Thất Sơn Tiên Môn

Chương 20: Chương 20: Thập Nhị Chính Kinh




Lại thêm mấy ngày trôi qua. Kể từ khi Trần Minh Quân tới ở khách sạn này cũng đã sắp đủ tháng. Ngày tiếp theo nữa thì hắn đã phải trả phòng.

Lúc này hắn đã khai mở tất cả 5 huyệt đạo. Trung bình mỗi ngày một cái. Việc khai mở huyệt đạo quá hao tổn tinh thần, hắn chỉ có thể mỗi ngày tiến hành một lần.

Ngoại trừ lần đầu thì hắn phải ngủ suốt 24 tiếng đồng hồ ra thì những lần sau đã khá hơn. Hắn cũng chỉ cần ngủ như thường ngày tới sáng. Dĩ nhiên đó là vì hắn đã chuyển việc mở huyệt đạo thành việc cuối cùng trong ngày. Buổi sáng hắn sẽ nghiên cứu thử nghiệm công pháp, chiều tới tối thì tu luyện, cuối cùng chính là mở huyệt đạo.

Lần lượt các huyệt đạo được hắn khai mở là Khí Hải, Đản Trung, Thiên Đột, Thừa Tương và Nhân Trung. Đây là thứ tự theo chiều ngược của tiểu chu thiên, cũng là thứ tự mà theo trí nhớ Hư tôn giả cho là dễ nhất.

Còn về phần nghiên cứu cải tiến công pháp cũng đã có thêm chút thành quả. Cụ thể là đã tăng thêm được 2% đạt tới 54%. Tới đây thì những chỗ phân đoạn không có hiệu quả sinh ra chân khí đã được khắc phục hết. Tiếp theo là năng cao hiệu suất tại những phân đoạn có hiệu suất thấp.

“Hô...”

Trần Minh Quân vừa kết thúc một lần nữa khai huyệt đạo. Mở ra huyệt đạo thứ 6 là Ấn Đường. Lần này tinh thần lực của hắn đã có thể trụ được khá tốt. Có chút mệt mỏi nhưng không đến nổi sẽ phải lăn ra ngủ ngay.

Hôm nay trong quá trình thử nghiệm công pháp vận chuyển thì hắn phát hiện ra một chuyện. Hắn muốn sau khi kết thúc tu luyện ngày hôm nay sẽ nói chuyện với Hư Linh. Việc này hắn thấy là cực kỳ quan trọng.

“Hư Linh, có một chuyện mà ta không biết do trí nhớ Hư tôn giả bị thiếu xót hay là do thế giới của Hư tôn giả khác biệt. Đó là về thập nhị chính kinh. Trên Địa Cầu ta đã được học con người có kỳ kinh bát minh và còn có thập nhị chính kinh. Nhưng ta chỉ thấy trong trí nhớ của Hư tôn giả có bát mạch và lạc kinh. Sai khác rất lớn tới những gì ta được biết”

Nghe xong Hư Linh cũng lấy làm kinh ngạc

“Chủ nhân nói là sự thật? Ta có thể khẳng định phần mà ngày thấy từ trí nhớ Hư tôn giả là không có thiếu sót. Theo kiến thức phổ thông mà ai cũng biết thì nhân loại có bát mạch và lạc kinh. Bát mạch thì tương đồng với kỳ kinh bát mạch như ngài nói. Nhưng lạc kinh thì nhiều vô số kể mà cũng không có chỉ ra cụ thể, chỉ có thể hiểu là đường nói bát mạch tới toàn bộ thân thể. Có khả năng thập nhị chính kinh mà ngài nói chính là lạc kinh hay không?”

“Không phải, tuyệt đối không phải. Người có thể hiểu hai chữ chính kinh đại diện cho cái gì. Đó là những đường kinh mạch chính. Trong một số lạc kinh mà ta từ trí nhớ của Hư tôn giả biết thì nó trùng khớp với một số chính kinh trong thập nhị chính kinh. Nhưng lại chi tiết hơn nhiều.”

