Dương Á Sơ cũng không buông người trong lòng ra mà chỉ nới lỏng
một chút sức lực, ngẩng đầu, ánh mắt quấn quýt giao nhau với Lộ Tùy Tâm. Sau đó
mới cúi đầu nhìn đứa bé đang ôm chặt lấy chân hắn. Chỉ thấy có đỉnh đầu nho nhỏ
sát bên cạnh chân.
Trong mắt vô cùng xúc động, đây là con hắn! Nương tử gọi nó
là Thông Nhi? Có điều…Tiểu gia hỏa này không phát hiện ra đùi cha nó có ít thịt
hay sao? Sao răng cắn vào không thấy đau?
Lộ Tùy Tâm thấy nét mặt của Dương Á Sơ thì dùng ánh mắt
khích lệ hắn “Ôm nó một cái đi, Thông Nhi rất hiểu chuyện đấy” Sau đó ngồi xuống
nâng cậu bé đứng dậy “Thông Nhi” Trong lòng cảm kích: Thật may, cuối cùng cha
Thông Nhi cũng xuất hiện.
“Mẹ…Huhu…” Há cái miệng nhỏ ra, xoay người ôm lấy Lộ Tùy
Tâm. Thông Nhi ôm chặt lấy mẹ cậu bé. Hu hu…lần này khóc là bởi vì răng cậu đau
quá..
“Thông Nhi, người ấy là cha con, là cha của Thông Nhi đó” Lộ
Tùy Tâm nhẹ giọng nói.
Cha? Là cha cậu? Vẻ mặt Thông Nhi tỏ vẻ nghi ngờ. Quay đầu
nhìn về phía Dương Á Sơ, thúc ấy là cha của cậu sao?
Thấy vẻ nghi ngờ trên mặt Thông Nhi, Lộ Tùy Tâm nghiêm túc gật
đầu, nói: “Thông Nhi, đó là cha con”
Dương Á Sơ cũng ngồi xuống, vươn tay về phía cậu bé:
“..Thông Nhi…ta là cha..” Môi run run nói, nhìn đứa bé trước mặt, khuôn mặt
tròn trịa, làn da mềm mại trắng trẻo, ngũ quan tuấn tú như phấn điêu ngọc mài,
tròng mắt đen láy mà trong veo, một đứa bé đẹp tới kỳ lạ, đôi lông mày cực kỳ
giống nương tử, còn lại đều giống hắn.
Dương Á Sơ đau lòng khi thấy nàng một mình sinh hạ Thông
Nhi, rồi một mình nuôi Thông Nhi khôn lớn. Đáng lẽ hắn phải bên cạnh bảo vệ hai
mẹ con nàng.
Tại sao ông trời lại trêu đùa hắn? Hắn thề sau này sẽ dùng cả
cuộc đời để thương yêu hai người trước mắt.
“Thúc là cha?” Thông Nhi mở to hai mắt tròn vo, nhìn Dương Á
Sơ một cách khó hiểu.
Dương Á Sơ quan sát đứa bé giống hệt mình thì không kiên nhẫn
được ôm Thông Nhi vào lòng, xiết chặt lấy: “Xin lỗi, Thông Nhi, cha xin lỗi hai
mẹ con” Vì đã không có năng lực bảo vệ thật tốt bên cạnh hai người.
Cảm nhận được cái ôm không hề giống với mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn
của Thông Nhi nhìn về phía mẹ cậu bé, nhìn chăm chú như đang tìm một câu trả lời
khẳng định.
Lộ Tùy Tâm chậm rãi đứng dậy, nhìn hai người trước mắt, sinh
mệnh của nàng ở tại nơi đây đã hoàn toàn trọn vẹn.
“Tiểu thư” Không biết có bao nhiêu người đang nhìn nữa?
Giọng nói Tử Vân đã nhắc nhở Lộ Tùy Tâm, vội vã kéo Dương Á
Sơ dậy, trên mặt hơi ửng đỏ.
Nam Cung Tuyệt đi lên phía trước, “Tùy Tâm, chắc là đi đường
rất nôn nóng phải không?”
“Nam Cung đại ca, cám ơn” Cám ơn đã đưa Dương Á Sơ trở về
bên cạnh nàng.
“Ha ha, không cần cám ơn, được rồi, Á Sơ, đã cho ngươi thấy
nương tử của ngươi rồi, đi tới quán trọ trước đã” Trên mặt Nam Cung Tuyệt lại
xuất hiện vẻ đùa cợt.
