Thất Sơn Tiên Môn

Chương 129: Chương 129: Đệ tử của Thần




Không mất quá nhiều thời gian thì Lạc Quan đã dẫn Tuấn đến chỗ căn nhà tranh ở giữa cánh đồng. Vẫn ở vị trí cũ, Lạc Quan chỉ cho Tuấn một cái khe hở rồi nói.

“Đây, anh tự nhìn đi, cẩn thận một chút, tránh làm bọn họ kinh động”

Tuấn đưa mắt nhìn qua khe hở của vách nhà. Đập vào mắt hắn là hình ảnh một cô gái ngồi nhìn một cô gái khác đang nằm trên giường tre. Tuy bên trong có hơi tối, nhưng Tuấn vẫn có thể nhận ra dung mạo 2 cô gái.

Ánh mắt của hắn liên tục xoay chuyển vì suy nghĩ. Hắn cùng với Lạc Quan từ từ rời xa căn nhà tranh.

Khi đã đi được đủ xa thì Tuấn nhìn Lạc Quan, ánh mắt lại tỏ ra do dự không quyết. Nhưng cũng chỉ là thoáng qua thì đã bị tham lam che mờ tâm trí. Hắn bỗng nhiên nhìn về phía sau mà nói lớn

“Ủa! Dì 3! Tại sao Dì 3 lại ở đây”

Lạc Quan nghe Tuấn gọi thì tưởng là mẹ mình đã phát hiện ra mình cho nên xoay người lại nhìn. Đúng lúc đó, Tuấn lấy một tay vòng qua cổ rồi bóp lấy miệng của Lạc Quan. Tay còn lại thì cầm một con dao mini, nhanh chóng đâm hàng chục nhát vào động mạch cổ của Lạc Quan.

Bị tấn công bất ngờ, chưa kịp vùng ra thì đã bị đâm liên tục vào cổ. Lạc Quan chỉ có thể gào ú ớ không ra lời. Máu từ động mạch cổ bắn ra liên tục, chỉ vài giây trôi qua, Lạc Quan đã choáng vì thiếu máu.

Lạc Quan từ từ không còn giãy dụa, ánh mắt trợn trắng lên mà chết. Trong mắt là một vẻ không thể tin được sự thật rằng người anh họ của mình lại ra tay giết mình.

Tuấn vẫn ôm chặt miệng của Lạc Quan, tay kia vẫn liên tục đâm vào rút ra, cổ của Lạc Quan cơ bản là đã bị đâm nó nát nhừ. Nhưng Tuấn vẫn chưa dừng lại, không phải hắn không muốn dừng mà hắn quá sợ hãi.

Hắn thậm chí còn không biết Lạc Quan đã chết từ lâu. Dù gì thì đây là lần đầu tiên hắn thực sự giết một người. Mùi máu tanh tràn ngập khắp không gian xung quanh, cả người của Tuấn cũng toàn là máu.

Phải mất hơn 5 phút thì Tuấn mới có thể bớt run tay chân. Hắn nhanh chóng lôi xác của Lạc Quan xuống ruộng. Dùng tay đào đất bùn lên, sau đó chôn Lạc Quan xuống.

Hắn cũng nhanh chóng lăn lộn xuống bùn để che mắt số máu trên người hắn. Đồng thời cũng không quên thanh lý vết tích chỗ xảy ra án mạng.

Làm đâu vào đấy xong thì hắn từ từ theo con đường khác mà đi về nhà. Người ta nhìn thấy thì cũng chỉ nghĩ rằng hắn mới đi đồng làm ruộng về mà thôi.

Ở trong nhà tắm của mình, Tuấn liên tục suy nghĩ

“Không được, cả Dượng và Dì đều biết chuyện này. Lở như mình đi báo tin mà ở đây họ chuyển người đi thì mình sẽ có kết cục thê thảm”

Tuấn nhìn xuống bàn tay của mình, nó vẫn còn hơi run run. Chính bàn tay này hắn đã đâm Lạc Quan tới chết.

“Chuyện đã làm rồi, còn sợ cái gì nữa. Không mạo hiểm làm sao có thể truy cầu trường sinh bất tử, thành thần thành tiên!”

Tuấn nhìn vào ánh mắt của chính hắn trong gương rồi nói tiếp

“Dì! Dượng! xin đừng trách con. Có trách, thì trách 2 người đã che chở cho người không nên che chở!”

Tuấn điên cuồng suy nghĩ phương pháp có thể giết chết cha mẹ của Lạc Quan. Nếu dụ được bọn họ đến nơi vắng thì tốt. Nhưng khả năng bị lộ vẫn rất cao.

“Nếu ta đầu độc họ thì sao? Thứ gì sẽ làm họ chết ngay lập tức, không thể kêu la?”

Ánh mắt Tuấn sáng lên, hắn vừa nhớ ra, hắn quen biết một người chuyên bán hóa chất xyanua phi pháp. Tuấn nhanh chóng lấy điện thoại ra và trao đổi gì đó rất lâu.

Khoảng hơn 30 phút sau, hắn mang theo một lượng tiền mặt rồi phóng lên xe máy điện, nhanh chóng rời khỏi nhà, hướng về chợ Tịnh Biên mà đi.



