Sau khi Lệ Chân công chúa kia tiến cung, đương kim hoàng thượng liền hai ngày sau khi hạ triều đều đến chỗ nàng, việc này khiến triều đình trên dưới xôn xao bàn tán, lo lắng hồng nhan họa thủy mê hoặc hoàng đế gây bất lợi cho đất nước.
Khi Văn Ngọc Hổ gặp hoàng thượng, Lệ Chân công chúa đang ngồi bên cạnh ông ta.
Văn Ngọc Hổ vốn định muốn Lệ Chân công chúa rời đi rồi mới nói với hoàng thượng chuyện phòng thủ Long Thành, không ngờ hoàng thượng phất tay áo muốn hắn nói trực tiếp.
Hắn và thống lĩnh đô vệ Lý Hạo liếc nhìn nhau, hai người đều cảm thấy bất đắc dĩ, đành nói qua loa: “Bẩm hoàng thượng, binh mã của Tần tướng quân mang theo đã sắp xếp thỏa đáng…”
Vị hoàng thượng này vốn tinh thần đang đặt hết lên Lệ Chân công chúa, căn bản chẳng còn lòng dạ nào nghe hắn nói, nhưng không ngờ Lệ Chân công chúa kia lại có hứng thú hỏi: “Sắp xếp cho các thần dân nước ta chính là vị Văn thiếu tướng quân này?”
Lý Hạo nhân cơ hội nhìn lên Lệ Chân công chúa, da trắng nõn nà, vòng eo nhỏ lả lướt, quả là một mỹ nhân.
Đặc biệt là đôi mắt nàng… Đôi mắt kia hơi nước mênh mang, khi cười lên hiện ra sắc xuân mê hoặc lòng người.
Mỹ nhân bên cạnh hoàng thượng tuy nhiều nhưng quá mức đoan trang, không có một ai như nàng – trong quý phái mang theo chút lả lơi, ngược lại khiến nàng trở thành đặc biệt, có một loại mê hoặc không nói nên lời, báu vật như vậy thảo nào lại khiến hoàng thượng giữ chặt không buông.
Lý Hạo cũng cảm thấy trong lòng rung động, chợt thấy hoàng thượng đang nhìn bọn họ, hắn cuống quýt cúi đầu, nghe thấy hoàng thượng nói: “Không sai, chính là hắn…. Nàng yên tâm, người nàng mang theo trẫm sẽ an bài thỏa đáng, nàng không cần lo lắng.”
Lệ Chân công chúa lại cười nói: “Ta từng nghe Tần tướng quân nói qua, Văn Thiếu tướng quân là Thiếu soái của Hắc Giao quân, là nhân tài hiếm có, ngay cả Tần tướng quân cũng phải rửa mắt mà nhìn, ta sao có thể lo lắng.”
Văn Ngọc Hổ mắt nhìn thẳng nghiêm nghị, trả lời: “Đây là việc mạt tướng phải làm.” Hắn cũng không ngốc, lập tức lấy cớ phòng thành nhiều việc phải làm hướng hoàng thượng xin cáo lui ra khỏi cung.
Đúng lúc này hoàng hậu phái người đến tìm hoàng thượng có chuyện bàn bạc, hoàng thượng sai tỳ nữ hầu hạ Lệ Chân công chúa cẩn thận rồi mới đi gặp hoàng hậu.
Lệ Chân nhìn bóng hai người Văn, Lý đi xa dần, trong lòng càng thích thú, hạng người ra vẻ đạo mạo nàng từng gặp qua không ít, bọn họ bình thường sẽ nhân lúc không người chú ý nhìn trộm nàng, chưa từng có nam nhân nào giống Văn Ngọc Hổ ngay cả nhìn cũng không thèm liếc nàng lấy một cái, Văn Ngọc Hổ nhìn thế nào cũng không giống tên ngốc không hiểu phong tình… Không biết hắn có thật đứng đắn nghiêm chỉnh như vừa ra vẻ? Bất quá đùa giỡn nam nhân như vậy mới thú vị, nàng khép mí mắt.
