Văn Ngọc Hổ vốn định nhân dịp nhiều ngày rảnh rỗi, giải quyết cho xong chuyện Tống Lộ Nhi, không ngờ công chúa Nhật Hưng quốc sắp đến thăm Long Thành, bây giờ Văn Ngọc Hổ lại bị sai đi trợ giúp phòng thủ Long Thành.
Vốn việc này không liên quan đến hắn, nhưng lần này cùng đi với công chúa Nhật Hưng đến thăm còn có Tần Tương tướng quân danh tiếng lẫy lừng Nhật Hưng quốc, hắn lại mang đến một nghìn binh mã đóng quân ngoài thành, mà hiện giờ phòng thủ của Long Thành do thống lĩnh đô vệ Lý Hạo mới nhậm chức gần đây, còn chưa có nhiều kinh nghiệm bố phòng.
Để đề phòng có gì sơ sẩy, Văn Chiến dâng tấu xin để Văn Ngọc Hổ đã đóng quân lâu ngoài Biên thành dày dạn kinh nghiệm hiệp trợ phòng thủ Long Thành.
Nói là hiệp trợ, trên thực tế toàn bộ là do hắn xử lý, cho nên nói hắn mang trách nhiệm rất lớn, trong khoảng thời gian này không rảnh để ý đến Tống Lộ Nhi.
Nhật Hưng quốc ở phía đông Long Giao quốc, ba năm trước đây hai nước có giao chiến, khi đó Văn Ngọc Hổ trên chiến trường từng giao thủ với Tần Tương.
Tần Tương có một thanh bảo đao gọi là Đoạn đao, hắn từng dùng đao này chém gãy không biết bao nhiêu binh khí của các anh hùng hào kiệt, Văn Ngọc Hổ cũng chỉ thua hắn mỗi thanh đao như vậy.
Lần ấy nếu không phải Văn Ngọc Hổ giỏi kỹ thuật cưỡi ngựa và công phu vững, suýt nữa đã mất mạng vào tay hắn.
Vị Lệ Chân công chúa đến lần này, ở Nhật Hưng quốc kia có “tiếng tăm lừng lẫy”, có người nói nàng xinh đẹp không gì sánh được, lại rất có thủ đoạn đối với nam nhân, nam sủng đếm không hết, lần này hoàng đế Nhật Hưng quốc vốn định tống vị Lệ Chân công chúa này đến hòa thân, nhưng trên dưới triều đình Long Giao quốc không ai không phản đối, ai không biết Nhật Hưng quốc làm sao có ý tốt, đưa một công chúa xinh đẹp đến đây, chẳng phải có ý đồ thì còn là gì nữa! Nhưng hoàng đế Nhật Hưng quốc cuối cùng vẫn lấy cớ bang giao hai nước thay đổi biện pháp đưa Lệ Chân công chúa đến thăm Long Thành.
Từ đêm đi dạo chợ ấy, Thất Nương cũng trở nên cẩn thận, Hạ Lan Thuyền nếu đã hướng nàng cầu thân, không cần thiết khi không lại để mặc cho hắn ăn đậu hũ của mình, cho nên từ hôm đó Thất Nương và Văn Ngọc Đang luôn đi cùng nhau, không để Hạ Lan Thuyền có cơ hội cùng nàng ở riêng một chỗ nữa.
Ngày hôm đó nàng cùng Văn Ngọc Đang đang nghe kể chuyện trong trà lâu, lại gặp đám người Giang Tĩnh.
Phó Cầm Tâm chặn Văn Ngọc Đang hỏi: “Nghe nói ngươi nhận được thiệp hồng?” Thiếp hồng mà nàng ta nói là thiệp Bách Hoa của Bách Hoa yến.
Thiệp Bách Hoa có hai loại thiệp hồng và thiệp xanh, thiệp hồng là từ chủ sự tổ chức Bách Hoa yến gửi đến trước mười ngày, chứng tỏ rằng vị tiểu thư này không cần báo danh cũng có thể tham dự Bách Hoa yến, thiệp xanh là yêu cầu vị tiểu thư muốn tham dự phải báo danh trước sáu ngày mới có thể xin được thiệp mời, giữa hai loại thiệp này đương nhiên loại hồng có giá hơn hẳn.
Giang Tĩnh nhận được thiệp hồng, Phó Cầm Tâm lại chỉ nhận được thiệp xanh.
Văn Ngọc Đang cũng không để ý đến mấy chuyện này lắm, nàng trước đây lại có danh hiệu kẻ ngu ngốc, đương nhiên thiệp gì cũng chưa từng thấy, không ngờ năm nay lại cùng Thất Nương đồng thời nhận được thiệp hồng, nàng cũng thấy bất ngờ.
