Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 527: Chương 527: Một vấn đề




Đám người của Chính Đạo liên minh thần sắc kinh ngạc, mục quang bất giác nhìn Diệp Tâm Nghi, chờ đợi phản ứng của nàng. 

Lời nói của Phần Thiên nghe thì có vẻ bình thường nhưng rõ ràng là có ý châm biếm, có thể coi là đại bất kính với Chính dĐo liên minh, đối với việc này, Diệp Tâm Nghi sẽ đối phó như thế nào? 

Sự trầm mặc chỉ tồn tại trong phút chốc, Diệp Tâm Nghi đưa mắt nhìn Thiên Kiếm khách thấy ông khẽ lắc đầu, bất giác thần sắc trở lên lạnh lùng nói với Phần Thiên: 

- Nói hay lắm, có những việc đúng là phải suy nghĩ chín chắn, chỉ là không biết phải làm sao ngươi mới có thể quyết định được, có cần chúng ta giúp một tay không? 

Phần Thiên cười hăng hắc, một lần nữa ánh mắt hướng về phía chân trời, cất giọng tự hào nói: 

- Đã có lời vàng ngọc của Diệp minh chủ, nếu ta còn không biết tốt xấu thì xem ra hôm nay khó mà rời khỏi Hoa Sơn, nếu đã thế ta xin hỏi minh chủ một câu, chỉ cần các ngươi làm ta hài lòng thì ta sẽ lưu lại. 

Diệp Tâm Nghi thần sắc phẫn nộ, đối với Phần Thiên đã nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, không ngờ hắn đã chiếm được tiện nghi lại còn lấn tới, như thế làm sao không làm người ta tức giận cho được. 

Bên cạnh, Thiên Kiếm Khách quan sát hết mọi việc, thấy tình hình không tốt đành phải mở miệng: 

- Tâm Nghi đừng vội, trước hết hãy nghe hắn ta nói rồi quyết định cũng chưa muộn. 

Phần Thiên không cười nữa, ánh mắt quét qua mọi người, cuối cùng dừng trên mặt Diệp Tâm Nghi, trầm giọng: 

- Thực lực của Chính Đạo liên minh ta đã thấy rồi, tập hợp được lực lượng của cả Cửu Thiên Hư Vô giới, Vân Chi Pháp giới và cả Nhân gian giới chính xác là rất mạnh. Có điều ta muốn hỏi một chút, với lực lượng mạnh như vậy cần phải làm như thế nào để trảm yêu, trừ ma xoay chuyển tình thế. 

Nhãn thần Diệp Tâm Nghi bỗng thay đổi. Vấn đề này thật không dễ trả lời, muốn nói tường tận chắc phải cần nhiều thời gian, nửa ngày cũng nói chưa hết, tóm lược thì cũng không thể nói gọn trong vài câu, thật là làm khó người khác. 

Một lần nữa mọi người lại trầm mặc, lúc này bốn bề đều lặng thinh, mọi người lặng lẽ chờ đợi, ánh mắt hết nhìn Phần Thiên lại quay sang nhìn Diệp Tâm Nghi. 

Diệp Tâm Nghi quay đầu lại nhìn mọi người phía sau, cao thủ của Tam phái: Phong Lôi chân quân, Thái Phượng tiên tử, Thiên Kiếm Khách đều nhìn nàng đầy khích lệ, làm nàng cảm thấy rất an tâm. Hướng mặt về bốn phía, toàn thân Diệp Tâm Nghi toát lên một cổ khí tức thần thánh. Giây phút này nàng như trở lại như trước đây, trở về với thân phận Diêu Trì thánh nữ, toàn thân thánh khiết thần diệu. 

- Trừ ma vệ đạo giống như hành quân chiến đấu, cần phải có một quyết tâm kiên định, ý chí kiên cường, cơ sở kiên cố, lại có thêm tinh thần bất khuất, xác định đúng mục tiêu là phải dũng cảm tiến lên. Trước mắt, Chính đạo liên minh cao thủ như mây, hội tụ sở trường của Cửu Thiên Hư Vô giới, Vân Chi pháp giới và Tam phái Lục viện của nhân gian, muốn diệt trừ tà ác, thanh trừ quỷ quái tuyệt không khó. Chỉ cần chúng ta quyết tâm không chùn bước, tuỳ lúc điều chỉnh phương châm, dùng phương thức tốt nhất, cùng với quyết tâm cao nhất, vận dụng lực lượng hùng mạnh nhất, chúng ta nhất định chiến thắng tất cả, trả lại sự yên bình cho nhân gian. 