Tỳ nữ bên cạnh nàng ngoại trừ hai a hoàn thiếp thân nàng mang theo còn có hai người do hoàng hậu đưa đến, trong đó một người tên Thanh Bích rất khéo léo, để giúp nàng giải sầu, liền kể chuyện Bách Hoa yến cho nàng nghe, đến đoạn muội muội Văn Ngọc Hổ cũng có tham dự, nàng lúc này mới cảm thấy hứng thú, sai Thanh Bích kể lại tỉ mỉ chuyện Bách Hoa yến cho nàng….
Thất Nương nhận y phục về, cảm thấy rất vừa ý, nàng nói với sư phụ may quần áo: “Không tồi, không khác lắm với những điều ta đã dặn, chỉ là kiểu y phục này còn phải nhờ ông trước Bách Hoa yến đừng nói ra ngoài.”
Sư phụ may đồ này chính là thợ may tốt nhất trong Cẩm Y Phòng của Long Thành, ông ta nói: “Điều này đương nhiên rồi, tiểu nhân đời này chưa từng nghĩ lại có ngày được chạm vào vải của Khởi La Phường, nếu không phải tiểu thư tin tưởng tiểu nhân, đem phấn sáp dầu thơm ngay cả tơ Bạch Liên cũng giao cho tiểu nhân, tiểu nhân nào có cơ hội thế này, tiểu thư cứ yên tâm, tiểu nhân sẽ không nói ra ngoài.”
Thất Nương sai Song My đưa sư phụ may đồ ra ngoài, sư phụ này đi đến cửa còn nhịn không được hỏi: “Kiểu dáng ấy của tiểu thư không biết là vị sư phụ nào sáng tạo ra? Có thể cho tiểu nhân biết không?”
Thất Nương nhìn thoáng qua Song My đang cong khóe miệng lên cười, nói: “Vị sư phụ kia làm việc trong phủ, không lâu trước đã về quê rồi.”
Song My bên này vừa đi, Trần Cương chân sau đã đến.
Thất Nương còn chưa mở miệng hỏi, đã thấy hắn lắc đầu: “Aiz, vẫn không được.”
Thất Nương vô cùng thất vọng: “Lại thất bại rồi?”
Thấy nàng thất vọng, Trần Cương nhịn không được nói: “Nhất định phải làm ra trước Bách Hoa yến sao? Nếu cho thêm thời gian chúng ta trước sau gì cũng sẽ làm được.”
Thất Nương có chút uể oải: “Không phải không được, chỉ là ta đã hứa với hắn ở Bách Hoa yến công bố quan hệ giữa chúng ta, ta định đem cái này làm tín vật tặng cho hắn… Dạo này ta tùy hứng làm bậy, thiệt thòi cho hắn tin tưởng ta như vậy, cái này, là tâm ý của ta.”
Trần Cương nhếch miệng cười nói: “Nếu Ngọc Hổ biết tiểu thư có tâm ý như vậy, còn không vui đến phát điên, tiểu tử kia chỉ ước ngay lập tức bái đường cùng tiểu thư đấy! Được rồi, ta sẽ đi đốc thúc bọn họ, để bọn họ cố gắng gấp rút thử nghiệm.”
Nàng suy nghĩ một chút, dứt khoát nói: “Bất luận thế nào ta cũng phải cố gắng hết sức mình, Trần đại ca, còn phiền ngươi buổi tối đến đón ta, ta muốn đích thân đi xem.”
Nhiều việc quá, nàng đã nhiều ngày chưa đến Cẩm Sắt phường thăm Nhị tỷ được, nghe nói Ôn Ôn sau ba lần lên biểu diễn, lấy được giấy bán mình liền lặng lẽ bỏ đi, không biết đã đi đâu.
Hạ Lan Thuyền cũng mấy lần đến tìm nàng, đều bị nàng lấy cớ đang chuẩn bị cho Bách Hoa yến cùng Văn Ngọc Đang mà cản lại.
