một nụ cười châm chọc, tà dị cất tiếng: 

- Thiên Kiếm Khách, ngươi bị lừa rồi. 

Nghe thấy, trong lòng của Thiên Kiếm Khách tức thì chấn động, lạnh giọng đáp trả: 

- Ngươi đừng có dùng hồ ngôn xảo ngữ để đánh lừa ta, ngươi tưởng bổn tọa ngu ngốc lắm sao, lại có thể tin ngươi được? 

Vẫn cười như cũ, Lục Vân nói: 

- Không tin sao? Thế ngươi hãy nhìn cho rõ. 

Quang tráo hộ thể tức thì thu lại, Thiên Linh thần kiếm mãi không cách nào tiếp cận được bỗng nhiên tiến đến gần, rồi xuất hiện ngay trước ngực của Lục Vân. Hai tay vẫy lên thi triển sức mạnh khiến Thiên Linh thần kiếm đứng yên giữa không trung, dù nó có lắc lư rung động thế nào đi chăng nữa cũng không cách gì đào thoát, thân kiếm liên tục phát ra những tiếng kêu bi ai. 

Phát giác ý đồ của Lục Vân, Thiên Kiếm Khách hừ lên một tiếng, hai tay lập tức chuyển đổi pháp quyết, biến thành Lăng Thiên Kiếm quyết, muốn đoạt lại Thiên Linh thần kiếm. Tiếc là Thiên Linh thần kiếm tuy rung động kịch liệt, nhưng cũng không cách nào lùi lại một chút. Điều này khiến cho khuôn mặt của Thiên Kiếm Khách lộ xuất ra một chút kinh hoảng. Không thể quan tâm nhiều đến điều này, hai tay trước ngực của Thiên Kiếm Khách lại múa lên phía trước, mang uy lực kinh người của pháp quyết “Tử Hoa Thôn Nhật” tấn công một chiêu, cũng lại nhân lúc đó lắc thân tiến đến, muốn đoạt lại thanh thần kiếm. 

Lại nở ra một nụ cười âm trầm, Lục Vân quát nhẹ: 

- Ngươi lại bị lừa nữa rồi, thật là đáng tiếc a! 

Thanh âm rất bình thản, nhưng khi lọt vào tai của Thiên Kiếm Khách thì chẳng khác gì tiếng sét, khiến cho lão có một cảm giác bất an vô cùng to lớn. 

Lúc này, Thiên Kiếm Khách mới thực sự lãnh giáo được sự quỷ bí của Lục Vân, biết được chàng không những có tu vi mạnh mẽ, mà tâm cao chí lớn thế gian hiếm thấy. Trong chớp mắt, bỏ qua hết mọi chuyện, Thiên Kiếm Khách suy nghĩ hàm ý trong lời nói của Lục Vân, lại không thể nào hiểu được tại sao chàng nói lão bị sập bẫy. 

Lưu ý thần tình biến hoá của lão, Lục Vân hiểu được lão còn chưa ý thức được sự nguy hiểm đang cận kề, trong lòng không nhịn được cười lạnh, động tác trên tay của chàng lại không sai chút nào. Ngay vào sát na tay của Thiên Kiếm Khách nắm lấy Thiên Linh thần kiếm, tay phải của Lục Vân đánh ra một chưởng, ánh bạc trong lòng bàn tay tức thì lóe sáng, “Trấn Hồn Phù” với sức mạnh phong hồn trấn phách đánh trúng vào thân kiếm, không những khiến cho hào quang của Thiên Linh thần kiếm lập tức u ám đi, mà còn làm cho Thiên Kiếm Khách cũng đột nhiên thét lên một tiếng kinh hãi. 

Nhưng ngay tại lúc này, Như Ý Tâm Hồn kiếm trên đỉnh đầu Lục Vân lại trở nên cực kì mạnh mẽ, mang luồng kiếm mang ngàn trượng từ trời cao chém xuống, chỉ một nhát đã đánh thủng “Tử Hoa Thôn Nhật” của Thiên Kiếm Khách, sau đó hiểm độc đánh thẳng vào thân thể của lão. 

Lúc đó, khi hiểm nguy ập đến, sắc mặt của Thiên Kiếm Khách bỗng biến đổi kịch liệt, hai tay đột nhiên đưa thẳng lên trên, như muốn ngăn chặn một kích này của Lục Vân. Nhưng Kiếm Vô Trần ở dưới mặt đất khi phát giác thấy có điều gì đó không đúng cũng hét lên một tiếng cuồng nộ bay đến, hai tay phát ra hai luồng tử mang kinh trời, đón lấy một kiếm chém xuống từ xa xa. 

Một tiếng sấm nổ vang trời làm chấn động cả thiên địa, một kiếm xẻ trời đã chém tan tác đòn phản kích của Kiếm Vô Trần, phá hết những phòng ngự của Thiên Kiếm Khách, cuối cùng hiểm độc đánh thẳng vào thân thể của lão. 

Lúc đó, trời đất rung động, cả không gian méo mó run rẩy dưới sức ép của trận nổ mạnh mẽ, vô số quang hoa bay lên trên không trung như pháo hoa, vô số khí lưu hội tụ thành cơn bão, điên cuồng quét qua đỉnh đầu của toàn bộ Chánh Đạo liên minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.