Lộ Tùy Tâm đi tới trước mặt Hoàng Thạch Ngạo “Đã lâu không gặp,
Hoàng đại ca”
Hoàng Thạch Ngạo bình tĩnh gật đầu “Đúng vậy, đã lâu không gặp,
mọi người sống có tốt không?” Trên thực tế nhất cử nhất động của các nàng hắn đều
biết, chỉ thường xuyên yên lặng nhìn nàng, sau này…ngay cả đứng xa xa nhìn bọn
họ hắn cũng không còn tư cách nữa. Trong tim mơ hồ đau nhói. Nữ tử trước mắt
thuộc về Á Sơ, ngay cả hắn cũng cảm động trước tình cảm của hai người họ.
“Rất tốt, cám ơn Hoàng đại ca đã quan tâm” Lộ Tùy Tâm nhìn
Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo trước mắt, hai năm không gặp, hai người họ
đã thay đổi rất nhiều…
Dương Á Sơ bế Thông Nhi đi tới, dang một tay ôm lấy nàng
“Nương tử, ta đói bụng, chúng ta đi ăn gì trước thôi” Đôi mắt dịu dàng chỉ có Lộ
Tùy Tâm. Hơn ba năm, hắn và nàng đã xa cách lâu như vậy rồi sao? Mỗi một ngày
sau này hắn đều phải ở bên cạnh nương tử và Thông Nhi.
Lúc Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo nhìn thấy Dương Á Sơ
ôm lấy Thông Nhi và nàng, chỗ sâu nhất trong đôi mắt đều vụt sáng bừng tỉnh lại.
Nàng là thê tử của Á Sơ, Thông Nhi là con của Á Sơ, chỉ là
ao ước trong lòng không cách nào đè nén lại được. Đây cũng là lần cuối cùng từ
bỏ suy nghĩ muốn có nàng.
“Ta cũng muốn thành thân” Đột nhiên Hoàng Thạch Ngạo nhàn nhạt
nói, hai năm nay hắn chống lại lệnh của cha, không chịu thành thân là bởi vì vẫn
chưa nhìn thấy nàng hạnh phúc, vì..trong lòng vẫn có một chút ảo tưởng. Lúc này
nhìn thấy gia đình ba người họ, hắn biết hắn và nàng không có duyên với nhau,
có thể chôn sâu tình cảm với nàng xuống đáy lòng mới điều đúng đắn nhất.
Nam Cung Tuyệt than nhẹ, không biết là nói Hoàng Thạch Ngạo
hay nói cho chính bản thân mình: “Cũng nên thành thân được rồi!” Nữ tử này sẽ
là giấc mơ của đời hắn, giấc mơ đẹp nhất.
Trong quán trọ, hai người Dương Á Sơ và Thông Nhi mở to mắt
nhìn nhau, Dương Á Sơ không thể tin được nhìn Thông Nhi, trong lòng hắn cảm
giác rất chân thực, giống như đang nằm mơ vậy. Đây là thật sao? Lấy tay vuốt nhẹ
lên mặt Thông Nhi, trong mắt có gì đó nóng hổi, hóa ra ông trời không quên mất
hắn!
Nam Cung Tuyệt, Hoàng Thạch Ngạo ngồi bên cạnh nhìn Dương Á
Sơ rưng rưng nhìn chằm chằm vào Thông Nhi.
“Khách quan, thức ăn tới rồi đây, xin mời từ từ dùng bữa” Tiểu
nhị đem món ăn ngon nhất lên, một bàn lớn chật kín đồ ăn.
Hồng Tham đi xuống lầu, chờ Nam Cung Tuyệt gật đầu rồi cúi
người thi lễ với Dương Á Sơ “Hồng Tham tham kiến cô gia, Hồng Tham phải bế
Thông Nhi đi tắm” Chủ tử đã đưa họ cho tiểu thư thì đương nhiên phải gọi Dương
công tử là cô gia.
“Dì Tham” Thông Nhi nhào vào lòng Hồng Tham. Mẹ nói đây là
cha, nhưng tại sao cha nhìn cậu xong lại khóc, hay là cậu bé cắn cha đau quá?
Nghĩ như vậy Thông Nhi càng lo sợ trốn vào lòng Hồng Tham.
