Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 359: Chương 359: Ma Đà Tái Hiện




Dù chỉ trong chốc lát, nhưng từ trong tiếng cuồng hống phẫn nộ của ma tôn có thể nghe thấy sự bất cam trong lòng hắn ta. Vì thế có thể thấy, một chưởng của hắn mặc dù đã làm Trương Ngạo Tuyết trọng thương, nhưng bản thân hắn ta cũng bị Cửu Thiên Hồng Liên của Trương Ngạo Tuyết đả thương không nhẹ. 

Đỉnh lập ngay trước thân Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong và Thiên Mục Phong cất tiếng hỏi: 

- Sư tỷ (Ngạo Tuyết cô nương), không sao chứ? Hãy mau kiếm cơ hội hồi phục thân thể, chỗ này giao lại cho bọn ta! 

Hít sâu một hớp không khí, Trương Ngạo Tuyết ngẩng cao gương mặt trắng bệch, bình tĩnh lên tiếng: 

- Ta không sao, chỉ là chưởng kình của ma tôn cực kỳ âm độc, hiện đang không ngừng phá hủy kinh mạch trong cơ thể ta, nên cần phải tìm địa phương nào tốt để liệu thương mới được. Sự tình hiện tại giao lại cho các người, nhưng đừng có quá lo lắng, hắn đã bị ta đả thương, tin rằng tình trạng không còn tốt lắm đâu. 

Thiên Mục Phong truy tầm động tĩnh xung quanh, không hề thấy một chút khí tức của vị khô sấu hòa thượng đó, trong tâm không hề lo lắng, hạ giọng nói: 

- Hiện tại cô hãy chú tâm mà liệu thương, tất cả mọi sự tình ở đây giao cho ta xử lý, bảo đảm ngày hôm nay ma tôn sẽ không chiếm được tiện nghi. 

Nói xong, hắn nhìn Trương Ngạo Tuyết ngồi xếp bằng bắt đầu liệu thương, rồi truyền âm nói với Lâm Vân Phong: 

- Đệ tinh thông Âm Dương chi thuật, vậy cuộc chiến với ma tôn hãy giao lại cho ta, đệ chuyên tâm truy tầm xung quanh đây, nhìn xem Vạn Thú Ma câu đang ẩn tàng nơi đâu. Nếu chúng ta hỏi vấn đề từ nơi Pháp Luân đại sư, có lẽ không dễ dàng, vì vậy chỉ có thể dựa vào bản thân mà tìm thôi. 

Nhìn ma tôn đứng bất động trên không, Lâm Vân Phong có chút âu lo hỏi: 

- Huynh thật có thể đối phó với ma tôn ư? Sự tình này không nên nói đùa, chỉ cần sơ hở một chút chúng ta có thể trả giá bằng cả sinh mạng. 

Thiên Mục Phong thập phần tự tin đáp: 

- Đệ yên tâm, ta thấy ma tôn đứng yên bất động, không phải là đang liệu thương sao? Chỉ cần hắn đã thụ thương, đến lúc lão hòa thượng đó tương trợ, muốn truy đuổi ma tôn tịnh không khó. 

Lâm Vân Phong gật đầu nói: 

- Như vậy chúng ta cứ như thế mà thi hành, đệ cẩn thận chú ý tình huống xung quanh và phụ trách sự an toàn cho sư tỷ, còn lão ma tôn khó nuốt kia thì giao cho huynh. 

Thiên Mục Phong gật đầu đồng ý, thân thể tiến lên trước hai bước, kiên quyết ngăn chặn ma tôn. Toàn thân hắn bạo phát một cỗ khí thế kỳ dị, lập tức xung quanh cuồng phong thổi mạnh, nhanh chóng phi tới ma tôn. 

Ngẩng đầu nhìn Thiên Mục Phong, ma tôn kinh ngạc cất tiếng: 

- Không ngờ ngươi đến từ cực bắc chi địa, thật sự lúc đầu đã nhìn lầm rồi. 

Nói rồi, hữu thủ tuỳ ý huy động, xuất ra một cỗ hắc sắc ma mang toàn chuyển, nghênh đón cơn lốc xoáy đó, mỗi bên đều phát ra một âm thanh trầm đục, rồi lập tức tiêu tán vô hình. 

