Nửa đêm, Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười, cuộn mình trong lòng Dương
Á Sơ.
Gạt nhẹ mái tóc của nàng để lộ ra dung mạo thanh tú, Dương Á
Sơ ngây ra…
“Nương tử..” Hôn nhẹ lên mắt nàng, hắn sợ đây chỉ là một giấc
mơ, ngày mai tỉnh lại sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa. Cho nên hắn không dám ngủ,
một lát cũng không dám. Cứ si mê nhìn nàng trong lòng như vậy…
“Ừm, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ chăm chàng sao cho càng béo
càng tốt” Ngón tay nhỏ và dài xoa nhẹ lên ngực Dương Á Sơ, Lộ Tùy Tâm khó nén nổi
đau lòng.
“Được” Trên khuôn mặt tinh xảo xuất hiện nụ cười tuyệt đẹp,
Dương Á Sơ thỏa mãn.
“Ta cho chàng ăn thứ gì, nhất định chàng phải ăn hết” Nhích
lên phía trước một chút, nàng kề sát trong ngực hắn, Lộ Tùy Tâm nhẹ nhàng nói.
“Tuân lệnh” Đừng nói tới ăn, ngay cả bắt hắn ăn một con
trâu, chỉ cần là nàng nói thì hắn cũng sẽ ăn.
Lộ Tùy Tâm vùi mặt vào trong ngực hắn, trên mặt lộ ra nụ cười
hạnh phúc. Nam nhân này thật sự yêu nàng. Lý do tại sao ba năm nay hắn không xuất
hiện cũng không còn quan trọng nữa. Quan trọng là…bây giờ nàng đang ở bên hắn!
“Sao trên người lại bị thương?” Dường như nàng rất để ý tới
vết thương trên người hắn.
Dương Á Sơ hạ mi mắt, che khuất lệ quang lóe lên trong mắt,
giọng mềm nhẹ như lông chim “Không có gì, bị tên bắn thôi”
“Nói rõ xem nào” Lộ Tùy Tâm nhàn nhạt nói, nam nhân này định
lừa gạt để cho qua sao, không có cửa đâu.
“Là…ta tới chỗ Ngân Lưu Nhân tìm nàng” Dương Á Sơ buột miệng.
Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu nhìn về phía hắn, lát sau đôi môi đỏ mọng
mới than nhẹ: “Chàng thật ngốc” Ngốc khiến nàng thương tâm.
“Nương tử càng ngốc hơn” Lại đi làm tổn hại chính bản thân
mình.
“Ai cứu chàng?” Võ công của hắn có thể đánh bại hết thuộc hạ
của Ngân Lưu Nhân, vậy chắc là có tiến bộ?
Thân thể Dương Á Sơ cứng đờ, vẻ mặt vẫn như cũ “Là sư phụ”
Lộ Tùy Tâm đẩy ra một chút, thấy vẻ đau khổ trên mặt hắn:
“Sư phụ chàng?”
Trong mắt Dương Á Sơ như bừng tỉnh…
Trên mặt đất trống trải, Dương Á Sơ nằm trên vũng máu, Vũ Mặc
Hiên cũng bất tỉnh. Vô Thị che kín vết thương, lay mạnh Vũ Mặc Hiên, “Vương
gia…người tỉnh lại đi….” Sau đó đi kiểm tra mũi Dương Á Sơ xem còn thở không,
càng tuyệt vọng hơn, Dương công tử đã chết.
Chợt…Vô Thị từ từ gục xuống, thần trí cũng trở nên mơ hồ.
“A di đà phật, tất cả đều là ý trời đã định, sư huynh, huynh
mau đưa Á Sơ tới tuyết sơn, ta sẽ đưa Hiên thí chủ tới dược cốc, rồi sẽ theo
sau” Hai tay Huyền pháp trưởng lão chắp vào nhau, nói với một ông lão mặc y phục
màu xám, ông lão đó chính là sư phụ của Dương Á Sơ – Vô Thường.
“Được” Nói xong ông và Dương Á Sơ đã không thấy tăm hơi.