Nói rồi Trần Minh Quân nảy ra một cái ý tưởng, hai mắt không khỏi sáng lên mà nói

“Ta sẽ cho người xem chi tiết toàn bộ kỳ kinh bát mạch và thập nhị chính kinh theo tri thức trên thế giới này. Ngươi cũng hãy giúp ta vẽ ra toàn bộ bát mạch và lạc kinh mà ngươi nắm giữ từ thế giới của Hư tôn giả. Chúng ta sẽ đối chiếu xem như thế nào!”

“Vâng thưa chủ nhân”

Sau đó Trần Minh Quân đi ra khỏi không gian châu. Sau đó dùng điện thoại lên mạng tìm hình ảnh hoặc video chi tiết về kỳ kinh bát mạch và thập nhị chính kinh cho Hư Linh xem. Không mất quá nhiều thời gian thì Hư Linh đã nắm rõ tường tận.

Tiếp theo hai người lại đi vào bên trong không gian châu. Lúc này Hư Linh cho dựng ra một mô hình trong suốt 3D để trực quan mà so sánh. Trên mô hình này đã thể hiện tất cả kỳ kinh bát mạch và thập nhị chính kinh mà hắn vừa mới được phổ cập. Có thể đếm được tổng cộng 365 cái huyệt đạo. Trong đó có 108 cái huyệt màu đỏ thể hiện cho đại huyệt. Còn lại 257 cái màu xanh thể hiện cho tiểu huyệt. Trong số 108 đại huyệt thì có 36 huyệt nhấp nháy thể hiện cho tử huyệt.

Làm xong tất cả thì Hư Linh nhìn qua Trần Minh Quân một cách nghiêm túc mà nói

“Thưa chủ nhân, xin hãy quan sát cẩn thận. Bây giờ ta sẽ cho thể hiện ra từng phần kiến thức về kinh mạch và huyệt đạo ở thế giới của Hư tôn giả đè lên mô hình này”

Nói rồi Hư Linh bắt đầu cho thể hiện bát mạch. Kỳ thực bát mạch thì rất tương đồng với kiến thức trên Địa Cầu. Cơ bản là không có khác biệt. Nhưng có khác biệt về huyệt đạo. Chính xác hơn thì số huyệt đạo trên kỳ kinh bát minh theo kiến thức địa cầu nhiều hơn 8 cái so với kiến thức của Hư tôn giả.

Bình thường Trần Minh Quân cũng rất am hiểu kỳ kinh bát mạch. Nhưng thời gian này hắn còn đang quá đầu nhập vào kiến thức của Hư tôn giả cho nên không có chú ý tới điểm này. Nếu không hắn cũng đã phát hiện khi tiến hành đại chu thiên.

Kế tiếp là các đường lạc kinh được thể hiện ra. Dần dần Trần Minh Quân đã nhận ra vấn đề. Nếu xếp chồng lên thập nhị chính kinh thì lạc kinh cơ bản chính là một phần thập nhị chính kinh nhưng cũng có những phần kéo dài và chi tiết hơn. Sau khi rất nhiều lạc kinh được thể hiện ra thì Trần Minh Quân đã có thể suy đoán đại khái tình huống.

“Hư Linh, bản chất thập nhị chính kinh sẽ liên kết kỳ kinh bát mạch với các phần khác nhau của cơ thể, tạo thành một hệ thống tuần hoàn hoàn chỉnh. Nhưng nó chỉ là những đường chính kinh. Còn bát mạch là kỳ kinh. Vậy có nghĩa là còn một hệ thống nhỏ hơn giúp phân bổ chính kinh đi tới từng mô và tế bào. Hệ thống đó ở thế giới của Hư tôn giả người ta đã gộp chung với một phần chính kinh gọi xem là lạc kinh. Thực chất hệ thống đó là phân nhánh nhỏ hơn của chính kinh. Nhằm hướng tới nhiều chi tiết nhỏ hơn của từng phần bộ phận trong cơ thể. Giống như mạch máu có chủ mạch và mạch phụ vậy.”

