Kế tiếp hắn muốn nghiệm chứng lý thuyết. Cho nên hắn bắt đầu thử vận chuyển công pháp. Khi đại chu thiên đã đi tới phân đoạn đầu tiên mà hắn nhớ được là không sinh ra hiệu quả gì thì hắn bắt đầu giảm tốc đi qua phân đoạn này. Việc giảm tốc sẽ làm sai lệch so với công pháp của Hư tôn giả. Cụ thể là hắn giảm một nửa tốc độ vận chuyển qua phân đoạn này.
Tin vui chợt đến, hắn có thể cảm nhận rõ ràng phân đoạn này đã có thể luyện hóa nguyên khí thiên địa sinh ra chân khí. Đồng thời cũng không có cảm thấy một sự bài xích hay khó chịu nào cả. Sau khi đã đi qua phân đoạn đó thì hắn tiếp tục đại chu thiên theo phần còn lại của công pháp cũ.
Cuối cùng khi hắn kết thúc đại chu thiên mới thì hiệu suất đã có cải biến. Tuy cải biến này rất nhỏ nhưng thực sự có cải biến. Cụ thể là tăng lên đâu đó khoảng 0.2%. Như vậy, có thể khẳng định rằng lý thuyết mà Hư Linh suy đoán là hoàn toàn chính xác.
Trần Minh Quân lại tiếp tục thử nghiệm thêm hơn 20 lần nữa thì lúc này công pháp đã được cải tiến hiệu suất lên tới 52%. Công pháp mới này đã có thể tính là cấp 6 hạn chót. Trong các lần thử nghiệm, không ngoại lệ cũng có những lần bị giảm hiệu suất. Cho nên vất vả lắm hắn mới có thể kiếm thêm được 4% hiệu suất, từ 48% thành 52%. Đó còn là bởi vì hắn có công pháp cấp 5 làm cơ sở để thử nghiệm. Nếu mà bắt đầu từ con số không thì có khi già chết rồi hắn cũng không tìm ra được công pháp cấp 4 nữa chứ đừng nói cấp cao hơn.
Và mỗi lần công pháp có sự cải tiến thêm 1% thì hắn đều sẽ yêu cầu Hư Linh ghi lại thành một quyển sách. Hắn có những dự định trong tương lai sẽ cần tới chúng. Còn tên thì hắn tạm thời còn chưa muốn đặt tâm tư vào việc đó. Thậm chí công pháp cấp 5 của Hư tôn giả hắn cũng không biết tên gì. Hắn chỉ nhớ cách vận hành, còn tên thì lại là phần trí nhớ thiếu sót.
Thời gian bên ngoài đã khuya. Trần Minh Quân quyết định tạm thời ngừng thử nghiệm. Hắn sẽ thử tu luyện một đêm tới sáng với công pháp 52% xem kết quả cuối cùng sẽ tới đâu. Nghĩ là làm liền, rất nhanh thì hắn đã đầu nhập toàn bộ tinh thần vào tu luyện.
Thời gian như gió thổi mây bay, nói nhanh thì nhanh, nói chậm thì chậm. Nhất là khi tập trung quá sâu làm chuyện gì đó thì thời gian chính là tàu siêu tốc. Bây giờ đã hơn 9 giờ sáng ngày hôm sau. Được Hư Linh nhắc nhở nên Trần Minh Quân đã đình chỉ tu luyện. Hắn thở ra một ngụm trọc khí, nhanh chóng đứng lên thư giãn gân cốt rồi lẩm bẩm:
“Đúng là tu luyện không tuế nguyệt thật mà. Mặc dù mình cũng chỉ có tu luyện mấy tiếng đồng hồ thôi. Cũng chẳng tính là tuế nguyệt cái gì. Nhưng mà cảm giác thực sự giống như chỉ thoáng qua cái mà thôi. Trước tiên xem thử kết quả tu luyện một đêm như thế nào”
Nói rồi hắn nhanh chóng cảm nhận chân khí lưu chuyển trong toàn bộ bát mạch. Sau một hồi cảm nhận thì hắn cũng cảm thấy hài lòng thỏa mãn. Số lượng chân khí đã nhiều hơn gấp 10 lần. Tốc độ cũng tính là không tệ lắm. Cứ duy trì như vậy thì cao lắm một tháng là có thể lấp đầy bát mạch. Được như vậy ngoài việc do linh thể ra thì còn vì nồng độ nguyên khí thiên địa ở môi trường tu luyện nữa. Môi trường thì có thể cải biến nhưng mà thân thể thì khó cải biến vô cùng. Cho nên thân thể mới là yếu tố chủ yếu.