Huyền Pháo nhìn Vũ Mặc Hiên đang bất tỉnh, điểm một số huyệt
trên người hắn sau đó cũng biến mất.
Trên tuyết sơn
“Sư đệ, lương khô đã chuẩn bị đủ chưa?” Vô Thường nhìn vào
bên trong sơn động, vẻ mặt ngưng trọng.
“A di đà phật, thiên đạo đã định, chúng ta cũng chỉ có thể
thuận theo ý trời thôi” Huyền Pháp trưởng lão thở dài.
Vô Thường lão nhân cũng thở dài thật sâu “Thiên đạo vô tình,
nhưng ta không thể để Á Sơ chết được”
“Bắt đầu thôi” Huyền Pháp trưởng lão thở dài lần nữa. Nói
xong thì đi vào đỡ Dương Á Sơ ngồi dậy, hai tay đặt trên lưng Dương Á Sơ.
Vô Thường cũng không nói gì nữa, tiến vào lấy tay để trên ngực
hắn…
…
Ba ngày ba đêm, hai người trị thương cho Dương Á Sơ…
Bỗng chốc mở mắt, “Sư huynh” Huyền Pháp trưởng lão vội kêu
lên.
Vô Thường lão nhân gắng sức, dùng nội lực toàn thân truyền
thẳng cho Dương Á Sơ, đánh sâu vào kinh mạch đã bị chặt đứt toàn thân Dương Á
Sơ.
Một canh giờ trôi qua, sắc mặt Vô Thường trở thành màu xám,
mà trong nháy mắt dường như thân thể đã già thêm mười tuổi. Mồ hôi toát ra trên
trán.
“A di đà phật, sư huynh, được rồi” Thu tay lại, Huyền Pháp
trưởng lão thấy bộ dạng thay đổi của sư huynh, ánh mắt bình tĩnh. Đây cũng là số
kiếp của sư huynh, tất cả đều đã định trước, tiền căn hậu quả…
“Ha ha, cuối cùng đã xong, thật tốt quá…” Thân thể Vô Thường
lão nhân mềm nhũn nghiêng sang một bên.
Ánh mắt Huyền Pháp bình tĩnh nhìn chăm chú về phương xa
“Chuyện trần thế lão nạp đã xong, đến từ nơi nào lại quay về nơi ấy” Bóng người
dần dần biến mất ở phía trước.
Vô Thường nhìn bóng người đã không còn nhìn thấy nữa, mỉm cười
yên lòng.
“Khụ…” Dương Á Sơ từ từ tỉnh lại, thấy mình đang ở trong sơn
động, hắn không chết, nương tử…”Nương tử…” Hắn muốn đi cứu nương tử.
Hắn phát hiện ra căn bản không thể đứng dậy, toàn thân cũng
không thể động đậy…
“Á Sơ.” Giọng trầm trầm của Vô Thường khiến Dương Á Sơ mở to
hai mắt “Sư phụ?” Sau đó vui mừng, là sư phụ cứu hắn, vậy nhất định sư phụ cũng
cứu được nương tử!
“Nương tử nàng…”
“Á Sơ, đừng kích động, nghe vi sư nói” Vô Thường cũng ho nhẹ.
“Sư phụ, người sao vậy?” Giọng của sư phụ có điều gì đó bất
thường, Dương Á Sơ nghi ngờ.
“Vi sư đã từng nói với con là muốn lên tuyết sơn, thật ra là
vì con, hiện giờ tính mạng của con đã không sao nữa, vi sư cũng rất mừng” Vô
Thường thở khó khăn.
“Sư phụ..”
“Nghe sư phụ nói xong đã, đừng hận, Á Sơ, đừng ôm hận, tất cả
đều đã được định trước, thiên đạo đã định, tất cả đều phải quy về thiên đạo.
Cho nên mạng của con trong kiếp này là không cách nào tránh được.” Cũng là số
kiếp của nó!
“Sư phụ…”
“Bảy mươi năm công lực của sư phụ đã truyền toàn bộ cho con,
giờ sư phụ cũng sắp đi rồi, đồng ý với sư phụ, đừng ôm hận!”