“Hồng Tham xin phép đưa Thông Nhi đi tắm”
Dương Á Sơ gật đầu. “Đi nào” Nhìn Thông Nhi lên lầu với vẻ
nuối tiếc, sau đó quay đầu lại về phía Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo.
…
Một đám người đều ngồi bên trong đại sảnh, tắm rửa sạch sẽ
xong thì ngồi ăn, Nam Cung Tuyệt, Hoàng Thạch Ngạo, còn có Phấn Hồng, Hồng
Tham, Tử Vân đều bị Lộ Tùy Tâm bắt ngồi vào bàn.
“…Sự tình là như vậy” Lộ Tùy Tâm ôm Thông Nhi đang ngủ say ở
trong lòng, nói rõ ràng tại sao lại gặp nhau ở chỗ này cho Dương Á Sơ nghe.
“Tướng công, chàng phải cám ơn Nam Cung đại ca và Hoàng đại
ca, không có họ thì sẽ không có mẹ con chúng ta ngày hôm nay, còn có Phấn Hồng
và Hồng Tham nữa, hai người họ đối với ta lại càng ân trọng như núi.” Lộ Tùy
Tâm nhẹ nhàng nói.
“Tiểu thư..” Nước mắt của Phấn Hồng và Hồng Tham đã trào ra,
các nàng nghe lộ tùy tâm kể lại qua loa những tháng ngày gian khổ thì cảm thấy
kính phục, cảm động.
“Cô gia..huhu…tiểu thư thật sự chịu rất nhiều đau khổ, sau
này người phải đối xử thật tốt với tiểu thư…” Tử Vân cũng khóc không thành tiếng.
Dương Á Sơ áy náy nhìn Lộ Tùy Tâm: “Nương tử, ta xin lỗi”
Tuy nàng chỉ kể qua nhưng gian khổ trong đó là những thứ hắn khó có thể tượng
tượng ra được, hắn đau lòng vì nàng đã chịu nhiều cực khổ, nhưng lại càng rung
động với sự mạnh mẽ của nàng.
Dương Á Sơ chuyển sang hướng Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch
Ngạo vẫn chưa câu nào, định nói gì đó nhưng phát hiện không thể nói lên lời được,
nếu nói cảm ơn thì thật quá nhỏ bé.
Hai người Hoàng Thạch Ngạo và Nam Cung Tuyệt vẫn không nói
gì. Ba người trao đổi ánh mắt cho nhau, ân tình này không thể nói ra hết được,
bọn họ sẽ là bằng hữu suốt đời. Lúc này tình bạn trong yên lặng của nam nhân thắng
tất cả những lời khách sáo khác.
Rồi nhìn sang phía Phấn Hồng, Hồng Tham, Dương Á Sơ đứng lên
cúi người với họ: “Dương Á Sơ cảm tạ hai vị đã chăm sóc người nhà ta, ân tình
này Dương mỗ sẽ khắc ghi suốt đời”
Nước mắt Phấn Hồng, Hồng Tham tràn mi, các nàng cảm động trước
tình cảm sâu đậm của phu thê họ.
“Không..cô gia, Phấn Hồng, Hồng Tham không nhận nổi đâu!” Vẻ
mặt trầm tĩnh của Phấn Hồng có hơi lo lắng, nhìn lộ tùy tâm cầu cứu.
“Cô gia, tiểu thư là nữ tử kiên cường nhất mà chúng ta từng
gặp, là tiểu thư dạy cho chúng ta biết cái gì gọi là kiên cường. Có điều hôm
nay cô gia đã trở về thì mong đừng đuổi chúng ta đi, cả đời này chúng ta nguyện
một lòng đi theo tiểu thư, chăm sóc Thông Nhi.” Tính cách của Hồng Tham nóng vội
hơn Phấn Hồng, nàng sợ Dương Á Sơ sẽ bảo các nàng quay về dược cốc. Có thể nói
Thông Nhi là quan trọng nhất với nàng, tình cảm cũng không ít hơn những người
khác. Nàng cũng không muốn rời xa tiểu thư và Thông Nhi.
“Đây cũng là điều Phấn Hồng muốn nói”
Dương Á Sơ ngẩng đầu lên nhìn hai người, nói chân thành “Hai
vị cô nương không chê chịu thiệt thòi, Dương mỗ vô cùng cảm kích.” Nương tử
cũng có cảm tình với các nàng.