Thần sắc Phần Thiên rất ngạc nhiên, sự chuyển biến của Diệp Tâm Nghi làm hắn kinh ngạc. Ngẫm nghĩ một lúc, Phần Thiên vỗ tay tán dương, nét mặt nghiêm túc: 

- Nói hay lắm, mặc dù những lời cô nói chẳng có ý nghĩa thực tế, nhưng cũng đã bộc lộ được quyết tâm của mình, về cơ bản đã làm ta thỏa mãn. Có điều ta còn có một vấn đề nữa mong minh chủ thành thật trả lời. 

Diệp Tâm Nghi nét mặt không hề thay đổi, bình tĩnh bảo: 

- Nói đi, ta nghe đây. 

Phần Thiên nhìn Diệp Tâm Nghi một lúc bỗng cười thần bí, tiếng nói nhẹ như nước chảy: 

- Trước đây có một đứa trẻ chỉ vào bông hoa đã lụi tàn rồi hỏi mẫu thân của mình: "Mẹ ơi! tại sao bông hoa này lại bị lụi tàn hả mẹ?" Người mẹ đáp: "Bởi vì hoa đã phơi bày ra vẻ đẹp nhất của mình rồi, sinh mệnh của nó sẽ tàn lụi thôi con ạ." Đứa bé không hiểu, lại chỉ lên những chiếc lá ở trên đầu hỏi: "Tại sao những chiếc lá kia lại héo úa hả mẹ?" Người mẹ đáp: "Bởi vì mùa thu đến rồi con ạ." Cuối cùng đứa trẻ hỏi mẹ: "Nếu con cũng giống như chúng thì liệu con có bị héo tàn không hả mẹ?" Đây cũng chính là vấn đề ta cần cô trả lời. 

Diệp Tâm Nghi cười khinh miệt hỏi: 

- Loại vấn đề này liệu có một đáp án chính xác không? 

Phần Thiên cười đáp lại: 

- Đáp án chính xác hay không không quan trọng, quan trọng là đáp án cô đưa ra có được ta chấp nhận không? 

Diệp Tâm Nghi hừ lạnh một tiếng, quát lên: 

- Nơi đây là Hoa Sơn, là Chính Đạo liên minh, cứ cho là chúng ta muốn chiêu nạp hiền tài thì cũng không cần phải quỵ lụy van xin ngươi. Thêm vào đó, ngươi trừ việc báo tên ra, đến thân phận lai lịch cũng chưa hề nói, ngươi nghĩ chúng ta nhất định phải tranh thủ mời ngươi gia nhập sao? Ngươi nhất định sẽ cống hiến cho nhân gian sao? 

Phần Thiên cười đáp: 

- Ta còn cho là các vị đã quên rồi, hoá ra là ta quá đắc ý , thật áy náy quá. 

Nói đoạn hắn hai tay đưa ra, một luồng khí nóng bỏng bùng phát, chỉ nháy mắt trong bán kính ba dặm liệt hỏa như sóng ào ạt, vô số hoa lửa nở bung như những đóa hoa sen đỏ phát ra ánh sáng chói loá. Bốn phía khí thế mạnh mẽ như núi, làm sắc mặt tất cả mọi người đều kinh hãi. Phần Thiên chỉ tùy ý thi triển một chiêu đã đủ để thể hiện trình độ của mình. 

Nhãn thần của Diệp Tâm Nghi khẽ biến đổi, quát nhẹ: 

- Ngươi thu chiêu đi, Hoa Sơn không phải là nơi để ngươi khoe khoang. Bây giờ ta sẽ nói câu trả lời của ta, hy vọng ngươi nghe cho kỹ. 

Phần Thiên thu hỏa diễm lại, mục quang chăm chú nhìn vào Diệp Tâm Nghi, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời. 