“Cái gì? Sư phụ?” Nội lực của sư phụ đều truyền cho hắn, vậy
thì sư phụ…Dương Á Sơ kinh hãi.
“Đoạt mệnh đao đã làm đứt hết kinh mạch của con, bảy mươi
năm công lực của sư phụ có thể giúp con chữa trị kinh mạch, nhưng…” Vô Thường
lão nhân ngừng lại một chút “Nhưng do nội lực của con quá yếu so với nội lực của
sư phụ, nên nội lực của sư phụ đã hoàn toàn áp chế con, nếu con không thể dùng
nội lực hai mươi năm lật ngược trở lại đánh bại nội lực của sư phụ, vậy nghĩa
là vĩnh viễn con cũng không xuống núi được”
“Cái gì? Sư phụ, không…không…con muốn đi tìm nương tử của
con…” Dương Á Sơ nằm đó kêu lên bất lực.
“Chữa trị kinh mạch của con chỉ e sẽ mất một năm, vi sư hiểu
nghị lực của con, nhưng có một số việc nhất định phải dựa vào thời gian mới có
thể đạt tới được, con phải mất một năm sau mới có thể bắt đầu đối kháng với nội
lực của ta, cho nên có lẽ con sẽ mất năm năm”
“Không…không…sư phụ…con không thể ở đây năm năm…” Dương Á Sơ
sốt ruột nói.
“Vi sư đã chuẩn bị lương khô cho con, một năm sau con có thể
đi lại trên tuyết sơn, nhưng…nếu con không muốn lãng phí tính mệnh mà sư phụ đã
hy sinh để đổi lấy, nếu con còn muốn đi cứu nương tử, trước khi nội lực chưa đạt
thành thì không thể xuống núi. Hãy nhớ kĩ!
“Sư phụ..sư phụ…người sao vậy?”
Giọng nói của Vô Thường càng lúc càng suy yếu, thở hổn hển,
sau một lúc lâu mới vang lên: “Nếu có thể, Á Sơ, vi sư hy vọng con hãy tha cho
chủ nhân đoạt mệnh đao”
“Đừng ôm hận…đừng ôm hận…” Tiếng của Vô Thường lão nhân cứ
vang vọng trong sơn động…
“Sư phụ…” Dương Á Sơ thống khổ, sư phụ đã mất, toàn bộ nội lực
đều cho hắn, giờ nương tử đang gặp nguy hiểm, nhưng hắn bất lực. Thống khổ và bất
lực trong lòng khiến Dương Á Sơ khóc lớn.
“Nương tử…sư phụ…”
…
“Cho nên, là sư phụ dùng tính mệnh để cứu chàng?” Nước mắt cảm
động của Lộ Tùy Tâm tràn ra khỏi mi. Nàng có được lúc này là do sư phụ hy sinh
để đổi lấy.
Dương Á Sơ lau nhẹ nước mắt trên mặt nàng, giọng nói nghẹn
ngào: “Phải…bảy mươi năm công lực của sư phụ đều truyền cho ta, ta dùng hai năm
mới điều hòa được nội lực đó không chống lại mình, mới xuống núi được.” Hắn
không nói tới đau đớn khi đó, nội lực phản công nghiêm trọng ra sao, huống hồ bản
thân hắn lại quá yếu, nội lực của sư phụ hơn hắn gấp nhiều lần, hắn dùng nhu thắng
cương, kiên trì và nghị lực của hắn không phải người bình thường có thể tưởng
tượng ra được, bởi mỗi lần thất bại hắn lại phải chịu đựng đau đớn do nội lực
bóp chặt kinh mạch…hắn sẽ không nói những việc đó cho nương tử. Từ đó tới giờ,
ngoại trừ việc đối kháng với nội lực trên tuyết sơn, hắn không làm gì cả, mỗi lần
thất bại xong sẽ đứng ngẩn ra trên nền đất lạnh, đứng cả ngày nhớ tới nàng, hận
ông trời tại sao lại để hắn mất nàng?