“Ha ha, xem ra Phấn Hồng và Hồng Tham bị Lộ Tùy Tâm thu phục
hoàn toàn rồi. Á Sơ, trước đây hai người họ là ta tặng cho Tùy Tâm, nhưng mà…”
Cố ý không nói nửa câu sau, khiến Phấn Hồng và Hồng Tham đều
ngẩng đầu lên căng thẳng.
“Nhưng mà, dù thế nào ngươi cũng phải bồi thưởng tổn thất
cho ta đấy!”
“Dương Á Sơ cảm ơn..” Dương Á Sơ trịnh trọng nói.
“Nếu nói cảm ơn thì không cần đâu, quan hệ của chúng ta
không cần nói lời cảm ơn, nhưng..” Nam Cung Tuyệt nhìn Hoàng Thạch Ngạo, rồi lại
nhìn sang Dương Á Sơ “Hai vị y nữ của ta, mỗi người giá trị mười vạn lượng chắc
không quá chứ?” Y nữ của dược cốc là báu vật vô giá.
“Mười vạn lượng bạc há có thể so được với hai vị cô nương
này?” Dương Á Sơ nghiêm túc nói.
“Được, vậy kết hợp cả công sức của chúng ta, Á Sơ, ngươi phải
trả ta và Ngạo ít nhất năm mươi vạn lượng bạc” Nam Cung Tuyệt nâng chén trà lên
giương mắt nhìn Dương Á Sơ. Trên khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng Thạch Ngạo cũng
hơi có ý cười.
Dương Á Sơ rũ tròng mắt xuống, mối ân tình này sao năm mươi
lượng bạc có thể trả hết được, cho dù đưa toàn bộ gia sản cho họ cũng chưa chắc
đã đủ, ân tình ấy hắn sẽ ghi nhớ suốt đời.
“Sao? Tiếc rồi à?” Nam Cung Tuyệt chế giễu.
Dương Á Sơ ngẩng đầu nhìn hai người “Đại ân này không lời
nào có thể cảm tạ hết được, cả đời này Dương Á Sơ không dám quên!” Sau này cho
dù có nhảy vào biển lửa cũng không chối từ. Về phần bạc…
…
Hồng Tham nhìn Thông Nhi trong lòng, đưa tay ra ý bảo đón lấy:
“Sau này để Thông Nhi ngủ với ta!”
Lộ Tùy Tâm khẽ nhướn mày, nhìn Hồng Tham một lúc, trong mắt
mỉm cười. Tính cách Hồng Tham hơi thẳng thắn, không biết nam tử nào mới có thể
là duyên số của nàng đây?
“Ha ha, tốt quá, tiểu thư, cuối cùng cô gia cũng xuất hiện”
Tử Vân vui vẻ nói, về sau tiểu thư sẽ càng hạnh phúc, vì đã có cô gia bên cạnh
rồi.
“Đúng vậy, ông trời thật có mắt” Phấn Hồng chuẩn bị giường
chiếu xong thì cũng vui vẻ nói,
Các nàng đều thật lòng vui thay cho tiểu thư. Tiểu thư xứng
đáng được một nam nhân tốt yêu thương.
“Giờ ta lại muốn xem ngươi vừa ý với nam nhân như thế nào
cơ?” Lộ Tùy Tâm cười khẽ.
“Tiểu thư, ta không muốn lấy chồng, ta chỉ muốn chăm sóc
Thông Nhi thôi” Hồng Tham nói nghiêm túc.
Lộ Tùy Tâm chuyển sang hướng Tử Vân: “Bình Phục đã thu xếp
xong chưa?”
Tử Vân ngừng động tác một chút, “Tiểu thư, chúng ta có trở về
huyện Ly Thủy nữa không?” Chắc tiểu thư sẽ trở lại kinh thành, sẽ không về huyện
Ly Thủy nữa sao?
Trong đầu Lộ Tùy Tâm hiện ra khuôn mặt thật thà chất phác của
Bình Phục, thật ra vẻ ngoài cậu ta rất thanh tú, có điều tính tình hơi hiền
lành, ánh mắt thành thật, sẽ là một nam nhân hết mực yêu thương vợ.
“Đâu mới là nhà của chúng ta!” Lộ Tùy Tâm nhìn Tử Vân và Phấn
Hồng, trong đầu có một ý.