“Chủ nhân, ta có một cái đề nghị cho ngài”
Trần Minh Quân nghe vậy không khỏi tò mò hỏi:
“Là chuyện gì?”
“Thưa chủ nhân, ta nhận thấy tốc độ tu luyện ra chân khí của ngài rất nhanh, phải nói là nhanh tới khủng bố. Hiệu suất của công pháp hiện tại cũng tính là cao. Với điều kiện tốt như vậy thì ngài có thể nếm thử vừa tu luyện vừa khai thông huyệt đạo. Như vậy sau khi ngày tu luyện chân khí tới cực hạn thì cũng có thể đã đồng thời khai mở đủ 108 cái khiếu huyệt không chừng. Trước đây Hư tôn giả cũng chỉ có thể khai mở được 103 cái huyệt đạo mà thôi. Thành tựu cao nhất cũng chỉ có thể là Thánh Giả.”
Trần Minh Quân suy nghĩ một chút cũng cảm thấy hợp lý. Hắn cũng biết được cửa ải khai huyệt là vô cùng khó khăn. Chủ yếu là vì ai cũng muốn khai mở nhiều huyệt đạo nhất có thể. Việc khai mở huyệt đạo chỉ có thể làm trong giai đoạn này. Càng mở ra nhiều huyệt đạo thì sẽ có độ khó càng cao.
Số huyệt đạo mở được ở giai đoạn này cũng quyết định số lượng khí hải có thể có được sau này. Nghĩa là nếu một tu sĩ chỉ mở được 23 huyệt đạo thì thành tựu cao nhất cũng chỉ có thể là nhị tinh linh sĩ tam trọng mà thôi.
Nhưng mở huyệt đạo sẽ tiêu tốn rất nhiều chân khí để đánh phá. Tốc độ tu luyện ra chân khí của tu sĩ là khá chậm chạp. Để có thể lần đầu lấp đầy chân khí toàn bộ bát mạch thì thiên tài tu sĩ cũng phải cần trên dưới 20 năm. Tầm thường tu sĩ thì còn cần nhiều hơn. Người quá kém thậm chí không bao giờ lấp đầy được bát mạch. Mà chân khí lấp đầy bát mạch là yếu tố cần thiết để nén chân khí luyện hóa thành linh khí.
Do đó tu sĩ luôn bị dằn dặt ở cái giai đoạn này. Một là kiên trì cố gắng mở ra nhiều huyệt đạo để nâng cao thành tựu sau này. Nhưng nếu tốn quá nhiều thời gian cho việc mở huyệt đạo, tới lúc sau thì thân thể già yếu không còn khả năng tu ra chân khí đủ nhiều để lấp đầy bát mạch nữa thì có mở nhiều huyệt đạo cũng là công dã tràng. Còn nếu chấp nhận thành tựu tương lai có hạn thì rất nhiều người không cam lòng.
Từ đó mà mỗi một người đều có một cái giới hạn làm điểm mấu chốt. Hoặc nói cho chuyên nghiệp là giới hạn tiềm lực. Và điểm mấu chốt đó chính là một nửa tuổi thọ cơ bản. Ví dụ tuổi thợ cơ bản của tu sĩ là 100 năm. Khi đã tới 50 tuổi mà vẫn chưa khai mở đủ 108 cái huyệt đạo thì phải lập tức dừng lại ngay. Bởi vì 50 năm còn lại có thể chỉ vừa đủ cho tu sĩ đó có thể làm 3 việc quan trọng:
Một là phải lấp đầy chân khí cho bát mạch. Tiếp theo là phải tu ra linh khí. Cuối cùng và quan trọng nhất là phải có đủ linh khí để mở được một cái khí hải đầu tiên. Chỉ khi tấn thắng thành linh sĩ thì tu sĩ mới có khả năng kéo dài thêm cuộc sống, giảm tốc độ lão hóa của thân thể trên diện rộng.
Từ tất cả những thông tin trên nhìn lại. Trần Minh Quân chẳng khác nào đứng ở vị trí bất bại. Hắn không cần lo lắng tuổi thọ, tốc độ tu luyện chân khí lại khủng bố. Chỉ cần không bị chết non, đứng đầu cái vũ trụ này chỉ là vấn đề thời gian.