“Nương tử, xin lỗi, lâu như vậy ta mới xuống núi tìm nàng được”
Dương Á Sơ nghiêm túc nói.
Lộ Tùy Tâm không thể ngừng được nước mắt, hai mắt ngấn lệ lờ
mờ, nàng đã nhìn thấy tình cảm của nam nhân này đối với nàng, “Không..không…tướng
công…ta có đợi nữa cũng không sao” Tuy nàng không hiểu về võ công, tuy hắn
không nói gì, nhưng nàng cũng từng chịu đau đớn thay đổi kinh mạch khi uống dịch
tâm. Cho nên nàng hoàn toàn có thể biết được cảm giác lúc đó thế nào…Nhưng hắn
còn phải ngày ngày chịu đựng, còn chiến thắng được nó, chỉ là vì muốn xuống núi
tìm nàng..Nghĩ như vậy Lộ Tùy Tâm khóc nức nở: “Xin lỗi, tướng công…” Là do
nghiệt duyên giữa nàng và Ngân Lưu Nhân nên mới khiến hắn bi thương vì mất sư
phụ, chịu nhiều cực khổ tới vậy…
“Nương tử…nàng…nàng đừng khóc…” Dương Á Sơ cảm giác được nước
mắt trên ngực, vội vã lấy tay lau đi, nhưng càng lau càng rơi nhiều, không biết
làm gì hơn là ôm chặt lấy nàng, “Nương tử, ta không khổ cực chút nào cả, thật
đó, giờ ta có thể ôm lấy nàng đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi” Hắn không thể quên
được nỗi hoảng sợ khi biết được nàng đã chết. Cả đời này hắn không muốn lặp lại
cảm giác đó nữa.
“Nương tử, được rồi…ta không sao, nàng nhìn xem, chẳng phải
ta rất tốt đó thôi?” Dương Á Sơ nhẹ nhàng an ủi.
Lộ Tùy Tâm vùi vào trong lòng hắn, khóc thỏa thích, những
năm nay, cực khổ của hắn và nàng, nhớ nhung của hắn và nàng, đều trút ra hết
trong giờ khắc này…
Dương Á Sơ vụng về an ủi, trong mắt ánh lên lo lắng, không
được, hắn không nỡ “Nương tử…đừng khóc nữa…từ nay về sau chúng ta sẽ không bao
giờ chia lìa…” Sau này bất luận là ai cũng không thể khiến bọn họ xa cách lần nữa,
hắn cam đoan, bằng không hắn sẽ giết sạch những kẻ đó. Nếu tay đã dính máu, tâm
cũng sẽ không nhân từ.
Chuyển hướng tới người trong lòng, giấu đi toàn bộ sát khí
trong mắt, “Nương tử, ta sẽ ở bên cạnh nàng, bên cạnh Thông Nhi”
Đôi mắt sưng đỏ của Lộ Tùy Tâm nhìn hắn. “Đến khi ta già rồi,
tóc bạc cả đầu, răng cũng rụng hết, chàng còn có thể bên cạnh ta không?” Hiện
giờ nàng đã không còn là Lộ Tùy Tâm lạnh nhạt như trước, chỉ là nữ nhân đang
yêu và được yêu. Cho nên toàn bộ suy nghĩ chỉ một lòng theo đuổi tình cảm của bản
thân.
“Có” Dương Á Sơ ôm chặt lấy nàng, nghiêm túc nói bên tai
nàng, từ lâu nàng đã trở thành mạng sống của hắn.
“Sẽ không nhìn nữ nhân khác, vĩnh viễn chỉ có một mình ta chứ?”
Lộ Tùy Tâm nín khóc mà cười, có lẽ trời xanh cố ý đưa nàng tới thế giới này, để
gặp nam nhân này, hiểu nhau, yêu nhau…
Vì vậy, giờ đây nàng thật sự biết ơn ông trời đã để nàng gặp
gỡ nam nhân này!
“Trong trái tim ta chỉ có nàng.” Dương Á Sơ hôn nhẹ lên môi
nàng.