Thiên Mục Phong điềm nhiên nói: 

- Một nhân vật tầm thường làm sao có khả năng lọt vào con mắt của ma tôn đại nhân cho được. Nhìn bộ dạng hiện tại của ma tôn đại nhân, tựa hồ thân thể có hơi yếu nhược, không biết những động tác nhỏ này của ta có ảnh hưởng đến ngươi không? 

Hừ lạnh một tiếng, Ma Huyễn tôn chủ âm sâm nói: 

- Có thể nói rằng ngươi rất thông minh, đáng tiếc là ngươi quên một câu cổ ngữ ‘Người càng thông minh chết càng nhanh’. Có nhiều sự tình ngươi không nên biết tới, bởi vì khi biết nhiều vấn đề, đối với ngươi chẳng có chỗ nào tốt cả. 

Ma quang lấp lóe tạo ra ngàn bóng ảnh. Lúc này, Ma Huyễn tôn chủ thi triển ra tuyệt kỹ tối tinh thông của mình - Ma Huyễn chi thuật, hiển nhiên trong tâm muốn nhất cử hủy diệt Thiên Mục Phong. Cách đây không lâu, hắn giao thủ với Trương Ngạo Tuyết và đã chịu không ít thiệt thòi. Sau đó nghĩ lại thấy bản thân tự phụ thái quá, nếu lúc bắt đầu xuất ra độc chiêu, thì tuyệt đối không bị thụ thương trong tay Trương Ngạo Tuyết. Vì lẽ đó nên lần này khi bắt đầu, Ma Huyễn tôn chủ quyết định tốc chiến tốc quyết, không cho địch nhân có một điểm cơ hội phản kích. 

Khẽ mỉm cười một tiếng, hiển nhiên Thiên Mục Phong đã đề phòng điều này, chỉ thấy thân ảnh chớp động, cùng lúc thi triển huyễn thuật, dùng tốc độ cao di động tránh một kích đó. Vì thế, khi ma tôn đột nhiên tập kích thì chẳng thu được chút kết quả nào. Sau khi huyễn hoá ra cả ngàn bóng ảnh, hư thật phân ly, hai người cách nhau ba trượng, đối lập nhau ở trên không. 

Lúc bấy giờ, khoé miệng Thiên Mục Phong nhếch lên, gương mặt hiện ra nụ cười, hiển lộ sự cao thâm mạc trắc. Nhưng ma tôn trong lòng tức thì chấn động, ẩn ước cảm thấy một linh cảm không hay, thân thể bỗng nhiên di chuyển sang trái ba trượng, lập tức quay lại nhìn khô sấu hòa thượng đột nhiên xuất hiện. 

Trong lúc tĩnh lặng, ba người đối mặt lẫn nhau, nhất thời không ai lên tiếng, bầu không khí có chút quái dị. Dưới đất, Pháp Luân đại sư lúc này đã kịp thời triệu tập những môn hạ đệ tử còn sống lại, chúng nhân ngồi xếp bằng xung quanh Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong, chiếu theo Phật môn La Hán trận mà bày binh, bảo hộ hai người bọn họ. 

Trầm tư một lúc, Ma Huyễn tôn chủ nhìn lão hòa thượng, lãnh đạm nói: 

- Nhìn tu vi của ngươi tuyệt không phải là môn hạ của Bồ Đề học viện, trên thân ẩn hàm ma sát chi khí, đại cao thủ như thế, tính ra trong thiên hạ không tìm được mấy người. 

Khô sấu hòa thượng điềm nhiên đáp: 

- Ma tôn trong lòng đã có đáp án, tại sao lại không nói ra rõ ràng hơn? 

Ma Huyễn tôn chủ âm sâm đáp: 

- Ta chỉ là đoán định, bất quá khi ngươi đã nói như vậy, ta đã hiểu rồi. Ngươi ngày trước gặp gỡ Ma Thiên tôn chủ, thảm bại bỏ chạy dưới tay của hắn ta, là một trong tứ phật của Vạn Phật tông, Ma Phật Huyền Túc, cũng là người đã dẫn động phong ba vô tận ở Nhân gian - Ma Đà. 

Khô sấu hòa thượng gương mặt không biểu tình lên tiếng: 

- Nhãn lực ma tôn tốt quá, thiết tưởng rằng sự kiện này Ma Thiên tôn chủ cũng đã từng đề cập qua với ngươi? 