Văn Ngọc Đang nhướn mi: “Thì sao hả?”
Tống Lộ Nhi cũng nhận được thiệp xanh, đã bị Chí Hoàn vương gia dạy bảo, đến giờ nàng ta ở bên ngoài thu liễm rất nhiều, chỉ đứng bên hừ một tiếng không nói nhiều.
Mà Phó Cầm Tâm luôn nhìn Văn Ngọc Đang không vừa mắt, hôm nay Văn Ngọc Đang cũng nhận được thiệp hồng, đây chắc chắn là một cái tát vào mặt nàng ta, sắc mặt tự nhiên là thấy nhục nhã, nhưng nàng ta bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nói với đám Giang Tĩnh: “Mọi người nghe xem, Văn tiểu thư cư nhiên cũng tham dự Bách Hoa yến? Thật là ngạc nhiên, vậy khi biểu diễn tài nghệ trong Bách Hoa yến, Văn tiểu thư phải mang theo cung đến nhỉ? Có lẽ những tiết mục khác.. như đánh đàn hay vẽ tranh.. cũng phải cẩn thận, đừng có hiến nghệ thành bêu xấu, nếu không cái kia cũng thành đặc sắc đó!”
Ai ở Long Thành cũng đều biết, Văn Ngọc Đang không giỏi cầm kỳ thi họa, nàng ta rõ ràng đang cười nhạo Văn Ngọc Đang là kẻ ngu ngốc bất tài, các tiểu thư đứng sau Phó Cầm Tâm đều che miệng cười thầm.
Thất Nương uể oải dựa mình vào cửa, nghiêng mắt nhìn nàng ta nói: “Nghe nói Phó tiểu thư nhận được thiệp xanh?” Đánh rắn đánh dập đầu, Phó Cầm Tâm nhất thời câm tịt, oán hận trừng mắt hai người.
“Nếu là Lưu tiểu thư đương nhiên người khác không thể nói gì rồi, có điều Lưu tiểu thư…Aiz, y phục như vậy..” Giang Tĩnh cười quan sát Thất Nương từ trên xuống dưới, trong mắt tỏ ra khinh bỉ nói, “Tốt nhất là mời người đến chuẩn bị kỹ càng đi mới được.”
Nhìn nàng ta dẫn đám nữ nhân rời đi, Thất Nương chọn mi, không khỏi buồn cười… cư nhiên ngầm mỉa mai nàng không biết ăn mặc, chuyện này cũng thật là mới mẻ.
Văn Ngọc Đang xì một tiếng: “Nàng cho rằng ai cũng như nàng, váy áo sặc sỡ như chim công mới là đẹp sao?”
“Như vậy, A Đang ngươi đi đi! Coi như tham dự yến hội bình thường cũng được. Nhìn đám chim công này làm thế nào xòe đuôi trước mọi người cũng không tệ nha!” Thất Nương bắt lấy cơ hội xúi Văn Ngọc Đang, “Chẳng lẽ ngươi thực sự sợ xấu mặt ở đó?”
Văn Ngọc Đang trừng mắt nhìn nàng: “Ta ngay cả son cũng không biết thoa, sao đến đó được? Còn y phục và đủ thứ khác nữa ta cũng không có chuẩn bị, chẳng lẽ cứ mặc thế này, còn không để cho bọn Phó Cầm Tâm cười đến rụng răng.”
“Vấn đề này cũng dễ thôi.” Nghe Văn Ngọc Đang miệng đã xuôi xuôi, Thất Nương hăng hái, “Ngươi nói nếu những việc này được chuẩn bị tốt, ngươi sẽ đi phải không?”
Văn Ngọc Đang cố vớt vát: “Trước nói rõ, ta sẽ không mặc cái loại váy áo phượng vĩ lượt là như thế đâu, ta không muốn mặc thành chim công, ngươi cũng đừng làm cho ta thành mông khỉ…”
Thất Nương lôi nàng đi…
Văn Ngọc Đang không dám tin nhìn vào gương hỏi: “Đây..thật sự là ta?”
Thực sự là kỳ quái, dung mạo trong gương rõ ràng cũng vẫn là mặt mũi mình, nhưng ngũ quan lại sắc sảo rạng rỡ, dáng vẻ yêu kiều mềm mại xưa nay chưa từng thấy.
Nàng sờ sờ mặt mình… rõ ràng là trang điểm son phấn, nhưng một chút cũng không nhìn ra, Thất Nương thật là lợi hại!
“Son này ở cửa hàng, đúng là loại tốt nhất đẳng, bề mặt tinh tế nhẵn mịn, xem này, thoa lên màu đỏ phơn phớt tự nhiên, không giống mông khỉ chứ?” Thất Nương buông son trong tay nói.
Nàng cực kỳ hài lòng.