Sau khi nghe Hư Linh nói cùng với suy nghĩ thận trọng thì Trần Minh Quân đã có kế hoạch tu luyện rõ ràng hơn. Sau này mỗi ngày hắn sẽ dùng toàn bộ chân khí đang có để khai huyệt đạo. Sau đó thì sẽ chia một nửa thời gian còn lại để thử nghiệm công pháp và tu luyện công pháp hiệu suất cao nhất.
Nghĩ là làm ngay, hắn nhanh chóng rời khỏi khách sạn. Tìm mua thức ăn rồi mang trở lại khách sạn treo biển “không làm phiền”. Ăn uống một phen no nê thì hắn lại đi vào không gian châu để tu luyện. Lần này hắn sẽ bắt đầu khai mở huyệt đạo. Và huyệt đạo đầu tiên sẽ là huyệt Khí Hải.
Bình thường vận chuyển chu thiên tu luyện thì chân khí chỉ là đi qua phía ngoài các huyệt đạo. Lúc này thì khác, chân khí cũng vận chuyển theo chu thiên, nhưng tới vị trí của huyệt khí hải thì xông mạnh vào đó. Nhìn thì có vẻ như là thổi bong bóng, rất dễ làm nổ cái bong bóng đó. Thế nhưng không phải vậy, chân khí va chạm tới huyệt đạo thì như nước sôi rồi bốc hơi biến mất vậy.
Hiện tại đại môn của huyệt Khí Hải cứ như là một đầu mãnh long đang không ngừng hấp thu lấy chân khí. Cái miệng đó cứ như là vô cùng vô tận không hề có đáy. Thế nhưng mà Trần Minh Quân thì cảm thấy tại vị trí huyệt Khí Hải càng lúc càng nóng, càng lúc càng đau. Cảm giác như một cái máy khoan đang cố gắng khoan xuyên qua da thịt vậy. Lúc trước quá trình luyện thể nhờ có Hư Linh ngăn cách linh hồn của hắn nên hắn rất thoải mái. Thế nhưng bây giờ thì không được, hắn phải điều khiển chân khí công phá huyệt đạo. Chẳng khác nào tự cầm máy khoan mà chọt chính bản thân.
Sau hơn 10 phút công phu, vẻ mặt của Trần Minh Quân đã bị đau đớn làm cho vận vẹo. Lúc này tại huyệt Khí Hải bổng vang lên một âm thanh trầm đục như báo hiệu cánh cửa huyệt đạo đã bị vở ra. Thân thể hắn thì cảm thấy chấn động một cái. Một cảm giác thông suốt tại Khí Hải truyền tới. Đau đớn và nóng ấm lập tức biến mất. Hắn chỉ cảm giác tại huyệt Khí Hải cứ như đã mở ra một con đường liên kết với bên ngoài thân thể. Chân khí có thể từ đó đi ra ngoài và cũng có thể hấp thu nguyên khí thiên địa bên ngoài vào cơ thể. Thế nhưng hắn sẽ không ngu dốt mà đi thử hấp thu nguyên khí thiên địa lúc này. Một khi có nguyên khí thiên địa đi qua huyệt vị vào cơ thể thì tất cả huyệt vị còn lại trên cơ thể sẽ đóng kín vĩnh viễn.
Hư Linh thì bộ mặt nhìn có vẻ “bị chấn kinh đã quen” mà lẩm bẩm:
“Thậm chí còn nhanh hơn gấp 3 lần so với ta dự định. Chủ nhân chỉ mất có 10 phút đã có thể khai mở được huyệt đạo đầu tiên. Thật là yêu nghiệt mà.”
Trần Minh Quân thở ra một ngụm trọc khí, cả người đã như thoát lực. Hắn không còn tinh thần để đi nghiên cứu công pháp nữa. Trở ra bên ngoài khách sạn thì lập tức chìm vào giấc ngủ. Cứ như thế hắn ngủ tới sáng ngày hôm sau thì mới tỉnh lại. Đây là lần đầu tiên hắn tiêu hao tinh thần lực nhiều đến vậy. Trước đây cái gì cũng nhanh chóng và suôn sẻ, hôm nay hắn đã nếm trải đau khổ nho nhỏ đầu tiên.
Thế nhưng mà cái này nếu những tu sĩ khác mà biết thì sẽ gọi đó là đau khổ hay sao? Họ phải tân tân khổ khổ không ngừng trùng kích cho tới khi chân khí cạn kiệt rồi lại tu luyện sau đó lại tiếp tục trùng kích. Vòng đi vòng lại không biết là qua bao nhiêu ngày mới có thể thành công khai mở huyệt đạo đầu tiên. Có người còn phải tính bằng tháng thậm chí là bằng năm.