Nói lời này ra, Ma Huyễn tôn chủ nhãn thần có chút biến đổi, nhưng Thiên Mục Phong và bọn người Pháp Luân đại sư dưới đất thần sắc đại biến, hiển nhiên vì thân phận Ma Đà mà vừa kinh hãi vừa ngây ngốc. Bọn họ làm sao mà có thể ngờ được, người vừa xuất hiện đây lại là một ác ma đã dẫn khởi phong ba vô tận ở Nhân gian, và lại đột ngột quang lâm Bồ Đề học viện. Nói như thế, mục đích lão đến đây thực sự không cần phải nói. 

Quét mắt nhìn Thiên Mục Phong, Ma Huyễn tôn chủ đột nhiên nói: 

- Sao gương mặt tươi vui của ngươi không còn nữa, không phải cảm thấy quá ngoài ý nghĩ sao? 

Thiên Mục Phong cười gượng, hì hì đáp: 

- Đích xác là có phần ngoài ý nghĩ, bất quá ai là người có thể mỉm cười cuối cùng, hiện tại định luận còn quá sớm. Nói như vậy có đúng không, ma tôn đại nhân? 

Thanh âm của câu hỏi vang vọng giữa không trung, giữa lúc đó ba người lại hãm nhập vào trầm mặc, bầu không khí biến hóa vô cùng cưỡng ép (chỗ này khó hiểu quá). 

Cơn gió lạnh thổi tới, từng lúc ấm áp dần tiếp cận, chỉ là tại ngọn sơn phong nhu hòa này, có thể làm tan được âm sâm hàn khí ở đây không? Tiếp đó, Bồ Đề học viện phải làm sao trước mệnh vận này, Vạn Thú Ma châu cuối cùng sẽ rơi vào tay ai, còn chí độc chi khí Phệ Tâm kiếm thì sao, sự xuất hiện của nó sẽ mang đến điều gì? Tất cả đã định, hay là tất cả vẫn chưa thể xác định được… 

oOo 

Buổi sáng sớm, nơi phía đông truyền đến một vầng hào quang, vầng thái dương chói chang chầm chậm vươn lên nhuộm hồng chân trời. 

Ngưng thần nhìn vầng thái dương đang mọc, trên gương mặt mỹ lệ của Diệp Tâm Nghi vương vấn vài phần ảm đạm, một ngày mới này, bản thân sẽ nghênh tiếp điều gì đây? 

Trên đỉnh Hoa Sơn, hầu hết là chính đạo, bản thân là liên minh chi chủ, trước mắt là một phiến quang minh hay là một cõi hắc ám? 

Bắt đầu từ sáng sớm, một thân ảnh phiêu lạc ở phía sau, lẳng lặng nhìn nàng ta. 

Trong cơn gió buổi sáng, Thái Phượng tiên tử nhìn thân ảnh đang chớp lóe ánh hồng quang, nhẹ giọng nói: 

- Thời gian không còn sớm, mọi người tụ hợp tại đại điện, chờ con xuất hiện. 

Chầm chậm thở dài, Diệp Tâm Nghi quay đầu lại nhìn bà, hai người đối diện nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều lộ vẻ thương tang. 

- Có tin mới truyền tới sao? Tình hình Thiên Kiếm viện thế nào rồi? 

Thái Phượng tiên tử giọng thê lương đáp: 

- Tin tức vừa truyền đến, nhưng tất cả đều là tin xấu, con nên chuẩn bị tâm lý. 

Diệp Tâm Nghi nghe vậy, nở nụ cười thương tang nói: 

- Dù cho người không có nói, con đã biết là tin không tốt lành gì. Được rồi, quay trở lại rồi nói tiếp. 

Nói vừa xong đã nhẹ nhành chuyển thân, phi về phía liên minh đại điện. 

Nơi nguyên địa, Thái Phượng tiên tử nhìn theo sau lưng nàng ta mà lắc đầu thở dài: 

- Có lẽ ngày đó ngươi không nên đánh cuộc với Bách Linh, tất cả lời nói của cô ta đều đã ứng nghiệm. 

Chính đạo đại điện, Diệp Tâm Nghi ngự ở trên cao, ngồi hai bên là Phong Lôi chân quân, Thái Phượng tiên tử, Ngọc Vô Song, Tàn Dương Tử, Chiến Tâm tôn giả năm người. 