Đừng đùa, nói đến trang điểm và quần áo, nàng lại kém hơn đám chim công kia sao?
Thất Nương trang phục hằng ngày không muốn phô trương, nàng luôn tùy vào đặc điểm của bản thân mình mà mặc, cho nên từ trước đến nay y phục thường nhạt màu thanh nhã, lại cư nhiên bị bọn họ cười là quê mùa, đúng là buồn cười.
Nàng nhìn Văn Ngọc Đang xoay xoay cái gương, cười cong khóe mắt… Trang điểm không khó, cái khó chính là trang điểm mà không nhìn ra là có son phấn, đây mới là kỹ thuật trang điểm loại cao cấp nhất.
Nàng thật muốn cho đám chim công kia nhìn xem, ai mới là quê mùa.
“A Đang, đồ trang điểm lúc trước ta đưa cho ngươi đâu?” Nàng nhớ đến thứ có thể sánh được với son phấn Khởi La Phưởng độc nhất vô nhị của Tham Xa quốc làm ra, “Ngươi mang ra đây, ta sẽ chuẩn bị trang phục giúp ngươi, đến hôm Bách Hoa yến, ta rất muốn nhìn xem ai mới là kẻ bị chê cười!”
Giữa lúc Thất Nương vội vàng chuẩn bị cho Bách Hoa yến, Văn Ngọc Hổ rốt cuộc cũng đến lúc đón Lệ Chân công chúa vào Long Thành.
Lệ Chân công chúa ngồi trên xa liễn, nhìn qua rèm sa quan sát Văn Ngọc Hổ.
Hắn là Thiếu tướng quân Văn Ngọc Hổ trẻ tuổi đầy triển vọng trong Hắc Giao quân mà Tần Tương nói? Không phải nói hắn là một tên võ biền râu rậm hay sao? Sao tướng mạo lại anh tuấn xuất chúng như vậy?
Nhìn Văn Ngọc Hổ thân hình khôi ngô cường tráng, nàng hứng thú nghĩ, hình như một chuyến đến Long Thành này cũng không đến nỗi nhàm chán.
Đưa công chúa vào cung xong, Văn Ngọc Hổ lại phải đưa Tần Tương đến ấp quán chuyên dùng để tiếp đón khách ngoại bang, Lý Mộ cũng ở nơi đó.
Tần Tương tầm hơn bốn mươi tuổi, mày rậm mắt nhỏ, cặp mày rậm mang sát khí rất nặng, ánh mắt khiến người ta cảm giác hắn là kẻ có ý chí vô cùng kiên nghị, khí thế khi hắn bước đi cũng như vậy.
“Văn thiếu tướng quân đã lâu không gặp, thực khiến Tần mỗ nhận không ra.” Tần Tương bỗng nhiên mở miệng.
Văn Ngọc Hổ trước kia bởi vì vẻ bề ngoài quá tuấn tú, nghĩ mình không có khí thế quân nhân nên mới để râu, lần này gặp Tần Tương hắn đã cạo râu thật đúng là khiến người ta nhận không ra.
Văn Ngọc Hổ đến giờ đã chinh chiến sa trường nhiều năm, dĩ nhiên không phải tiểu tử cần râu che giấu như trước kia, hắn thản nhiên nói: “Tần tướng quân thì vẫn oai hùng như ba năm trước.”
Hai người họ năm đó trên chiến trường là đối thủ một mất một còn không chết không xong, hai bên có không ít thủ hạ tâm phúc chết trong tay đối phương, cho nên tuy hiện giờ hai nước thân thiện hữu hảo, bọn họ vẫn coi nhau là kẻ thù, trong lòng không hề dễ chịu.
“Ba năm không gặp, không biết đao pháp của Văn thiếu tướng quân hôm nay thế nào rồi? Lần này đến Long Thành, Tần mỗ không biết có cơ hội lĩnh giáo hay không?” Tần Tương không thèm để ý nói.
Ánh mắt Văn Ngọc Hổ xẹt qua Đoạn đao trên lưng hắn nói: “Dù sao cũng không bằng được Tần tướng quân lợi hại, Đoạn đao trong tay, thiên hạ vô địch.” Nếu không phải dựa vào thanh Đoạn đao này, còn chưa biết là hươu chết về tay ai!
Tần Tương mỉm cười: “Văn thiếu tướng quân cũng hiểu trên chiến trường có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.” Tuyệt không bởi vì không công bằng mà hạ thủ lưu tình.
Văn Ngọc Hổ sắc mặt nghiêm nghị: “Tần tướng quân nói không sai, ngày khác nếu như có cơ hội luận bàn, còn xin vui lòng chỉ giáo.
Đã đến ấp quán, Tần tướng quân, xin mời.”