Chợ Tịnh Biên

Tuấn dừng xe tại một cửa hàng tạp hóa rồi nhanh chóng xuống xe đi thẳng vào bên trong. Anh ta nói với người phụ nữ đang trông cửa tiệm.

“Tôi đến tìm anh Nam, đã hẹn trước”

Nghe tiếng nói của Tuấn, từ bên trong phát ra âm thanh một người đàn ông ho khang

“Khụ Khụ Khụ!”

Nghe tiếng ho, người phụ nữ này đáp

“Vào thẳng bên trong”

Đã được cho phép, Tuấn nhanh chóng đi thẳng vào trong, qua khoảng 2 một cánh cửa thì đã gặp một người chờ sẵn. Chỉ nghe người kia nói nhỏ với Tuấn.

“Mày đã đem đủ tiền rồi chứ?”

Tuấn lấy trong người toàn bộ số tiền hắn mang theo rồi vừa đưa cho người nọ vừa nói

“Yên tâm, đã có tiền rồi đây, anh đếm lại đi”

Người nọ cầm xấp tiền trên tay đếm vài lần. Khi đã xác nhận đủ số thì hắn cười tươi.

“Đã đủ, chú em chờ chút, anh vào lấy hàng ra”

Người nọ đi vào bên trong một cánh cửa khác, sau đó mang trở ra thì đã cầm trên tay một vật giống chai xịt côn trùng, nhưng kích thước chỉ to bằng một thỏi son môi.

“Hàng đây, chú em nhớ cẩn thận, thứ này chỉ cần hít vào một chút xíu thôi là đi gặp ông bà gần như ngay lập tức. Ngàn vạn lần phải cẩn thận khi xịt ra ngoài, nhìn nó nhỏ vậy thôi chứ lực bắn ra rất mạnh đó”

Tuấn gật gật đầu, thể hiện rằng đã biết. Hắn cầm lấy vật nọ rồi nhanh chóng đi ra khỏi cửa hàng, lên xe chạy trở về núi Phú Cường.

Tuy đã quyết tâm, nhưng tim của hắn vẫn đang đập rất nhanh. Hắn đang vô cùng khẩn trương, vô cùng hồi hộp vì việc bản thân hắn sắp làm.



Tại nhà cha mẹ Lạc Quan, cũng tức là vợ chồng người phụ nữ đã che chở cho Lý Linh và Lâm Thu Đông.

Cô Ba cứ đi xuôi đi ngược trước sân nhà, trong lòng cảm giác vô cùng khó chịu. Bà cũng không biết con trai bà đã chết.

“Tại sao ngực mình lại khó chịu như vậy! Không lẽ có chuyện chẳng lành sắp xảy ra?”

Cô Ba lại lấy điện thoại ra gọi cho chồng. Chuông điện thoại reo nhưng không có người bắt máy. Liên tục gọi hơn 5 cuộc thì cô Ba cũng bỏ cuộc. Trong lòng lại càng có nhiều suy nghĩ lung tung hơn.

Thật ra, chồng của cô Ba đang lái xe, điện thoại lại đặt ở chế độ im lặng. Cho nên toàn bộ cuộc gọi của cô Ba đều bị nhỡ.

Đúng lúc này, một chiếc xe máy điện dừng lại trước cửa nhà cô Ba

“Mẹ, mẹ làm gì mà đi vòng vòng ngoài sân vậy”

Cô Ba nghe có người gọi thì mới bình tĩnh lại. Là vợ chồng con gái lớn của bà cùng 2 đứa cháu sang chơi.

“Bà ngoại ơi!”

“Bà ngoại ơi!”

Vừa xuống xe, 2 đứa trẻ khoảng 5 và 3 tuổi chạy ào ào lại ôm lấy chân của cô Ba. Mọi cảm giác bất an trong lòng cô Ba nhất thời bị 2 thiên thần bé nhỏ xoa dịu.

“Sóc ngoan lắm, Na Na ngoan lắm, để bà bế 2 đứa nào”

Thế rồi cô Ba cùng vợ chồng con gái và 2 đứa cháu ngoại đi vào trong nhà. Vừa vào bên trong, con rể của bà lên tiếng hỏi

“Mẹ, lúc nãy con thấy mẹ đi lòng vòng trong sân, nhà mình có chuyện gì hả mẹ?”

Cô Ba thở dài rồi nói

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là mẹ cứ thấy trong lòng vô cùng lo lắng khó chịu”

Con gái cô Ba cũng chen vào hỏi

“Ủa? Thằng Lạc Quan đâu rồi mẹ, nó cùng với ba đi ra ngoài rồi sao?”