“Vậy có phải chiến tranh lần này giữa Thập Ngân quốc và
Thiên Vũ là do chàng mà xảy ra trước thời hạn? Bọn họ biết chàng không chết?”
Vươn tay ra ôm lấy hắn, Lộ Tùy Tâm vùi mặt vào ngực hắn rồi nói.
Dương Á Sơ hơi ngây ra, chiến tranh lần này số người bị hắn
giết nhiều vô số kể, chỉ vì trong đầu không thể dập tắt thù hận! Bây giờ cũng
không biết Vũ Mặc Hiên đã nghĩ ra cách đánh bại Thập Ngân quốc chưa…
“Nương tử…” Nhiều người đã bị giết.
Lộ Tùy Tâm than nhẹ, chắc hẳn tướng công nàng đã bắt Ngân
Lưu Nhân phải trả giá không ít! Có điều đôi mắt nàng cũng lạnh lẽo. Nàng cũng
không thể quên được hình ảnh cả người Dương Á Sơ đầy máu gục trong lòng mình.
“Sau này chỉ cần chàng cho rằng phải làm cái gì thì ta đều ủng
hộ chàng” Mạng sống của nàng cũng sẽ là của hắn, của Thông Nhi. Vì hai người họ
tay nàng chấp nhận dính máu.
Giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực trơn mượt của Dương
Á Sơ, đặt tay lên trái tim hắn, cảm nhận được tiếng tim đập.
“Ừ” Tay xoa lên lưng nhẵn mịn của nàng, “Nương tử…”
“Hử?”
“Nàng đừng cử động” Như vậy hắn sẽ không nhịn nổi.
Khóe miệng Lộ Tùy Tâm mỉm cười “Chàng có thể sờ ta, sao ta lại
không thể sờ chàng chứ?” Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng trượt qua trượt lại trước ngực hắn.
“…”
Mãi sau không thấy động tĩnh gì, Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu nhìn về
phía hắn, sau khi thấy tròng mắt mờ ám của hắn thì vội vàng xoay người “Ta…mệt
quá, thôi ngủ đây” Nhắm mắt lại, trong môi đỏ mọng phát ra tiếng thở đều đều.
Đôi mắt Dương Á Sơ nhu tình như nước, cánh tay dài kéo nàng
sát lại rồi ôm lấy, giúp nàng thay đổi vị trí, để nàng ngủ trên người hắn.
Hôn lên trán nàng thật trìu mến “Ngủ đi, hai ngày nay nàng
cũng mệt rồi, để ta trông cho nàng” Hắn làm nàng mệt, hơn nữa hai ngày nay nàng
đi suốt đêm, hắn cũng đau lòng. Không nỡ bắt nàng phải mệt nữa. Mặc dù hắn thầm
nghĩ muốn yêu thương nàng thật nhiều, lâu như vậy nỗi khổ tương tư mới được
tháo gỡ…
Lộ Tùy Tâm nhắm mắt lại, cảm thấy ngọt ngào, “Tướng công…”
“Hử?”
“Ta yêu chàng” Nam nhân này là người nàng toàn tâm toàn ý
yêu. Tình cảm sâu đậm của hắn, nàng không thể không cảm động, không thể không từ
chối. Một nam nhân đã tuyệt chủng trên thế gian, là của nàng! Nàng thật may mắn!
Cho nên mới thẳng thắn nói ra tình yêu của mình.
“…”
Lát sau không thấy động tĩnh, Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu nhìn về
phía Dương Á Sơ. Giật mình…bởi vì đôi mắt kia thật nồng nàn.
Dương Á Sơ xoay người, trong nháy mắt hai người đã đổi vị
trí, nhìn nàng dưới thân, vẻ mặt trở nên xúc động “Ta yêu nàng”
Nói xong liền hôn nàng cuồng nhiệt…
…
“Đừng…Đừng nhúc nhích…” Âm thanh mềm mại trong màn che khiến
người ta nghe xong xương toàn thân đều nhũn ra.