Hai ngày trước Bách Hoa yến, sự tình lại có thay đổi, trong cung hạ thánh chỉ, Bách Hoa yến năm nay cử hành tại hoàng cung, đồng thời trong dân gian lại chọn ra mười nữ tử tham dự, đến lúc đó sẽ do trăm quan cùng chọn ra người đứng đầu Bách Hoa, cho nên Bách Hoa yến bị dời lại sau năm ngày nữa mới cử hành.
Chuyện này khiến cả Long Thành đều sôi lên, tiến cung đấy nhé! Nếu như may mắn được hoàng thượng nhìn trúng, như vậy vinh hoa phú quý còn không đến? Thậm chí dù có không lọt vào mắt hoàng thượng, nhưng chỉ cần được vào cung, giá trị con người đã không còn như cũ, về sau còn sợ không gả được vào nhà nào tốt sao? Khó có được cơ hội như vậy, bách tính bình dân đều ùn ùn kéo con gái đến báo danh.
Khi nghe được tin, Thất Nương đang ở nhà họ Văn, nàng cau mày nói: “Ta nghe sao cứ thấy không được bình thường.”
Văn Ngọc Đang cũng nhíu mày: “Đúng thế, đây không phải Bách Hoa yến sao? Rõ ràng là hoàng đế háo sắc thành thói kia đổi thành hội tuyển phi cho mình rồi.” Mọi người ở đây đều là người một nhà, nàng cũng không ngại nói.
Thất Nương hỏi: “Được rồi, sao hoàng thượng lại ra quyết định này nhỉ?”
Văn Ngọc Hổ mới đem sự tình ngọn nguồn nói ra.
Nghe các cung nữ nói, nghe nói là vị Lệ Chân công chúa kia nổi hứng thú với Bách Hoa yến, quấn lấy hoàng thượng đòi xem mỹ nhân Long Giao quốc, hoàng thượng lúc đầu còn không chịu, nói công chúa thân kiều thể quý không tiện xuất cung, sau không biết nàng dùng cách nào làm được, lại có thể khiến hoàng thượng đồng ý hạ chỉ cử hành Bách Hoa yến trong cung.
Văn Ngọc Đang không giữ được miệng: “Này còn phải nói, nhất định là chính lão nổi thói… muốn ngắm mỹ nhân thôi, không thì sao lại đồng ý chứ! Này, nếu phải vào cung, ta không tham gia nữa đâu.”
Thất Nương tiếc nuối nói: “Ta cũng không muốn tiến cung, chỉ tiếc công chúng ta chuẩn bị.. Quên đi, cũng chỉ là bận rộn một hồi.”
Thấy hai người không có ý định tiến cung, Văn Ngọc Hổ nói: “Hôm đó ta nhất định bận rộn nhiều việc, còn đang lo không có thời gian để ý hai người, hai người không đi cũng tốt.”
Đã quyết định không tham dự Bách Hoa yến, Thất Nương bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm đi nhiều, đúng lúc nàng có thể nhân dịp rảnh rỗi này mà toàn tâm toàn ý làm việc kia, cho dù không tham gia Bách Hoa yến, nàng cũng đã đáp ứng với Văn Ngọc Hổ, nàng muốn khi quan hệ giữa hai người được công khai, nàng có thể tự tay trao vật ấy cho hắn.
Thất Nương rời khỏi Văn phủ, đang định lên xe, bỗng nghe thấy tiếng Hạ Lan Thuyền phía sau: “Ta đoán nàng ở đây mà.”
Nàng quay lại nói: “Sao vậy? Tìm ta có việc gì?”
Hạ Lan Thuyền trong mắt âm u: “Không có việc gì không thể tìm nàng sao?”
“Không phải vậy, ta chẳng phải đã nói với công tử là phải chuẩn bị cho A Đang tham gia Bách Hoa yến sao? Mấy ngày này ta bận rất nhiều việc…” Thất Nương cười nói.