“Còn nữa thưa chủ nhân, sau khi so sánh ta phát hiện có rất nhiều huyệt đạo mà mỗi bên đều thiếu sót. Trong số 108 huyệt đạo mà hệ thống của Hư tôn giả đưa ra có tới 12 huyệt mà hệ thống của ngài không đề cập tới. Như vậy theo số lượng 365 huyệt đạo từ hệ thống trên địa cầu mà bổ sung thêm 12 thì ra tới 377 huyệt đạo. Thực sự là không thể nào tin tưởng được. Ta thậm chí hoài nghi đó chưa hẳn là con số cuối cùng.”

Cả hai không khỏi lâm vào trầm tư suy nghĩ. Sau đó lại thảo luận. Xong rồi lại trầm tư. Cứ thế sau hơn 2 tiếng đồng hồ sau thì đã có thể đi tới kết luận thống nhất. Kỳ kinh bát mạch là cội nguồn sự sống và sức mạnh của cơ thể. Cho nên tu luyện chỉ vận chuyển ở kỳ kinh bát mạch. Thập nhị chính kinh là hệ thống liên lạc chính tới toàn cơ thể, có tác dụng làm đường dẫn mang chân khí đi khắp cơ thể. Ngoài ra còn có một hệ thống nhỏ hơn làm nhiệm vụ liên lạc chính kinh tới những phần nhỏ hơn, hệ thống nhỏ này tạm gọi là kinh lạc.

Còn nữa, số huyệt đạo có thể sẽ nhiều hơn rất nhiều so với con số 377 mới được khám phá ra. Thậm chí khả năng rất cao việc sáng tạo công pháp luôn đạt hiệu suất rất thấp là vì không biết đủ huyệt đạo trên kỳ kinh bát mạch. Đây là một phát hiện vô cùng trọng đại, nếu có thể nghiên cứu tới cùng thì lợi ích mang lại là vô cùng cùng to lớn. Thậm chí có thể mang đến ân huệ to lớn cho toàn bộ nhân tộc trong vũ trụ này.

“Cốc cốc cốc...”

Tiếng gõ cửa phòng vang lên. Hư Linh lập tức báo lại với Trần Minh Quân. Lúc này hắn mới nhớ là sắp đến thời hạn trả phòng. Vậy mà cả hai đã hăng say nghiên cứu thảo luận tới gần hết một ngày mà không để ý. Cuộc thảo luận vẫn còn nóng cũng đành phải dừng lại. Trần Minh Quân thu xếp hành trang, nhanh chóng làm thủ tục check-out, đồng thời thanh toán thêm phí quá giờ. Sau đó ra đường thang lang.

“Ren ren ren....”

Vừa ló mặt ra đường, điện thoại lập tức rêu lên. Nhìn qua thì thấy là mẹ hắn gọi. Hôm nay là ngày hắn nói là sẽ về nhà. Nhưng mà đã gần 14 giờ trưa hắn còn đang ở Châu Đốc.

“Dạ, con nghe nè mẹ”

Bên kia đầu điện thoại có thể nghe giọng mẹ hắn đáp lại đầy sự tức giận và lo lắng:

“Con thấy ba mẹ chưa đủ khổ hay sao mà cứ phải làm ba mẹ lo lắng không yên như vậy mãi hả con. Từ sáng qua tới giờ tại sao gọi con không được. Con bảo hôm nay về, đã chiều tối tới nay rồi còn không thấy bóng dáng con đâu. Gọi điện thì không được. Con có suy nghĩ có ba mẹ và mọi người hay không,.....”

Mẹ hắn cứ nói liên tục, càng nghe hắn chỉ cảm thấy càng có lỗi. Sau đó lần lượt tới cha hắn, Như Ý và thêm thằng bạn thân của hắn. Ai cũng đã cố gắng liên lạc với hắn từ sáng tới giờ. Tâm trạng ai cũng vô cùng lo lắng. Hắn đành phải rối rít xin lỗi, hứa là trễ lắm sáng mai là về nhà. Dần co mãi mới xong được với mọi người. Hắn chỉ âm thầm cười khổ, cảm giác vừa hạnh phúc vừa vô cùng có lỗi.

Hắn âm thầm suy nghĩ:

“Thế này không phải là kế lâu dài. Về sau mình tu luyện còn sẽ thường xuyên xuất hiện nhiều biểu hiện không giống bình thường. Cứ đà này không khéo sẽ sớm làm cha mẹ bị bệnh tim mất thôi. Không thể kéo dài bí mật này như lời Hư Linh nói được.”

