Trần Ngọc Loan cười thản nhiên, sau đó kể lại một cách rõ ràng mạch lạc sự việc xảy ra ở trên Đan Hoa sơn, cuối cùng nói:
- Sự việc là như vậy đó.
Quy Vô đạo trưởng gật đầu, ánh mắt khẽ biến đổi nói:
- Nói như vậy thì tên Sát Huyết Diêm La này qủa không hề đơn giản. Trước hết hắn tranh thủ việc Dao Quang đi tìm Huyết Giới tôn chủ báo thù để đục nước béo cò, hòng tiêu diệt Huyết giới của Ma vực. Giờ đây lại lợi dụng Trừ Ma liên minh chúng ta và Lục Vân để hủy diệt Long - Ma chiến tuyến, thủ đoạn thật lợi hại.
Nhãn thần biến đổi, Lục Vân gặng hỏi:
- Ông nói Sát Huyết Diêm La trước tiêu diệt Huyết Giới tôn chủ, sau đó tiêu diệt Long - Ma chiến tuyến, điều này có thật không?
Quy Vô đạo trưởng nghiêm túc đáp:
- Đương nhiên là thật, ngay trước khi ba người bọn nha đầu rời khỏi chỗ này đi cứu ngươi thì chúng ta nhận được tin báo, Huyết Giới tôn chủ của Ma vực đã bị chết trong tay của Sát Huyết Diêm La, Hắc Sát Hổ Vương của Yêu vực trọng thương bỏ trốn. Dao Quang rời khỏi đó an toàn.
Nghe nói Dao Quang bình yên vô sự, Lục Vân khẽ thở phào, toàn thân chìm trong trầm tư, dường như vì sự việc đó mà phiền não.
Ở phía trên, Trần Ngọc Loan cũng hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục sự bình tĩnh, cất giọng hỏi:
- Ngoài chuyện đó ra còn phát sinh chuyện gì nữa không?
Nghe Trần Ngọc Loan hỏi, Quy Vô đạo trưởng nghĩ ngợi một lúc rồi đáp lại:
- Gần đây nhân gian vô cùng hỗn loạn, những chuyện lớn nhỏ xảy ra không sao đếm xuể. Thông qua sự thăm dò thám thính của các môn hạ biết được Chính Đạo liên minh từ khi bị Huyền Phong môn chủ và Cửu Âm thánh mẫu quấy nhiễu đã phòng bị rất nghiêm ngặt, tình hình ở bên trong không thể thám thính được chút gì. Đồng thời nghe nói Kiếm Vô Trần đã rời khỏi Hoa Sơn, nhưng hành tung của hắn lúc ẩn lúc hiện, cũng không có chút tin tức nào. Còn nữa, phần lớn các cao thủ của Huyền Phong môn đã bí mật vào Trung thổ, hành tung tạm thời cũng không rõ.
Nhẹ nhàng gật đầu, Trần Ngọc Loan nhìn Lục Vân một cái rồi hỏi:
- Lục đại ca, huynh đang nghĩ gì vậy? Có cần chúng tôi giúp đỡ gì không?
Lục Vân nghe xong, đang trầm tư liền tỉnh lại, ánh mắt lướt qua mọi người một lượt, trầm giọng nói:
- Không có gì, ta chỉ nghĩ một vài việc riêng tư thôi. Còn muốn giúp đỡ, ta vừa nghĩ đến một việc có liên quan đến Dịch viên. Còn nhớ trước khi chúng ta lên đường đến Đan Hoa sơn ta đã gặp Dạ Hồn của Yêu vực, từ miệng của hắn ta mới biết được ngày hôm đó Dịch viên bị tiêu diệt là do một thiếu nữ có tên là Phiêu Hương lập mưu hãm hại. Sau này có cơ hội, các ngươi hãy giúp ta tìm người con gái này, bất luận thế nào ta cũng phải tìm bằng được cô ta.
Văn Bất Danh an ủi:
- Yên tâm đi, việc này ta đã nhờ các đệ tử của liên minh tìm giúp, chỉ cần có người này thì nhất định sẽ tìm được. Ngoài ra, ta còn nghĩ đến một việc, đó chính là ngươi nói muốn tìm Thiên Tàn lão tổ, chúng ta đã từng gặp ông ta rồi. Việc này hãy để Tư Đồ Thần Phong nói cho ngươi biết.
