Trong màn sương mù, Lục Vân tựa như một u linh, toàn thân không chút khí tức, không nhìn ra được bất cứ điểm dị thường nào. Nhưng Kiếm Vô Trần
thì ngược lại, toàn thân nộ khí bốc tới trời cao, hào quang rực rỡ màu
tím lấp lánh ánh hồng xung quanh những đám mây, hình thành một khu vực
màu tím và đỏ, có vẻ uy nghiêm mạnh mẽ. Mục quang lướt qua khắp tứ phía, Kiếm Vô Trần truy tìm thân ảnh của Lục Vân, đáng tiếc khi màn sương mù
tan đi thì khí tức của Lục Vân cũng chẳng thấy chút nào, quan sát một
lúc hắn ta vẫn không cách nào tìm thấy.
Còn Lục Vân lúc này lại
đang quan sát tình huống của Thiên Kiếm Khách, phát hiện thấy lão hoàn
toàn không chết, chỉ bị thương rất nặng. Điều này không hề nằm ngoài dự
tính của Lục Vân, vì trong thâm tâm chàng thực sự biết rõ, có thể tiến
vào hàng ngũ cao thủ của Cửu Thiên Hư Vô giới thì tuyệt không dễ dàng bị giết chết được. Mà mục đích chính của chàng hôm nay cũng không phải
muốn tiêu diệt lão, chỉ cần khiến cho lão bị trọng thương, như thế cũng
đủ rồi.
Cười thỏa mãn, Lục Vân vẫy tay mượn lực khiến Thiên Linh
thần kiếm đang rơi xuống bay vào trong tay, khóe miệng chàng lại xuất
hiện vẻ âm trầm.
Nhờ có Thiên Linh thần kiếm, Kiếm Vô Trần tức
thì phát hiện ra vị trí của Lục Vân, chớp mắt lại xuất hiện bên cạnh
chàng. Sắc mặt trở nên âm trầm, Kiếm Vô Trần gầm lên giận dữ:
- Thật là giảo hoạt, dám dùng quỷ kế bất ngờ tấn công lén sư tổ ta, hôm nay ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho ngươi.
Tùy ý múa Thiên Linh thần kiếm trong tay vài lần, Lục Vân mỉa mai:
- Giảo hoạt? Đó không phải là thứ mà ta đã học được ở bọn ngươi sao? Còn
phần sau lời nói của ngươi thì không cảm thấy thừa sao. Ngươi muốn đối
phó với ta thì cứ làm sớm đi, không cần nói nhiều đâu. Chỉ đáng tiếc một điều, Thiên Linh thần kiếm tuy là rất tốt, nhưng nó đã chọc giận ta,
chỉ còn cách hủy diệt nó thôi.
Nhãn thần kinh biến, Kiếm Vô Trần giận dữ nói:
- Lục Vân, ngươi không được hành động lỗ mãng, có chuyện gì thì hãy tính toán với ta đây, không nên động chân tay với binh khí.
Nhãn thần lạnh lại, Lục Vân hỏi ngược:
- Ngươi nghĩ ngươi có tư cách để mặc cả ít nhiều với ta sao? Đừng quên
những lời nói ngày trước của ta ở Dịch viên, ta có thể dựa vào thân thủ
của chính mình để hủy diệt tất cả những cừu địch muốn đưa ta vào đất
chết, hôm nay chỉ là thu hồi một chút lợi tức thôi.
Cong tay búng ra, thần kiếm ngân lên một tiếng than vãn, một chỉ ấn vào của Lục Vân
mang theo sức mạnh của “Hóa Hồn phù”, vì thế khiến cho hào quang của
Thiên Linh thần kiếm trở nên hỗn loạn, toàn bộ thân kiếm không ngừng
chấn động, kiếm linh bên trong rú lên liên hồi những tiếng bi ai.
Nghe thấy những thanh âm đó, lòng nổi cơn giận, Kiếm Vô Trần rống lên một
tiếng điên cuồng, thân thể chớp mắt đã từ một phân ra thành chín, bố trí phòng ngự cấm chế khắp tứ phía Lục Vân, đồng thời dùng chân nguyên bản
thân cực mạnh phát xuất một chiêu quỷ thần kinh khiếp, ý đồ khiến chàng
bị trọng thương.
Thản nhiên mỉm cười, Lục Vân âm trầm cất tiếng:
- Ngươi không sợ lặp lại sai lầm vừa rồi, bước theo vết xe đổ của Thiên Kiếm Khách sao?
Thần tình tà dị, khí độ trấn tĩnh khiến cho Kiếm Vô Trần vừa kinh hãi vừa giận dữ, sao lại không thể không đề phòng được.
Đoán không ra tâm tư thâm trầm của Lục Vân, Kiếm Vô Trần trở nên cẩn thận,
thực sự thu hồi lại đòn tấn công, chỉ phong tỏa chàng ở trung tâm kết
giới.