Hắn truyền ý nghĩ trao đổi cùng Hư Linh:

“Hư Linh, ta đã quyết định rồi. Sau khi trở về ta sẽ triệu tập tất cả người thân của mình và cho họ biết tất cả. Ta biết điều ngươi lo lắng. Nhưng ta lại nghĩ khác. Ta đã biết thế giới này không có đơn giản. Bên cạnh người thường thì còn có những tu sĩ, mà những tu sĩ này trong mắt người thường có thể xem là thần tiên. Những tu sĩ đó nếu muốn hoàn toàn có thể làm cho bất cứ người thường nào biến mất vĩnh viễn. Do đó, an phận nhất thời cũng không phải là ý tốt. Lở như vì một lý do gì đó mà một tu sĩ để ý tới người thân của ta lúc ta không có bên cạnh. Như vậy thì ta sẽ hối hận không còn kịp. Ta muốn mọi người tối thiểu có thể có chút khả năng tự vệ.”

Nghe xong thì Hư Linh cũng không có phản bác gì, nhiệm vụ của hắn là phục vụ cho chủ nhân. Đôi lúc suy nghĩ cho lợi ích của chủ nhân nên đưa ra những lời khuyên là không sai. Nhưng nếu chủ nhân của hắn đã quyết định chuyện gì thì hắn sẽ phải tận lực mà giúp chủ nhân được như ý nguyện. Hư Linh liền không ý kiến gì thêm mà hướng Trần Minh Quân hỏi:

“Như vậy, ta cần làm gì thưa chủ nhân?”

“Ta nói thế là để người làm trước chuẩn bị. Có thể sắp tới ngươi sẽ thường xuyên bận rộn giúp họ luyện thể. Bây giờ ta sẽ đi tìm chỗ ăn một bữa. Người giúp ta chọn một địa điểm trên chủ tinh, xây dựng một cái căn cứ huấn luyện. Sau này sẽ dùng đến.”

“Vâng thưa chủ nhân, ta đã hiểu rõ rồi.”

Vừa đi vừa trao đổi thì lúc này hắn đã đi tới một quán bún mắm cá lóc. Hắn muốn ăn một bữa no nê rồi sau đó tự chạy bộ về nhà. Hắn muốn thử xem sức lực của hắn lúc này ở tầm nào. Đi thẳng vào quán nhìn đông nhìn tây thấy đã chật kín khách. Chỉ còn mỗi một chỗ trống là một cái bàn đôi, loại dành cho hai thực khách. Hắn nhanh chóng đi đến rồi lịch sự hỏi người đang ngồi:

“Chị gì đó ơi, chỗ ngồi này em có thể ngồi được không?”

Thực ra đây là lịch sự mà thôi, chỗ trong quán cứ trống thì có thể ngồi. Tuy nhiên bàn đôi thường người ta đi cùng bạn. Lỡ đâu đang chờ bạn thì sao. Hỏi trước cho đỡ quê.

Cô gái đang ngồi nhìn chăm chăm vào một quyển sách thì nghe hắn nói nên ngước mặt lên nhìn hắn. Lúc này hắn cũng nhìn thấy cô ta. Bỗng dưng hắn không khỏi cảm thấy hơi mất tự nhiên. Bởi người đang ngồi không ai khác chính là vị nữ tu sĩ linh đồ nhất trọng mà hắn đã thâm nhập động phủ của người ta mấy hôm trước. Chỉ thấy cô ta nở một nụ cười khả ái rồi nói:

“Không sao đâu, nhóc có thể ngồi đây. Chỗ này trống, chị không có chờ ai cả.”

Trần Minh Quân có hơi mất tự nhiên trong phút chốc rồi cũng lấy lại bình tĩnh. Hắn cũng không có làm gì sai với vị tiền bối này. Cũng không có nhìn lén thứ gì không nên nhìn. Càng không có lấy đi cái gì trong động phủ. Quan trọng là chắc chắn vị tiền bối này còn không hề hay biết hắn đã từng ghé thăm. Cho nên cứ tự nhiên thôi, có gì mà chột dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.