“Nương tử…” Dương Á Sơ nhìn nữ nhân đang gây chuyện phía
trên hắn, lửa nóng trong người khiến mồ hôi hắn toát ra.
“Giờ là ta chủ động” Giọng nữ nhân mang theo thở gấp truyền
ra từ bên trong màn che.
…
Sáng sớm tinh mơ, Dương Á Sơ thức dậy, nhìn nàng trong lòng
không tự chủ được mà cười khẽ. Dám chắc hôm nay thân thể nàng sẽ rất mỏi.
Hai tay dùng lực nhẹ nhàng làm xoa dịu mệt mỏi trên người
nàng.
“Thông Nhi, ăn cơm trước được không?” Hồng Tham nhẹ giọng
nói, thấy cửa phòng đóng chặt thì cười thầm trong lòng, tiểu thư và cô gia vẫn
chưa xuống giường. Mới sáng sớm Thông Nhi đã làm loạn đòi tiểu thư.
“Sao thế, Thông Nhi?” Nam Cung Tuyệt làm như vô tình nhìn cửa
phòng đóng chặt, rũ mi mắt che đi vẻ tiều tụy trong mắt.
“Mẹ.” Thông Nhi giãy giụa trong lòng Hồng Tham, làm ầm lên
muốn xuống dưới đất.
“Thông Nhi, dì Tham đưa con đi chơi được không?” Sáng sớm đã
làm ồn đòi mẹ. Nàng dẫn nó ra ngoài loanh quanh một lát rồi về. Nhưng Thông Nhi
vẫn đứng trước cửa phòng không chịu đi.
Cửa mở ra, Dương Á Sơ y phục chỉnh tề đóng cửa lại, nhìn người
đang đứng bên ngoài.
“Nào, Thông Nhi, cha bế con xuống dưới ăn trước, chờ một lát
nữa mẹ sẽ xuống”
“Mẹ…” Quay đầu dựa sát vào Hồng Tham, trong mắt có chút ấm ức,
ngủ một tối xong thức dậy lại không nhìn thấy mẹ, mà lại là dì Tham bên cạnh, cậu
bé rất mất hứng.
“Nào, để cha bế, Thông Nhi ngoan.” Tay đón lấy đứa bé từ Hồng
Tham có vẻ không tình nguyện cho lắm, Dương Á Sơ đi tới chỗ Nam Cung Tuyệt “Sớm
vậy, Tuyệt, Ngạo đâu rồi?”
Nam Cung Tuyệt thấy Dương Á Sơ hăm hở thì cười trêu chọc “Mặt
trời đã lên cao rồi, không biết hai ngày trước ai đến cả ban đêm cũng không chịu
đi ngủ ý nhỉ?”
Khóe miệng Dương Á Sơ lộ ra núm đồng tiền “Ha ha…”
“Nào, Thông Nhi, cha đưa con đi ăn” Nương tử nói muốn cho hắn
tăng thêm vài cân thịt, cho nên hắn phải ăn nhiều.
“Nhưng con muốn mẹ” Thông Nhi quay đầu lại nhìn cửa phòng vẫn
đóng chặt, tủi thân nói.
“Thông Nhi ăn no xong sẽ được gặp mẹ, chúng ta đi xuống trước
chờ mẹ có được không?” Dương Á Sơ hết sức dịu dàng dỗ dành Thông Nhi. Hắn đã bỏ
lỡ cơ hội được nhìn thấy Thông Nhi sinh ra, bỏ lỡ ba năm nuôi dạy Thông Nhi,
sau này hắn sẽ để Thông Nhi cảm nhận được tình thương của cha.
Thông Nhi nghiêng người nhìn về phía Hồng Tham
Hồng Tham vội nói “Đúng đó, Thông Nhi, chúng ta đi xuống lầu
ăn trước, sau khi Thông Nhi ăn no là có thể gặp mẹ rồi”
Khuôn mặt tròn trịa có chút không tình nguyện, nhưng cũng
không chống lại.