Mỉm cười trêu chọc, Lục Vân không chút để ý, ngón tay tiếp
tục búng vào thần kiếm trên tay, khiến cho nó lại ngân lên những tiếng
đau đớn, điều này cũng làm cho con tim của Kiếm Vô Trần nhói lên.
Quan sát mọi chuyện, Kiếm Vô Trần giận đến điên lên, nhưng chỉ có thể cố gắng điềm tĩnh lại, vẻ mặt méo mó hỏi:
- Ngươi đúng là loại người vô sỉ, thực sự ngươi đang nghĩ gì? Không phải
muốn đánh với ta sao, ngươi trở thành con rùa rút đầu từ lúc nào vậy?
Lại đây, xuất chiêu đi, để xem hôm nay ai chết trong tay ai đây.
Vẫn đứng yên bất động, Lục Vân nhìn về phía chân trời xa xăm, lãnh đạm nói:
- Tất cả những người ở đây đều không hối thúc, cớ gì ngươi lại hấp tấp
như thế? Đừng có lăng xăng, thời gian từ bây giờ cho tới lúc trời tối
cũng vẫn còn sớm lắm, trước tiên chúng ta hãy cứ bình tĩnh một lát, để
tránh cho ngươi sau này thua lại không phục, hay còn muốn tìm lời bào
chữa nhằm che dấu sự thật, đến lúc đó thì thật là phiền phức lắm thay.
Tính tình Lục Vân bỗng trở nên khó đoán, không ai có thể ngờ rằng lúc này
chàng lại thật sự không hoảng không loạn, còn đùa giỡn với Kiếm Vô Trần.
Nghe được ý đồ của Lục Vân, Kiếm Vô Trần nghiến răng nói:
- Lục Vân, ngươi thật ác độc, những chiêu âm hiểm này cũng dám xuất ra.
Nở một nụ cười tà dị, Lục Vân khiêm tốn đáp trả:
- Quá khen rồi, so với những gì mà ngươi nói, ta thực sự cảm thấy mình còn kém lắm.
Cuồng bạo quát lên một tiếng, Kiếm Vô Trần thấy nói không lại chàng, trong
lòng vừa lo lắng lại vừa bực bội, không biết phải làm như thế nào cho
phải. Nhưng đúng lúc này, Liễu Tinh Hồn ở dưới mặt đất đột nhiên truyền
âm thì thầm với hắn hai câu, chân mày Kiếm Vô Trần tức thì nhướng lên,
trừng mắt nhìn Lục Vân nói:
- Nếu ngươi có thời gian thì cứ thong thả mà lãng phí. Hiện tại ta không có hứng thú hóng gió tây bắc cùng
với ngươi, ta có lời chào để về, mà hình như ngươi rất lo lắng về việc
Trương Ngạo Tuyết hiện giờ ở đầu thì phải.
Nói rồi liền cười lên đắc ý một tiếng, thân thể lắc một cái liền trở lại mặt đất.
Sắc mặt đang điềm tĩnh bỗng trở nên âm lạnh, miệng Lục Vân gầm lên một
tiếng, rồi nhanh chóng truy theo. Tuy biết rằng Kiếm Vô Trần cố ý chọc
giận mình, nhưng khi nghĩ đến Trương Ngạo Tuyết thì sự điềm tĩnh trong
thâm tâm của chàng khó mà lấy lại được. Đáp xuống mặt đất, Lục Vân quan
sát khắp tứ phía một lượt, Chiến Tâm tôn giả lúc này đang trị thương cho Thiên Kiếm Khách, còn Diệp Tâm Nghi nhờ sự giúp đỡ của Thái Phượng tiên tử, cơ bản đã hồi phục, hiện đang đứng cạnh Kiếm Vô Trần, lạnh lùng
nhìn về phía mình.
Đứng yên bất động, Lục Vân dừng tại vị trí
cách đối phương khoảng ba trượng, Như Ý Tâm Hồn kiếm trên đỉnh đầu vẫn
xoay vòng vòng, tầng tầng lớp lớp hỏa diễm tĩnh lặng bao bọc quanh thân
thể chàng. Cúi đầu, nhìn vào Thiên Linh thần kiếm trên tay, Lục Vân lạnh giọng nói:
- Kiếm Vô Trần, nếu như ngươi muốn lấy lại thanh kiếm này, thì chúng ta có thể trao đổi. Ngươi hãy nói cho ta biết Ngạo Tuyết nơi đâu, ta sẽ trả thanh kiếm này lại cho ngươi, thế nào?