Nghe xong, tinh thần Lục Vân khẽ động, ánh mắt chăm chú nhìn Tư Đồ Thần Phong, đợi câu trả lời.
Tư Đồ Thần phong nhìn thoáng qua Lục Vân rồi nhẹ giọng nói:
- Hai ngày trước lúc chúng tôi gặp Dao Quang và Ma Huyễn tôn chủ, vừa hay lúc đó Thiên Tàn lão tổ xuất hiện. Để nắm rõ hành tung của ông ta, ta đã một mạch theo sát, lưu ý tung tích của lão. Tuy nhiên, Thiên Tàn lão tổ tu vi kinh người, tựa như phát hiện được ta đang theo dõi, sau khi cố ý dẫn ta đi một vòng lớn rối biến mất một cách thần bí. Ta tìm một hồi lâu, cuối cùng đã phát hiện ra khí tức của ông ta trên một ngọn núi nhỏ không tên ở vùng thượng lưu sông Trường Giang, nhưng lúc đó ta lại giả vờ không trông thấy, lặng lẽ trở lại. Còn hiện giờ ông ta còn ở đó hay không thì ta không dám khẳng định.
Lục Vân cười gượng, tâm trạng phức tạp nói:
- Thôi được rồi, coi như đã có được tung tích của ông ta. Đợi sau khi nghỉ ngơi xong, ta sẽ đi tìm ông ta giải quyết mọi ân oán giữa đôi bên. Đúng rồi, ta đến đây cả nửa ngày sao vẫn không thấy Đạo Tà Tàn Kiếm vậy?
Lời vừa nói ra, Trần Ngọc Loan, Văn Bất Danh và Tư Đồ Thần Phong đều giật mình, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Quy Vô đạo trưởng và Phật Thánh Đạo Tiên.
Phật Thánh Đạo Tiên cười ha ha nói:
- Hắn ấy à, bị ta ngầm phái đi làm ít việc, chắc sớm quay về thôi. Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, có việc này có lẽ các ngươi đã quên rồi.
Cả năm người trong đại điện nghe xong giật mình, Trần Ngọc Loan hỏi:
- Có sao, không biết là việc gì thế?
Phật Thánh Đạo Tiên cười một cách thần bí, nháy mắt với cô ta rồi nói một cách khôi hài:
- Cuộc hẹn ước ba ngày giữa ngươi và người ta, lẽ nào lại quên rồi hả?
Trần Ngọc Loan cười nói:
- Ta còn tưởng là chuyện gì, hoá ra là chuyện này. Ngươi yên tâm đi, ta không quên đâu, chẳng qua theo ta đoán, tên Tà thần Chu Hỷ sợ có khi ngày mai mới phái người đến.
Trên khuôn mặt Phật Thánh Đạo Tiên lộ ra vẻ cười khó hiểu, hỏi với ngữ khí cổ quái:
- Ngươi dám khẳng định như vây? Nếu như ta bảo bọn chúng hôm nay sẽ đến, ngươi có tin không?
Trần Ngọc Loan nhìn chăm chú vào hai mắt ông ta, nhìn thấy ông ta khoanh tay trước ngực, khuôn mặt tràn đầy vẻ cười, không nhịn được chau mày nói:
- Không lẽ xảo hợp thế? Ông không đùa ta đấy chứ?
Phật Thánh Đạo Tiên cười hăng hắc nói:
- Quả nhiên người không tin, chi bằng chúng ta hãy đánh cược đi. Nếu như ngươi thua thì phải đáp ứng một điều kiện của ta, ngược lại nếu ngươi thắng ta thì ta sẽ đáp ứng một điều kiện của ngươi, như thế là công bằng nhé.
Đôi mắt đẹp khẽ chớp chớp, Trần Ngọc Loan cười nói:
- Không công bằng. Ông đã có ý đánh cược với ta tất nhiên là có nguyên nhân, trong lòng ít nhiều gì cũng đã biết một số chuyện. Còn ta trong lòng mù mịt, không hề hay biết gì, trong tình thế này mà cá cược với ông thì làm sao gọi là công bằng được. Hơn nữa so về tuổi tác, ông ít nhất cũng lớn hơn ta gấp một, hai chục lần, nếu như ta thua, đáp ứng một điều kiện của ông là điều đương nhiên, nhưng nếu ta thắng thì ít nhất ông phải đáp ứng ta hai mươi điều kiện, như thế mới coi là hợp lí, ai bảo ông già hơn ta làm gì?