“Nếu không thì như vậy đi, Tử Vân, ngày mai người và Phấn Hồng,
Bình Phục trở về huyện Ly Thủy, quản lý cửa tiệm, sau đó bán nhà chúng ta đi,
mua một căn khác lớn hơn, về sau chúng ta sẽ chung sống tại một nơi”
“Cái gì?” Tử Vân và Phấn Hồng mở to mắt kinh ngạc, sau đó
cũng suy nghĩ cẩn thận một chút, đúng vậy, cửa tiệm không thể không có ai quản
lý được.
“Nhưng mà…” Tử Vân định nói gì đó nhưng lại nghĩ, hiện giờ
tiểu thư đã có cô gia bên cạnh, các nàng đi theo cũng không hay.
“Còn Hồng Tham?”
“Ta ở lại chăm sóc Thông Nhi” Không đợi Lộ Tùy Tâm nói Hồng
Tham đã cướp lời trước.
“Cũng được, vậy ngày mai ta và Tử Vân, còn có Bình Phục sẽ
cùng nhau về huyện Ly Thủy.” Nhìn Tử Vân rồi lại nhìn Lộ Tùy Tâm, trong mắt Phấn
Hồng mang theo ý cười, xem ra tiểu thư đã hạ quyết tâm gả Tử Vân đi. Hơn nữa
Bình Phục cũng là rất được, là một nam nhân rất hiền lành.
“Vậy thì được rồi. Tiểu thư, thế ta và Phấn Hồng ở đâu?” Tử
Vân lo lắng hỏi.
“Bình Phục là một người thành thật, Phấn Hồng, ngươi thuê một
căn nhà, cậu ấy là nam nhân, có thể giúp được nhiều việc nặng nhọc, còn có việc
buôn bán của cửa tiệm sẽ do ngươi toàn quyền xử lý. Ngươi và Tử Vân cứ cầm lấy
bạc.”
Phấn Hồng gật đầu, tửu lâu và cửa tiệm trang sức vẫn là nàng
phụ trách xem xét”
Dương Á Sơ đi vào trong phòng đã thấy một đám người đang bàn
luận sôi nổi.
“Cô gia…” Thấy Dương Á Sơ đi vào, Phấn Hồng bưng nước trên
bàn ra, Hồng Tham ôm Thông Nhi gật đầu với Dương Á Sơ, lần lượt ra ngoài trở về
phòng mình, Tử Vân thu dọn xong thì nói “Tiểu thư, cô gia, ta xuống dưới trước”
“Ừ, đi đi, sắp xếp vài thứ rồi gọi Bình Phục tới” Nha đầu
kia chẳng lẽ không phát hiện ra nàng rất nhiệt tình với Bình Phục sao?
“Dạ” Tử Vân ra ngoài.
Trong căn phòng, hai người nhìn nhau không nói gì…
Một lúc lâu sau Lộ Tùy Tâm mới than nhẹ, tiến lên phía trước
ngả vào trong lòng Dương Á Sơ: “Chịu rất nhiều đau khổ đúng không?”
Dương Á Sơ vươn tay ra ôm lấy nàng, ánh mắt dịu dàng như nước:
“Không, nếu so với nàng, ta cảm thấy rất thẹn” Gian khổ của nàng, chịu đựng của
nàng, kiên cường của nàng khiến hắn đau lòng. So với nỗi đau của nàng thì hắn
thật sự không thấm vào đâu.
“Sao chàng lại gầy như vậy, không ăn ư?” Một tí thịt cũng
không có, thân nàng nàng khi ấy cũng đâu có gầy tới mức này. Có điều hai năm
qua thân thẩn nàng cũng dần dần nhiều thịt lên, không còn gầy như trước nữa.
Thấy vẻ lo lắng trong mắt nàng, Dương Á Sơ nở nụ cười dịu
dàng, ba năm trải qua tuyết rơi trên núi, chỉ dựa vào ít lương khô và cây cỏ để
ăn. Khi đó để xuống núi hắn hiểu nhất định phải ăn, nhưng sau khi xuống núi hắn
chỉ nghĩ tới một điều duy nhất là cứu nàng, căn bản không có tâm trạng để ý tới
những thứ khác. Sau khi biết tin nàng chết, hắn lại hận không thể chết ngay lập
tức, đi theo nàng, tất nhiên càng không chú trọng vào việc này.
“Nàng cũng gầy như thế còn mà trách ta sao?” Chỉ trách năm
đó hắn không có năng lực bảo vệ cho mẹ con nàng.
Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu lên, trong mắt rưng rưng lệ, lắc đầu mạnh:
“Không..” Lời nói trong đôi môi đỏ mọng dần dần nhỏ lại trong miệng của hắn.
Đau đớn khi biệt ly, họ đều đã trải qua tang thương không thể nói thành lời!
Nam nhân này cũng đã vì nàng mà trải qua không ít khổ sở,
nhưng không hề nhắc tới. Hắn vẫn dùng sự dịu dàng tha thiết để bao dung nàng.
Lộ Tùy Tâm từ từ nhắm mắt lại, kiễng mũi chân, hai tay ôm lấy
cổ hắn, mở miệng ra để lưỡi hắn thuận lợi tiến vào…cảm nhận triền miên của hắn
dành cho mình…
Dường như muốn đem cả người nàng tiến vào trong thân thể
mình. Một tay nâng đầu nàng, tay còn lại ôm lấy eo nàng. Môi hai người hòa hợp
vào nhau, cả người kề sát không có một khe hở nào..
Dương Á Sơ cuốn lấy đầu lưỡi của nàng…khẽ gặm..mút…lưỡi hai
người quấn quýt lấy nhau…
Chẳng biết từ khi nào, cái hôn dịu dàng đã trở thành chiếm
đoạt..
Lộ Tùy Tâm thoát ra, đôi môi sưng đỏ vì bị hắn mút, thở hổn
bển bên cạnh hắn…”Rất nhớ…rất nhớ nàng…” Dương Á Sơ để lại lời nói bên môi
nàng, trong ánh mắt vẫn hừng hực lửa cháy như trước.
Đôi tay trên đầu di chuyển lên người Lộ Tùy Tâm, tay kia đã
lén mở y phục nàng từ trước rồi, áo ngoài trượt xuống lộ ra bờ vai trắng nõn…
Bàn tay thon dài vuốt ve bờ vai…dần dần luồn vào bên trong
áo, từng chiếc áo rơi xuống…thấy cảnh đẹp trước mắt, đôi mắt phát ra ánh sáng
như lửa!
Lộ Tùy Tâm rũ đôi mi dài xuống che khuất ngượng ngùng trong
mắt. Cánh tay nhỏ nhắn cũng từ từ cởi y phục hắn ra…đôi môi đỏ mọng di chuyển lên
tai hắn, nhẹ nhàng nỉ non: “Chàng không ôm ta lên giường sao? Tướng công…”
Thân thể Dương Á Sơ căng ra, khó thở khiến tròng mắt trầm lại…
Ôm lấy người trong lòng đi về phía giường, vận nội lực vào
chiếc bàn để nó di chuyển ra trước cửa. Kéo y phục của nàng xuống, hiện ra thân
thể thon gầy…
Lộ Tùy Tâm thấy hai vết thương trên người hắn thì kinh sợ, vội
vã ngồi dậy: “Trời ạ, chàng bị thương” Bị vết thương trên người hắn hấp dẫn
toàn bộ lực chú ý, không để ý rằng y phục trên người vì động tác vừa rồi mà
hoàn toàn rơi ra khỏi thân thể…lộ ra làn da nõn nà…
“Vết thương nhỏ không hề gì!” Không thèm nhìn tới vết thương
trên người, lúc này hắn chỉ chú ý tới người trên giường.
Lộ Tùy Tâm tức giận lườm Dương Á Sơ, mặc thêm áo vào rồi xuống
giường “Không được, để ta đi…Ừm…” Nhanh như chớp đã kéo nàng trở lại, buông màn
che xuống, hôn lên môi người trên giường…Tay cũng thô lỗ ném y phục của nàng ra
ngoài cho xong việc…
Lộ Tùy Tâm chưa kịp phản ứng thì một thân thể nóng rực đã đè
lên người nàng. Hôn nhẹ nhàng lên mặt nàng…xuống cổ…vai…trước ngực…đi thẳng xuống…
Làn da của Lộ Tùy Tâm đỏ hồng như con tôm nhúng qua nước
sôi, bên trong thân thể như có lửa nóng…
Tình cảm bên trong mãnh liệt như lửa! Dục vọng nam nữ mãi
mãi theo một quy luật không ngừng..
Màn đêm bên ngoài cửa sổ như nước, vầng trăng khuyết treo trên
bầu trời, chi chít những đốm sao nhỏ bên cạnh.