Mỉm cười lạnh lùng, Kiếm Vô Trần nói:
- Không ngờ ngươi lại nghĩ dễ dàng vậy. Giờ phút này, ngươi đang ở trên
địa bàn của Chánh Đạo liên minh, còn có cơ hội đưa ra điều kiện với ta
hay sao? Miễn là ta đánh bại được ngươi, đến lúc đó tự nhiên ta đã có
thể thu hồi lại tất cả.
Nhãn thần lập tức lạnh lẽo, Lục Vân nhìn
hắn lạnh lùng sắc bén như đao, khiến cho mục quang của hắn lóe sáng,
không ngờ không dám nhìn lại.
- Nếu như ngươi nghĩ điều này không cần thiết, thì sau này ngươi đừng có hối tiếc.
Tay phải tức thì múa lên, kiếm khí tung hoành giữa không trung, Lục Vân dựa vào uy thế của Thiên Linh thần kiếm, phát ra một chiêu công kích mạnh
mẽ.
Đợt công kích bất ngờ này khiến cho cả Kiếm Vô Trần và Diệp
Tâm Nghi đều kinh hãi, ai nấy đều cẩn thận phòng ngự. Nhưng Lục Vân đã
thuận lợi chớp lấy cơ hội ngắn ngủi này, “Hóa Hồn phù” trong tay phải
hiện ra, mang theo sức mạnh hóa hồn to lớn tà ác vô cùng xâm nhập vào
bên trong thanh thần kiếm, điên cuồng nuốt lấy năng lượng của nó.
Khi Kiếm Vô Trần phát giác được Thiên Linh thần kiếm trong tay Lục Vân bắt
đầu có tình trạng quang mang ngũ sắc đã bắt đầu chuyển biến thành đỏ đen như máu, tức thì trong tâm lý cảm thấy có điều không ổn, vội vàng lắc
mình biến hoá thành một chuỗi thân ảnh, dùng phương thức dày đặc vây kín bên ngoài thân thể của Lục Vân, tử mang như điện hiện lên khi tay múa
lên, tạo nên một tinh cầu màu tím, kịch liệt ép vào trung tâm.
Cảm giác thấy sức hấp thu của “Tử Hoa Thôn Nhật” tiếp cận thân thể, trong
nhãn thần của Lục Vân đột nhiên lóe sáng ánh huyết mang, thần kiếm trong tay bắt đầu ngự không, dùng sức mạnh của Hóa Hồn phù điều khiển thần
kiếm phát xuất công kích, thân thể lại nghịch chuyển lên trên, đồng thời thi triển Hóa Hồn đại pháp của Quỷ vực, hình thành một luồng quang trụ
đen ngòm, mang theo sức mạnh nuốt hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Quan sát từ bên ngoài, chỉ thấy Thiên Linh thần kiếm đỏ như máu, ẩn chứa sức mạnh hủy diệt, nằm ở trên phong trụ màu đen. Nhưng ở bên ngoài, tinh
cầu được Kiếm Vô Trần nén nhanh lại lấp loáng tia chớp màu tím, vô số
quang phù nho nhỏ đan lại dung hợp với nhau, liên kết thành một ráng mây sáng màu tím, thường xuyên nở ra thu lại.
Lực thôn phệ và áp lực bên trong va chạm nhau mãnh liệt, quang vân màu tím áp chặt vào luồng
quang trụ đen tuyền hình thành nên kết giới sắc tím sẫm, không ngừng
xoay tròn, khiến người ta phải kinh sợ. Sau đó, thần kiếm đột nhiên bừng sáng, một luồng huyết diễm kinh trời phá tường mà ra mang theo khí thế
kinh hồn đoạt phách, trực diện chém thẳng xuống đỉnh đầu Kiếm Vô Trần,
khiến cho hắn kinh hãi nhanh chóng lui lại, nhưng trên mặt đất lại thấy
một vết nứt hằn lên, rồi tiếp tục mở rộng thành một hắc động thần bí với chu vi ngoài mười trượng.
Tránh được một kiếm vừa rồi, Kiếm Vô
Trần tức thì hiện thân cách đó khoảng độ vài trượng, xuất hiện trước mặt Lục Vân. Nhìn thấy trong tay của Lục Vân không hề có bất kì một vật
nào, Kiếm Vô Trần giận dữ vô cùng, miệng phát ra thanh âm điên cuồng:
- Thiên Linh thần kiếm đâu? Ngươi đã làm gì nó rồi, nói mau.
Âm lạnh quan sát Kiếm Vô Trần, năm ngón tay phải của Lục Vân bỗng xòe ra,
trong lòng bàn tay chàng xuất hiện một đám hào quang ngũ sắc đang lấp
lánh quang hoa nhàn nhạt.
- Thiên Linh thần kiếm đã bị hủy, hiện
tại ngươi đang nhìn thấy kiếm linh ẩn trong thần kiếm, ngươi thử đoán
xem ta đang làm cái gì?