Nhìn nụ cười tươi rói của nàng, Phật Thánh Đạo Tiên há miệng kinh ngạc, một lúc sau đó mới khôi phục lại trạng thái ban đầu.
- Lợi hại, thực sự càng ngày càng lợi hại, ta nói này Tư Đồ tiểu tử, xem ra từ nay về sau ngươi phải cẩn thận đấy. Nếu không sẽ bị đè đầu cưỡi cổ, rất mất thể diện đó.
Tư Đồ Thần Phong lúng túng cười, ánh mắt nhìn trộm Trần Ngọc Loan một cái. Còn Trần Ngọc Loan thì sắc mặt đỏ ửng, hạ giọng mắng:
- Lão già mất nết, mở miệng là nói bậy bạ.
Chứng kiến cảnh đó, Lục Vân và Quy Vô đạo trưởng không nhịn nổi bật cười nhẹ, Văn Bất Danh nói với giọng cổ quái:
- Thần Phong đừng sợ, nha đầu vừa xinh đẹp lại võ công cao cường, đảm bảo sau này ngươi sẽ diễm phúc vô song. Còn về việc phải nhịn nhục, như vậy có thấm vào đâu, tục ngữ nói rất đúng, biết thương vợ mới là người đàn ông tốt, đừng có nghe lão trọc đó nói nhảm. Phải bắt tay vào làm, chịu khó suy nghĩ đảm bảo rất nhiều người sẽ ngưỡng mộ ngươi đến phát điên lên đấy. Hắc hắc.
Tư Đồ Thần Phong giật mình, nhất thời không rõ những lời lẽ đó của Văn Bất Danh là an ủi, động viên hay là mỉa mai, châm biếm.
Trần Ngọc Loan bĩu môi, đứng lên giận dữ hét:
- Đáng ghét, không ngờ lại dám coi thường bản minh chủ, hôm nay ta không dạy cho ngươi một bài học không được. Đứng lại, ngươi đừng có chạy.
Văn Bất Danh kêu lên kinh hãi, vừa bay về phía ngoài của đại điện, vừa nói lại giọng đầy cổ quái:
- Đúng là chó cắn Lữ Đồng Tân, không biết đến lòng tốt của người ta, ta đang tán dương ngươi, sao ngươi lại lấy oán báo ân, thực sự làm người ta đau lòng quá.
Nói rồi bật cười to, trong nhất thời tiếng cười vui vẻ lan ra bốn phương.
Chạy ra khỏi đại điện, Văn Bất Danh đứng cười một mình ở trong sân. Lúc đó ngoài cửa vọng lại tiếng người, chỉ nghe thấy một người con gái nói:
- Ta đến đây là để tìm minh chủ của các ngươi, việc này đã được lên kế hoạch hai ngày trước đây rồi, phiền ngươi vào thông báo một tiếng.
Nghe những lời đó, Văn Bất Danh giật mình, không lẽ đúng là bị Phật Thánh Đạo Tiên nói trúng rồi? Thân người nhô ra khỏi cổng viện nhìn, chỉ thấy mộtcô gái đó mặc một chiếc váy màu đỏ mẫu đơn, dung mạo mỹ lệ kinh người, chẳng phải là Ân Hồng Tụ thì là ai vào đây nữa.
- Để cô ta vào, các ngươi hãy trở về vị trí của mình đi.
Ra lệnh cho đệ tử của liên minh xong, Văn Bất Danh quan sát Ân Hồng Tụ hỏi:
- Tên Tà thần Chu Hỷ tại sao lại không phái Đồ Thiên đến vậy?
Ân Hồng Tụ cười một cách tự nhiên:
- Đồ Thiên tính khí nóng nảy, manh động, Tà thần tự nhiên không ngốc như vậy.
Văn Bất Danh dẫn cô ta vào, vừa đi vừa hỏi:
- Nói vậy, Tà thần phái cô đến đây mà không sợ cô bỏ chạy à?
Ân Hồng Tụ lắc đầu cười nói:
- Không thể nào, vì Đồ Thiên vẫn trong tay hắn ta nên ta sẽ không chạy trốn đâu. Điều này hắn ta thập phần hiểu rõ.