Lúc này, Chiến Tâm tôn giả lên tiếng: 

- Nói về sự việc hôm qua của Nho viên, khi chúng ta đến tất cả toàn bộ Nho viên đều tử tuyệt, không hề tìm thấy một nhân chứng sống nào. Toàn bộ tàng thư điển tịch bị hỏa thiêu, toàn thể Nho viên khắp nơi hỗn loạn. Hiện tại Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải của Nho viên đang phân phó các đệ tử xử lý mọi thiệt hại, Kim Cương Thánh Phật và những người khác ở bên cạnh hiệp trợ. 

Nghe xong, Diệp Tâm Nghi gương mặt không chút biểu tình, điềm nhiên truy vấn: 

- Hạo Vân cư sĩ đâu, tình trạng lão thế nào, sao không ở đó xử lý hậu sự của môn hạ? 

Chiến Tâm tôn giả lắc đầu nói: 

- Điều này thì không biết, ngày hôm qua Hạo Vân cư sĩ thần tình thảm đạm, một mình thất thần ly khai, không biết là đi đâu. 

Diệp Tâm Nghi ồ lên một tiếng, gật đầu nói: 

- Ai gặp sự tình này đều không tránh khỏi, để lão ta đi đi, sau khi tâm tình lão bình tĩnh lại, tin rằng lão ta sẽ trở lại. Còn những người khác, có tin mới nào nữa thì nói đi? 

Tàn Dương Tử nghe xong đứng dậy nói: 

- Hồi bẩm Minh chủ, chưởng giáo Thiên Kiếm viện sau khi nhận được tin tức, đã xuất lĩnh môn hạ cao thủ cấp tốc quay về Thái Huyền sơn. Từ lúc lão ta đi, ta đã phái người nghiêm mật chú thị mọi động tĩnh vùng phụ cận của Hoa Sơn, phát hiện Ma Thần tông môn hạ, và không ngờ cũng đi về hướng Thái Huyền sơn, không biết mục đích là vì sao. Hơn thế, tối hôm qua có môn hạ đệ tử bên ngoài về báo, Long Ma chiến tuyến bát đại cao thủ đã xuất hiện cách đây ngoài năm trăm dặm, và cũng đang đi về phía Hoa Sơn. 

Diệp Tâm Nghi nhẹ giọng nói: 

- Quản lý rất tốt, sau này cứ tiếp tục giám thị, có bất cứ động tĩnh nào nhớ lập tức báo ngay. Hiện tại mọi người hãy thuật lại tình huống của Thiên Kiếm viện ra sao, ta muốn biết cụ thể chi tiết xảy ra tại lúc đó. 

Năm người nghe xong thì nhìn lẫn nhau, cuối cùng Thái Phượng tiên tử mở miệng nói: 

- Về vấn đề này, sáng nay tin mới truyền đến từ liên minh đệ tử. Ngày hôm qua họ vội vã quay trở về, nhưng đã chậm một bước, toàn bộ Thiên Kiếm viện đã bị hư hại nghiêm trọng, tất cả đệ tử còn lưu lại đều hy sinh, lục đại tổng phủ đã hoàn toàn bị phá hủy. Cho đến Huyền Thiên kiếm trận, từng được phát động qua, chỉ vì không có Thiên Linh thần kiếm làm chủ, cộng thêm tình thế gấp rút, cuối cùng không phát huy được tác dụng, thay vào đó đã bị phá hủy bởi Âm Thi quỷ vương. Điều kỳ quái duy nhất là không thấy Ngũ Thái Đại Bàng trong truyền thuyết xuất hiện, điểm này tạm thời chưa có hồi báo. 

Nhãn thần biến đổi, Diệp Tâm Nghi thần sắc trầm trọng lên tiếng chất vấn: 

- Nếu là như vậy, thì sao tất cả các đệ tử của liên minh đi đến Thiên Kiếm viện vẫn chưa có một ai quay trở lại? 

Thải Phượng Tiên Tử thở dài rồi nói: 

- Sau đó có nghe nói Vô Trần trở lại, thấy tình cảnh đó nhất thời nộ hỏa triều thiên, đã phân phó đệ tử đi truy tìm khắp nơi, còn nói, nếu không tìm được tung tích nào thì đừng quay trở về nhìn mặt hắn ta. Vì lẽ đó, Tịch Diệt thiện chủ đã khuyên nhủ hắn ta vài lần, nhưng thần tình hắn vô cùng kích động, bỏ ngoài tai tất cả. Ta nghĩ không quá một hai ngày, hẳn tâm tình hắn sẽ bình tĩnh lại, khi thời gian đến hắn tự nhiên quay lại thôi. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.