Đón ngọn gió thổi tới từ xa, nhìn khắp Thiên Sơn cảnh sắc thanh tú như mộng, đèn cao suy nghĩ tâm tư, trong lòng tự hỏi rằng người đang ở nơi đâu? Tạm dịch thơ: Đưa mặt đón ngọn gió đêm Thiên Sơn cảnh vật êm đềm trong mơ Khêu đèn nghĩ chuyện tâm tư Trong lòng tự hỏi người giờ nơi đâu? Đứng yên lặng bất động, Bách Linh nhìn ra chân trời, ánh mắt lộ vẻ nghĩ ngợi. Đến Phục Long Cốc đã hai ngày, nơi đây mọi thứ đều được Trần Ngọc Loan quản lý rất tốt đẹp, toàn thể liên minh đoàn kết nhất trí phát triển mạnh mẽ, thật lực lên cao như Chánh Đạo liên minh ngày nào. Trong cốc, mọi người hối hả thi hành phận sự của mình, duy chỉ Bách Linh không có nhiệm vụ gì, một mình thơ thẩn lên đỉnh ngọn núi, nhìn ra xa xa. Thái Âm Tế Nhật đã xuất hiện, nhân gian ngập đầy tà khí. Không có mặt trời soi chiếu, hoa bắt đầu điêu tàn , cây cỏ bắt đầu héo khô, một luồng khí âm tà vươn lên đến tầng mây, muốn bao trùm cả bầu trời mặt đất. Đó chính là khí Huyền Minh Lệ Sát nhất của thế giới u ám, cũng là thành quả to lớn nhất Thái Âm Tế Nhật. Một khi hắc ám bao trùm bầu trời, nhân gian sẽ chìm trong cảnh vạn kiếp không dậy được! Tiếng thở dài bay theo gió, Bách Linh thân hình bất động, hạ giọng ngâm: - Đã biết rõ ta không thể nói, sao bà lại khổ sở đến đây? Thần sắc bình tĩnh, Tĩnh Nguyệt đại sư điềm nhiên đáp: - Ta đến không phải hỏi sự tình ẩn chứa trong lòng công chúa, nhưng để hỏi chuyện công chúa đang nghĩ. Bách Linh cười cười, nụ cười rất nhẹ nhàng, rất kỳ quái, nhưng Tĩnh Nguyệt đại sư không nhìn thấy được. - Bà muốn hỏi Lục Vân hiện giờ ở đâu phải không? Nhè nhẹ gật đầu, Tĩnh Nguyệt đại sư đáp: - Đúng vậy, ta muốn hỏi Lục Vân hiện giờ như thế nào. Nếu như công chúa nói hắn còn sống, tại sao không hề có chút tin tức nào, hắn đã đi nơi đâu? Xoay mình quay lại, Bách Linh nhìn thẳng bà, ánh mắt hàm chứa vẻ không thể lý giải, ngữ khí không được bình thường lên tiếng: - Ta biết chàng đang ở đâu, đáng tiếc có nói cho bà biết cũng là vô dụng, bởi vì đó là con đường mà chàng phải đi. Tĩnh Nguyệt đại sư hơi mơ hồ, hỏi dồn: - Nếu là như thế, tại sao công chúa không nói ra được. Bách Linh lắc đầu mỉm cười, thần tình phức tạp nói: - Đã là thân ở dưới trên trên đất. Số mệnh luân hồi cũng ở trong đó. Nhíu chặt mày, Tĩnh Nguyệt đại sư lắc đầu nói: - Ý tứ là gì, ta không hiểu được. Bách Linh quay trở lại, lưng hướng về phía bà lên tiếng: - Ở giữa trời đất, trong biển mây, bà nói chàng ở nơi đâu? Nghĩ ngợi cẩn thận, Tĩnh Nguyệt đại sư dần dần hiểu được chút ít. - Theo ý của công chúa, hiện tại Lục Vân đang tiến vào Vân Chi Pháp giới phải không? Bách Linh không đáp, chầm chậm gật đầu. Tĩnh Nguyệt đại sư nhận được sự đáp ứng, trong tâm lập tức kinh hãi, bất an lên tiếng: - Lục Vân một mình đến Vân Chi Pháp giới, không phải là sẽ gặp nguy hiểm cực kỳ sao? Bách Linh đáp: - Đó là con đường mà chàng phải đi, không ai có thể cản trở được. Nghe những lời lẽ thất vọng của nàng, Tĩnh Nguyệt đại sư hỏi lại: - Công chúa không lo lắng ư? Bách Linh nhẹ cất tiếng: - Lo lắng thì làm thế nào? Tĩnh Nguyệt đại sư bật lên tiếng nói: - Nếu công chúa lo lắng có thể đi tìm hắn để trợ giúp! Quay đầu lại, Bách Linh thần sắc phức tạp nhìn bà, khổ sở đáp lại: - Nhìn từ nơi xa, bởi vì ta không thể trợ giúp. Nếu như nhúng tay vào, số mệnh có thể bị ta thay đổi. Như vậy ta thật ra không sao cả, nhưng đối với thiên hạ là vô cùng không thể được. Mặc dù gật đầu, Tĩnh Nguyệt đại sư thở dài nói: - Ý công chúa ta đã hiểu, nhưng đứng trên lập trường khác nhau, suy nghĩ của chúng ta khác nhau. Hãy nỗ lực lên, công chúa, chúng ta chúc phúc cho người. Nói vừa xong liền lặng lẽ xoay mình rời khỏi, hình bóng ảnh trong gió có vài phần cô độc. Đôi môi Bách Linh khẽ rung động, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lời vừa ra đến đầu lưỡi lại rút lại, mãi đến khi hình bóng của Tĩnh Nguyệt đại sư hoàn toàn biến mất, mới thở dài u oán: - Đa tạ các vị đã ch%B