Ánh mắt Văn Bất Danh khẽ biến đổi, vẻ mặt lập tức trở nên hoà hoãn hơn rất nhiều.
Vừa bước vào đại điện, Trần Ngọc Loan liền đứng dậy nghênh tiếp, mỉm cười nắm lấy hai tay của Ân Hồng Tụ hỏi:
- Cuối cùng ngươi cũng đến rồi, Tà thần không làm khó các ngươi chứ?
Ân Hồng Tụ cười cảm kích nói:
- Cảm ơn sự quan tâm của cô, hắn ta tạm thời chưa làm gì bọn ta.
Ngoái đầu nhìn Lục Vân một cái, nói với giọng phá chút ngỡ ngàng:
- Không ngờ lại có thể gặp ngươi ở đây, thật quá xảo hợp.
Lục Vân khẽ gật đầu, thản nhiên nói:
- Người trên thế gian, hợp tan vô thường. Có thể gặp được cô ở đây, ta cũng cảm thấy rất ngỡ ngàng, Đồ Thiên vẫn khoẻ chứ?
Ân Hồng Tụ cười đau khổ, hạ giọng nói:
- Không sao cả, bây giờ đang bị Tà thần Chu Hỷ khống chế, tạm thời chưa có cách nào thoát ra được. Thôi được rồi, hãy nói chuyện chính đi, ngươi nghe xong sẽ rõ.
Trần Ngọc Loan buông tay cô ta ra, sau khi mời mọi người cùng ngồi xuống liền hỏi:
- Hai ngày trước cô không ngừng đưa mắt ra hiệu cho ta, không biết là vì sao, bây giờ xin nói ra. Nếu như có gì cần giúp đỡ mà trong khả năng cho phép thì chúng tôi nhất định sẽ làm.
Ân Hồng Tụ nhìn mọi người một lượt, nói với giọng vô cùng cảm kích:
- Cảm ơn các vị, ân tình của các vị ta nhất định sẽ ghi tạc trong lòng. Việc này phải kể từ vài ngày trước, hôm đó ta cùng Đồ Thiên ăn cơm tại một quán nhỏ ở thành nam Lạc Dương, ai mà biết được sát thần tới gõ cửa. Thiên Tàn lão tổ của Thiên Tàn tông đột nhiên xuất hiện, muốn chúng ta tìm giúp một tấm lệnh bài trên một mặt có khắc bốn chữ triện cổ "Thiên Uy Khả Giám". Vì ta và Đồ Thiên đều biết rõ sự hung tàn của Thiên Tàn lão tổ nên không dám từ chối đành phải tiếp nhận. Nhưng suy nghĩ kỹ thì sợ rằng vật đó có lẽ không dễ kiếm, sau cùng chúng tôi tất không thể thoát khỏi độc thủ của lão, vì thế chúng tôi liền nghĩ ra một cách, tìm một người tương đương với lão ta để hai bên tàn sát lẫn nhau. Vậy là chúng tôi tìm đến tên Thiên Tuyện Tà thần.
Mọi người chấn kinh, đó thực sự là một quyết định cực kỳ liều lĩnh, sơ suất một chút không những phải đối mặt với sự truy sát của Thiên Tàn lão tổ, ngay cả Thiên Tuyệt Tà thần cũng không dễ dàng bỏ qua, như vậy sẽ càng nguy hiểm.
Trần Ngọc Loan hỏi:
- Ý đồ của cô chúng ta đã rõ, nhưng mà cô đã tính toán kỹ lưỡng xem phải hành động thế nào chưa? Còn nữa, kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, cô đã từng nghĩ qua chưa, không lẽ không sợ khéo quá hoá vụng?
Ân Hồng Tụ cười đau khổ nói:
- Việc đến thế này đã không thể quay đầu nữa rồi, hai người này vô luận là ai bọn ta cũng không đối phó nổi. Dù sau này có chết thì cũng không phải đã không nỗ lực phản kháng, ít nhất như thế bọn ta còn được xem là kiên cường. Hôm nay ta đến đây kể rõ đầu đuôi, hy vọng các người có thể phối hợp, báo cho ta tung tích của Thiên Tàn lão tổ, ta sẽ dẫn Tà thần đến đó, để bọn chúng đấu lưỡng bại câu thương, đến lúc đó ta và Đồ Thiên có thể nhân cơ hội trốn đi.