“Không có, nó đi đâu mẹ cũng không biết. Chắc lại lén đi chơi game thôi. Còn ba mấy đứa thì cũng đang trên đường trở về, nhưng mẹ gọi mãi mà không ai bắt máy cả”

Con gái cô Ba nghe vậy thì đến gần ôm lấy vai bà mà nói

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá, chắc mẹ thiếu ngủ hay mệt mỏi quá đó”

Cô Ba nghe con gái an ủi thì cũng không còn suy nghĩ nhiều. Bà đưa tay nắm lấy tay con gái rồi đáp

“Mẹ biết rồi, cảm ơn con. Con nói đúng, chắc mẹ suy nghĩ quá nhiều nên sinh ra ảo giác”

“Hi hi hi, vậy mới đúng chứ. À, ba đi đâu mà đang trên đường trở về vậy mẹ”

“Haizz.. chuyện này nói ra dài dòng phức tạp lắm. Ba con đi đến Thất Sơn Gia Viên tìm một người bạn bên trong đó. Còn lý do thì khó mà nói được, cứ chờ ba còn về rồi tính tiếp”

Con rể của cô Ba nghe nói đến Thất Sơn Gia Viên thì có vẻ quan tâm mà hỏi

“Mẹ, bộ nhà mình có quen biết với người bên trong Thất Sơn Gia Viên thật hả mẹ. Sao con chưa nghe ba mẹ nói qua bao giờ, cũng không thấy có giúp đỡ gì gia đình mình vậy?”

“Các con suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là bạn của ba các con thôi. Hơn nữa, người ta cũng chỉ là nhân viên bảo vệ bình thường thôi. Quan trọng hơn hết, chúng ta đâu phải kiểu người thích nhờ vả người khác”

Nghe nói như thế thì con rể của cô Ba có một chút cảm giác thất vọng. Anh ta thực sự rất muốn có được trợ giúp trong quá trình tu luyện. Dù đã tu luyện rất lâu nhưng thành tựu của anh ta cơ bản là bằng không.

Dường như nhìn ra tâm trạng của chồng có chút hụt hẫng. Vợ anh ta an ủi

“Anh à, cái gì cũng cần có duyên, không thể quá cưỡng cầu. Em tin chỉ cần anh cố gắng, có ngày sẽ có thành quả mà”

Người chồng nghe vợ nói thì mỉm cười gật đầu đáp lại

“Anh chỉ hỏi thế thôi, không có sao đâu”

Ngay lúc đó, bên ngoài cổng nhà lại có xe dừng lại. Lần này là một chiếc xe điện 4 bánh, loại bình dân. Từ bên trong xe bước xuống 2 người đàn ông. Trong đó, có một người mặc trang phục bảo vệ riêng của Thất Sơn Gia Viên.

Chồng của cô ba đi vào trong sân thì đã lớn tiếng tìm vợ

“Bà nó ơi, bà nó ơi”

“Cái ông này, bộ còn nhỏ lắm sao. Không nhìn xem còn ai ở đây hay gì?”

Chồng của cô Ba mới để ý trong nhà còn có con gái, con rể và 2 đứa cháu. Nhưng ông vẫn cười to như được mùa mà nói

“Ha ha ha, có gì mà ngại. Bà ơi, lần này chúng ta gặp được phúc tinh rồi”

“Cái gì mà cứu được phúc tinh, ông nói cái gì tôi không hiểu?”

Người bạn của ông chồng lên tiếng

“Anh Hoa nói cho tôi biết, dường như vợ chồng của chị đã cứu giúp được đệ tử của Thần. Bởi vì chuyện quá quan trọng, tôi theo anh Hoa đến đây là để xác nhận thông tin trước khi báo cáo lên cấp trên.”

Cô Ba vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì ông chồng giải thích

“Bà quên 2 vị cô nương mà vợ chồng mình giúp đỡ rồi sao? Cái cô gái đang hôn mê bất tỉnh chính là đệ tử của Thần, chuyện này Thất Sơn Gia Viên cũng đang cho người đi công bố ra ngoài. Tôi vô tình nhìn hình ảnh vị đệ tử kia mới nhận ra”

Cả cô Ba và vợ chồng con gái của bà đều bị đứng hình.

“Đệ … đệ … đệ tử … của… Th.. Thần!”

“Ông! Ông có chắc không đó? Đừng có nhận linh tinh nghe không? Không có đùa được đâu! Nhà chúng ta không chịu được sự tức giận của Thất Sơn Gia Viên đâu!”

“Thật! Tôi đã xem đi xem lại rất kỹ mới dám khẳng định. Quần áo của cô gái còn không có khác trong ảnh mà”

Người con rể của ông bà chen vào

“Ba.. Mẹ… Ba mẹ nói cái gì? Ba mẹ nói là, 2 người vô tình cứu giúp đệ tử của Thần? Chính là vị Thần Trần Minh Quân kia hay sao?”

Người bảo vệ của Thất Sơn Gia Viên liền quát mắng

“TO GAN! Dám gọi tục danh của Thần! Còn không nhanh chóng vả miệng mình!”

Con rể của cô Ba giật mình nhớ ra mình đã thất lễ ngay trước mặt người của Thất Sơn Gia Viên. Hắn không dám chần chừ, hai tay hung hăng liên tục tát miệng mình.

Được mấy cái thì người bảo vệ mới ra hiệu cho thôi. Dù sao thì cũng là con rể của bạn mình, cũng nên cho người ta chút mặt mũi. Cảnh cáo vậy cũng đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.