Cố ý khích tướng Kiếm Vô Trần, lời vừa
dứt thì tâm niệm của Lục Vân lập tức chuyển động, Như Ý Tâm Hồn kiếm
trên đỉnh đầu tự động bay vào trong tay, nuốt chửng lấy dải kiếm linh đó trước mặt Kiếm Vô Trần cùng mọi người. Khi dải kiếm linh đó biến mất,
Như Ý Tâm Hồn kiếm liền lấp lánh hào quang ngũ sắc, toàn thân kiếm lấp
lánh một ánh sáng thần thánh đặc biệt.
Thấy vậy, Kiếm Vô Trần nổi điên như mới mất đi một nửa sinh mạng, cuồng bạo rống lên một tiếng rồi hai tay bắt quyết, ngọn lửa cuồng nộ toàn thân bốc cao, bộc phát ra
tinh vân màu tím cùng với hỏa diễm sắc đỏ, phía sau lưng hắn hình thành
nên một đám mây có màu đỏ tím đang điên cuồng nở rộng ra ngoài.
Trong lòng biến đổi, Lục Vân cấp tốc lùi lại ba trượng, thần kiếm trong tay
múa lên, bầu trời bất ngờ vang lên một tiếng rồng ngâm, đó chính là Ngũ
Sắc thần long trước giờ bị khống chế trong Thiên Linh thần kiếm, nay đổi sang chịu sự khống chế của Lục Vân, được chàng thúc động liền hợp nhất
lại thành một cự long trăm trượng, đang đảo lộn nuốt mây phun mù giữa
không gian, rồi nhắm thẳng Kiếm Vô Trần giận dữ rống to.
- Ngày
hôm nay, ta sẽ cho ngươi nếm thử sự bá đạo của Ngũ Sắc thần long, xem
thử ngươi - chủ nhân trước đây của nó lợi hại hơn, hay là chủ nhân mới
thay đổi bây giờ lợi hại hơn.
Thốt ra những lời đó với ngữ khí
không nhanh không chậm, lại có năng lực trào phúng vô cùng khiến cho
Kiếm Vô Trần trở nên cuồng nộ trong lòng, cừu hận vô biên tràn ngập
trong tâm hắn. Đối đầu với Lục Vân, ngày hôm nay hắn đã chịu thiệt đủ
thứ, từ lúc bắt đầu đến giờ hắn không chiếm được chút tiện nghi, cho dù
tu vi đại tăng, nhưng bây giờ đối diện với Lục Vân cũng không khá hơn,
lại có sự hiện diện của các cao thủ trong Chánh Đạo liên minh, làm hắn
mất hết mặt mũi. Điều này khiến người có tâm cao khí ngạo như Kiếm Vô
Trần không sao tiếp nhận được.
Trong lúc phẫn nộ, Kiếm Vô Trần
mím chặt môi không nói lời nào, chỉ đề thăng chân nguyên lần nữa, thúc
động khí thế to lớn, tạo nên uy thế nuốt chửng đất trời, từng tầng từng
tầng tiếp cận đến Lục Vân, liên tục bố trí mười chín kết giới xung quang thân thể chàng, quyết tâm vô luận như thế nào đi chăng nữa cũng không
để cho chàng đào thoát được.
Trên không trung, quang tuyến rực rỡ nhuộm một màu tím đậm, trong phương viên vài dặm mây tím bao bọc, tựa
như Ngân Hà Tinh trận, vận hành chiếu theo một qui luật nhất định, sản
sinh hết lớp sóng có hấp lực mạnh mẽ này lại đến lớp sóng mạnh mẽ khác,
tổ chức thành một lưới thiên võng, chầm chậm thu hẹp lại theo ý muốn của Kiếm Vô Trần.
Lúc này nụ cười âm lãnh trên khuôn mặt đã biến
mất, Lục Vân quan sát các đám mây tím xung quanh, Ý Niệm Thần Ba phân
tích tình huống mình đang gặp phải, sắc mặt thể hiện vẻ nghiêm túc vô
cùng. Lần này, Lục Vân đã hiểu rõ, không còn khả năng thi triển xảo kế
để thoát thân, chỉ còn cách chân chánh đối diện thôi.
Vì thế, Lục Vân nghiêm mặt lại, toàn thân tỏa ra khí thế uy nghiêm, hai tay bắt
quyết trước ngực, bắt đầu thật sự tranh đấu với Kiếm Vô Trần. Theo sự
thi triển của Lục Vân, một luồng quang hoa ngũ sắc phân bố bên ngoài
thân thể chàng, chiếu theo phương vị ngũ hành mà nở rộng ra, hình thành
một luồng quang vân ngũ sắc, trông chẳng khác gì một đóa hoa sen, năm
loại sắc thái luân phiên chuyển động, vẻ đẹp mĩ diệu không thể nào tả
được.