Trong phòng, Lộ Tùy Tâm nhắm mắt lại hưởng thụ làn nước nóng
trên da. Sáng sớm tướng công nàng đã sai tiểu nhị chuẩn bị thùng nước nóng
trong này, chờ nàng tỉnh lại để tắm rửa.
“Tiểu thư” Tử Vân gõ cửa bên ngoài.
“Xong ngay đây” Cầm lấy khăn khô bên cạnh để lau người, mặc
y phục vào, mở cửa phòng.
“Tiểu thư” Tử Vân và Phấn Hồng đang đứng ngoài cửa.
“Bình Phục nói thế nào?” Phấn Hồng bước ngay lên để giúp
nàng mặc y phục, búi tóc.
“Bình Phục ca rất cảm kích, tối qua đã nói với huynh ấy,
huynh ấy đồng ý để tiểu thư thuê” Tử Vân nói, sau đó thấy Lộ Tùy Tâm nhướn mày,
cảm giác có chút không được tự nhiên, vội vã chuyển sang đề tàu khác “Tiểu thư,
Thông Nhi đang ở dưới lầu đợi cùng nhau ăn”
“Chúng ta xuống thôi, các ngươi cũng chuẩn bị lên đường sớm
sớm một chút”
Quán trọ này là do Nam Cung Tuyệt bao toàn bộ, cho nên bên
trong đại sảnh cũng chỉ có nhóm người các nàng, không có ai khác.
Dương Á Sơ kiên trì dỗ dành Thông Nhi vẫn đang giận dỗi.
Mọi người thấy Lộ Tùy Tâm xuống thì mắt hai cha con đều sáng
lên. Thấy hai đôi mắt phát sáng y hệt nhau, Lộ Tùy Tâm mỉm cười.
“Thông Nhi, sao không để cha cho con ăn?” Lộ Tùy Tâm ôm lấy
Thông Nhi, đi tới ngồi cạnh Dương Á Sơ, cúi đầu hỏi.
“Mẹ” Hai tay ôm lấy cổ Lộ Tùy Tâm, Thông Nhi liếc nhìn Dương
Á Sơ. Trong ý thức cậu bé cảm thấy rất xa lạ với người cha này.
“Thông Nhi, để dì Tham cho con ăn” Hồng Tham bê một chén
cháo tới ngồi trên ghế.
“Nào, ta lấy trà thay rượu, chúc mừng ba người nhà Á Sơ đoàn
viên” Hoàng Thạch Ngạo nâng chung trà lên hướng về phía Dương Á Sơ. Nhìn ánh
sáng rực rỡ phát ra trên người nàng, hắn thấy được hạnh phúc của nàng, hạnh
phúc của nàng vẫn chỉ có Á Sơ, không ai có thể thay thế. Hắn biết cuối cùng một
chút ảo tưởng sót lại cũng hoàn toàn tan biến, tất cả đều trở về điểm ban đầu,
hắn là bạn tri kỉ của Á Sơ, nàng là thê tử của Á Sơ. Không có gì hơn…
“Ha ha, hiện giờ Á Sơ là hạnh phúc nhất, ta cũng muốn tìm ai
đó để thành thân” Nam Cung Tuyệt nói nửa đùa nửa thật.
“Thật sao?” Lộ Tùy Tâm vui mừng mở to mắt, bọn họ là nam
nhân xứng đáng có nữ nhân tốt bên cạnh chăm sóc, nàng mong họ sẽ hạnh phúc.
“Ừ, gia phụ đã định trước hôn sự cho ta từ nhỏ, mấy ngày nay
cũng sẽ bắt tay vào tiến hành, mọi người uống rượu mừng ở Vô Vân sơn trang xong
thì đi kinh thành thăm Dương lão gia, rồi hãy tới Hoàng gia bảo uống chén rượu
mừng của Hoàng mỗ” Hoàng Thạch Ngạo nhàn nhạt nói, đối với hắn lấy ai cũng đều
như nhau! Thứ hắn muốn cả đời này cũng không thể có được. Chỉ cần nàng hạnh
phúc, hắn sẽ thật lòng chúc phúc.