“Tiền Kiều đãi tiệc ở Thước Hương lâu, nói nhất định ta phải mời nàng. Nàng dù bận nữa cũng phải ăn trưa chứ, đi ăn cơm đã, đợi lát nữa có việc ta sẽ đưa nàng đi.”
Thất Nương không cách nào từ chối, đành lên xe hắn.
Hạ Lan Thuyền thấy nàng có vẻ mệt mỏi, trong lòng thấy có chút đau xót, đưa tay đến, Thất Nương theo bản năng lui lại tránh, tay hắn cứng đờ, lại duỗi mình ra sau nàng, từ phía sau nàng lấy ra một miếng đệm lót chậm rãi nói: “Nàng dựa vào đây sẽ thoải mái hơn.”
Thất Nương ngẩn người, giơ tay nhận, không được tự nhiên nói: “Nghe nói Bách Hoa yến tổ chức trong cung, đến lúc đó các người có đi không?”
Hạ Lan Thuyền đáp: “Bách Hoa yến thực tế đã thành quốc yến, đến lúc đó không chỉ bách quan văn võ đều phải có mặt, ngoài Lệ Chân công chúa của Nhật Hưng quốc và Tần tướng quân, còn mời cả Thế tử Lý Mộ là thân vương Tây Lũng quốc nữa.”
Hạ Lan Thuyền trước sau đều dừng lại khóa chặt mắt Thất Nương, hai người cứ như vậy nói một câu lại một câu, đến khi Thất Nương bị hắn nhìn chăm chú sợ đến nổi cả da gà, hắn rốt cuộc mới nói: “Thất Nương, lời ta ngày đó nàng đã nghĩ chưa?”
Thất Nương biết hắn nói đến chuyện cầu thân, nàng ngập ngừng nói: “Việc này còn phải nói với cha ta, công tử biết cha từ trước đến nay rất thương ta, ông suốt đời cũng chỉ lấy một người là mẹ, thời gian trước nghe bên ngoài đồn ta sắp gả vào Hạ gia làm thiếp đã rất bất mãn, hiện giờ ta mà nói, chỉ sợ… Không bằng công tử cho ta thêm thời gian, để ta tìm cơ hội thích hợp rồi nói.”
Hạ Lan Thuyền ánh mắt vẫn không rời khỏi mắt nàng, đồng tử âm u, trong giọng lạnh lùng thản nhiên lộ ra một chút mềm mại: “Ta biết để nàng làm thiếp đối với nàng là ủy khuất, chỉ là Văn Ngọc Đang ta không thể không cưới, nàng và nàng ta không giống nhau…” Hắn đưa tay cầm bàn tay trắng nõn của nàng, “Ngoài Nhị nhi, nàng là người duy nhất có trong lòng ta.”
Hạ Lan Thuyền chưa từng nghĩ đến có ngày mình lại có thể chính miệng tỏ rõ nỗi lòng với một nữ nhân, chỉ là nhìn Thất Nương né tay ra, trong ngực bỗng thấy không yên, liền thốt ra như vậy.
Chỉ là vào trong mắt Thất Nương, đã trở thành ý nghĩa khác, nàng cho rằng Hạ Lan Thuyền căng thẳng với mình như vậy, là bởi vì quan hệ giữa mình và Văn Ngọc Đang – hắn ngay từ đầu đã không chạm được đến lòng của Văn Ngọc Đang, mà bây giờ có thể từ nàng thấy được hy vọng, cho nên hắn xuống tay với nàng.
Không nên trách nàng nghĩ như vậy, nàng không tin một người đàn ông nếu thực lòng yêu thương một người con gái, lại có thể khiến nàng chịu loại đau khổ như thế.
Nàng cười lạnh trong lòng, sắc mặt không đổi nói: “Bách Hoa yến đi, chờ đến sau Bách Hoa yến ta sẽ cho công tử câu trả lời thỏa đáng.”