- Sẽ như thế! Bởi vì vạn vật trong thế gian đều sẽ lụi tàn, chỉ là thời gian dài hay ngắn mà thôi. 

Phần Thiên cười, điệu cười rất kỳ quái làm cho người khác không thể đoán được hắn đang nghĩ gì. Ánh mắt lại một lần nữa nhìn lướt qua mọi người, Phần Thiên quay người bước đi, không nói một lời, giống như là chọn cách rời khỏi. 

- Đứng lại! Ngươi không nói một lời liền bỏ ra đi, ngươi thấy có thoả đáng không? 

Người vừa lên tiếng không phải là Diệp Tâm Nghi mà là Phong Lôi chân quân, cho thấy ông thập phần phẫn nộ đối với hành vi coi thường của Phần Thiên. 

Phần Thiên dừng chân, quay lưng lại với mọi người, bình thản nói: 

- Muốn biết lý do phải không? Thực ra rất đơn giản. Trong suy nghĩ của ta, câu trả lời không phải là thế, người mẹ sẽ nói với cậu con trai rằng: "Không đâu con, bởi vì con không phải là chúng." Còn về câu trả lời của Diệp minh chủ cũng chẳng phải là sai, chỉ là cách cô nhìn nhận sự việc ở một góc độ không đổi, xem mọi sự vật, tất cả mọi con người đều như nhau, như thế là phiến diện. Từ đó nói lên rằng trong mắt cô chỉ có một loại sắc thái, đó tuyệt không phải điều ta muốn. 

Lời vừa dứt liền động thân bay ra ngoài, để lại đám cao thủ của liên minh đứng ngây người ra, thần sắc bối rối. 

- Phần Thiên khoan đi, ngươi ra đi như thế thì biết ăn nói như thế nào với sư phụ ngươi đây? 

Thanh âm bình đạm dường như truyền từ phía trên xuống, chỉ thấy người trung niên mặc áo trắng từ trong hư không hiện ra, trong lúc nói, khẽ đưa mắt nhìn Thiên Kiếm Khách nhưng chẳng có ai để ý đến. 

Phần Thiên quay người nhìn người trung niên hừ giọng đáp: 

- Việc của ta ta tự giải quyết, không cần ông phải bận tâm, bây giờ ông thua rồi, ông trả lời câu hỏi của ta đi, rút cuộc ông là ai? 

Người trung niên dửng dưng nói: 

- Vấn đề đơn giản này ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng ngươi cũng phải trả lời câu hỏi của ta, ngươi rời khỏi Hoa Sơn thì biết ăn nói như thế nào với sư phụ của ngươi đây? 

Phần Thiên chau mày, trầm tư phút chốc rồi nói: 

- Được, ông hãy nói rõ lai lịch của mình đi, ta cũng sẽ trả lời ông. 

Người trung niên mỉm cười gật đầu, nhìn lướt bốn phía một lượt, nhẹ nhàng nói: 

- Ta là Bạch Quang, cái tên này chắc không quá xa lạ với ngươi chứ? 

Phần Thiên giật mình biến sắc, kinh ngạc kêu lên: 

- Là ông! Thật không thể ngờ được. 

Bốn phía, các cao thủ của Chính Đạo liên minh ngoài Phong Lôi chân quân và Thái Phượng tiên tử ra, không có ai là không nghi hoặc, không biết vị Bạch Quang này là ai. 

Cũng không giải thích, người trung niên tên Bạch Quang cười nói: 

- Nếu cậu đã biết ta thì đơn giản hơn nhiều rồi, lần này sư phụ cậu Liệt Hoả Linh Tẩu ra lệnh cho cậu xuống núi, chắc chắn có sai bảo gì chứ. Nếu như cậu phụ lại sự kì vọng của sư phụ thì sau này biết ăn nói thế nào đây? 

Thần sắc của Phần Thiên biến đổi mấy lần, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại, hạ giọng đáp: 

- Lời của sư phụ chỉ là muốn ta xuống núi theo giúp chính đạo, cùng nhau diệt trừ yêu ma quỷ quái trả lại sự yên bình cho nhân gian. 