Lộ Tùy Tâm rũ mi mắt, nàng hy vọng ông trời sẽ để Hoàng đại
ca gặp một nữ nhân có thể khiến huynh ấy mở rộng trái tim lần nữa.
“Chắc hẳn Nhiễm trang chủ cũng không biết sẽ gặp Á Sơ phải
không?” Nam Cung Tuyệt cố ý chuyển đề tài.
“Ừ, đúng là ta muốn gặp sư huynh” Sư phụ vì cứu hắn mà hao hết
chân khí, hắn muốn gặp sư huynh để đền tội, có lẽ sư huynh biết tin sư phụ đã tạ
thế chắc sẽ khó mà tiếp nhận. Nhưng muốn nói gì cũng phải chờ lễ thành thân của
Linh nhi xong đã.
“Được rồi, thế Linh nhi gả cho ai?” Lộ Tùy Tâm chợt nhớ ra
liền hỏi Nam Cung Tuyệt. Mấy ngày nay căn bản nàng không có tâm trạng hỏi tới mấy
chuyện này, giờ nhớ tới nàng mới thấy tò mò.
Nghe xong Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo đều nhướn mày
lên “Linh nhi gả cho Phương Mạc Ngôn”
Lộ Tùy Tâm nhíu chặt mày lại, Linh nhi thật sự yêu Phương Mạc
Ngôn? Còn Phương Mạc Ngôn thì sao? Cậu ta có yêu Linh nhi không?
Thấy nàng nghi ngờ, Dương Á Sơ cũng biết nàng đang suy nghĩ
cái gì, liền an ủi “Có thể ba năm nay chúng nảy sinh tình cảm với nhau”
Chỉ hy vọng là thế! Lộ Tùy Tâm thầm than!
Đứng trước cửa quán trọ, thấy Phấn Hồng, Tử Vân ngồi trên xe
ngựa của Bình Phục, Lộ Tùy Tâm tiến lên căn dặn “Bình Phục, đi đường cẩn thận”
“Tiểu nhân đã biết” Bình Phục trả lời cung kính.
“Phấn Hồng, trên đường nhớ săn sóc Tử Vân, đừng đi đường quá
vội” Lộ Tùy Tâm nhìn Phấn Hồng nói.
“Tiểu thư yên tâm, ta sẽ nghe theo lời người” Phấn Hồng và Tử
Vân thò đầu ra vẫy tay với Lộ Tùy Tâm.
“Tiểu thư, chúng ta về huyện Ly Thủy trước chờ tiểu thư và
cô gia về nhà” Tử Vân nói nghiêm túc.
“Ừ, đi đường chú ý an toàn” Dương Á Sơ khẽ ôm lấy Lộ Tùy
Tâm, những người này đối với nương tử mà nói đều là người thân, cho nên hắn
tình nguyện như nàng.
“Lão gia, phu nhân, tiểu nhân xin phép lên đường” Bình Phục
nói với Dương Á Sơ và Lộ Tùy Tâm.
…
“Nếu Á Sơ còn muốn tới Vô Vân sơn trang, chúng ta xin cáo từ
trước” Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo chắp tay nói.
“Các ngươi không tới Vô Vân sơn trang sao?” Dương Á Sơ có
hơi bất ngờ.
“Không, dược cốc còn nhiều việc cần phải xử lý, hơn nữa Ngạo
cũng phải về chuẩn bị hôn sự, tới lúc đó chúng ta tập hợp lại ở Hoàng gia bảo”
Nam Cung Tuyệt lãnh đạm nói, trước khi tâm hắn bình phục thì không thể ở cùng một
chỗ với họ, không thể để Á Sơ nhìn ra điều khác thường.
“Được rồi, hẹn ngày gặp lại” Dương Á Sơ gật đầu với hai người.
Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo chắp tay, trong mắt lẫn
nhau đều thấy được, bọn họ cần một lần say tới ngất đi mới có thể hoàn toàn
quên đi thứ tình cảm không nên có này. Sau khi tỉnh lại từ giấc mơ, sẽ kiên quyết
vung kiếm cắt đứt dây tơ tình…