Bạch Quang nghe vậy cười bảo: 

- Nếu đã như thế tại sao cậu lại rời khỏi Hoa Sơn, rời khỏi Chính đạo liên minh thế? 

Phần Thiên bật cười, quay người vừa bay đi vừa nói: 

- Chính đạo ở đâu? Không phải ở Hoa Sơn mà là ở trong tim mỗi người. Trời đất bao la, chẳng lẽ ngoài Chính Đạo liên minh ra không còn một tổ chức nào khác sao? Rời khỏi nơi đây chắc chắn sư phụ sẽ không vui cũng không buồn. Để hoàn thành sự giao phó của sư phụ, để thay sư phụ trả mối ân tình cho sư thúc, ta quyết định rời khỏi đây đi tới Phục Long cốc xem thử trước đã. 

Nụ cười của Bạch Quang cứng đờ, ông lắc người chặn đường của Phần Thiên, trầm giọng nói: 

- Ngươi nghĩ kỹ đi, nếu không đến lúc hối hận cũng chẳng kịp đâu. Bây giờ nhân gian hỗn loạn, cứ xem lực lượng Chính Đạo liên minh ở Hoa Sơn cũng từng bị thua nhiều lần thì ngươi thử nghĩ xem Trừ Ma liên minh có thể làm được gì? 

Phần Thiên liếc mắt nhìn ông ta vặn lại: 

- Có khi nào có tin Trừ Ma liên minh bị thất bại chưa? Ý ta đã quyết. Nếu như Trừ Ma liên minh không phải là nơi đáng ở thì ta sẽ về Hoả Diễm Sơn, bắt đầu lại từ đầu. 

Nói đoạn không chút lưu luyến, lắc người biến mất trong không trung. 

Bạch Quang hừ một tiếng đưa mắt nhìn đám người của Chính Đạo liên minh một lúc rồi bỏ đi. 

Thiên Kiếm Khách thấy thế liền vẫy tay ra xua đi nghi vấn của mọi người, trầm giọng nói: 

- Việc hôm nay không được nhắc đến nữa, khi nào thời cơ đến ta tự khắc nói cho mọi người biết. Bây giờ trở về ai làm việc ấy. 

Diệp Tâm Nghi sắc mặt u ám, hai môi khẽ động đậy như muốn nói điều gì, lại bị Thái Phượng tiên tử ngăn lại, cả đoàn người theo đường cũ quay về. 

Rời khỏi Đan Hoa sơn, đoàn bốn người Lục Vân và Trần Ngọc Loan nhanh chóng trở về Phục Long Cốc, được Quy Vô đạo trưởng và Phật Thánh Đạo Tiên nghênh tiếp đưa đến đại điện của Trừ Ma liên minh. 

Sau khi mời mọi người đã ngồi xuống, Quy Vô đạo trưởng hỏi: 

- Nha đầu, thấy các ngươi bình an quay lại, thuận lợi mang Lục Vân trở về, chắc là lần hành động này thập phần thành công rồi. 

Ngọc Loan cười nhẹ đáp: 

- Cũng có thể coi là thuận lợi, chỉ có điều gặp không ít nguy hiểm. Lần này Long - Ma chiến tuyến bị huỷ, Hắc Ám tôn chủ cùng toàn bộ cao thủ Ma vực đều bị tiêu diệt, có thể coi là thu hoạch lớn. Chỉ có điều lần hành động này của chúng ta lại bị mắc lừa kẻ khác, trở thành một quân cờ trong tay Sát Huyết Diêm La, để giúp hắn thực hiện âm mưu mượn đao giết người. 

Quy Vô đạo trưởng chấn động, ngạc nhiên nói: 

- Chẳng trách trước khi sự việc xảy ra ta thấy kỳ quái, tại sao việc Lục Vân đi báo thù cả thiên hạ đều biết, điều này chẳng giống tính cách của hắn tí nào, hoá ra là rơi vào bẫy của kẻ khác. Nhưng chẳng sao, ít nhất chúng ta cũng không bị tổn thất gì, còn giúp được cho Lục Vân, đối với chúng ta thế là đủ. Đúng rồi, toàn bộ hang ổ của Hắc Ám tôn chủ đều bị tiêu diệt, thế còn bọn Tam Nhãn Long Lang thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.