Ân Nguyên Thần mở tủ lấy ra một bộ quần áo rồi lẳng lặng đi vào nhà tắm. Từ sau khi trùng sinh lại anh đang phải đối mặt với vấn đề gu thời trang cực độ nghiêm trọng.
Cũng không thể trách Ân Nguyên Thần. Kiếp trước anh dù gì cũng đã ba mươi tuổi. Lại là người đàn ông thành đạt. Quần áo mặc chủ yếu đều là tây trang hoặc đồ thời trang nghiêm túc.
Tuy rằng bây giờ thân thể mới mười lăm tuổi. Nhưng tâm hồn lại là tâm hồn của một người đàn ông già dặn và trải đời.
Vậy nên, lẽ dĩ nhiên anh không thể tiếp tục mặc quần sooc ngắn lại không mặc áo như những thằng nhóc choai choai trạc tuổi. Suốt ngày đều mặc quần tây, áo sơ mi trắng tạo nên hình tượng chững trạc, trưởng thành hơn một chút.
Chủ đề thật hết sức không thú vị.
“ Thiếu gia, lão gia muốn cậu xuống bên dưới. Thẩm phu nhân cùng Cố thiếu gia đã sắp đến!”
Marry đứng bên ngoài phòng, hạ giọng cung kính nói vọng vào trong. Giọng nói không lớn giọng điệu đều đều nhưng vẫn có âm lực xuyên qua màn nước lọt vào tai Ân Nguyên Thần.
“ Tôi biết rồi, Marry!”
Ân Nguyên Thần tắt khoá nước, rút khăn lau những giọt nước vương trên tóc và mặt. Vừa mở miệng đáp lại Marry.
Ân Nguyên Thần nghe tiếng bước chân của Marry xa dần. Anh nhìn vào gương lần cuối xem xét gương mặt trẻ con, non nớt của mình. Đột nhiên lại thấy trong lòng không dễ chịu, quả thật có chút hồi hộp không thể nào diễn tả được.
“ Cố Nguyên Hy, lúc tôi chết cậu để tôi ôm hoài niệm, đến bây giờ vẫn biết cách hành hạ tôi. Cậu nói xem, có phải kiếp trước tôi nợ cậu cái gì hay không?”
Ân Nguyên Thần bật cười, vắt khăn mặt lại trên móc, từng bước từng bước chậm rãi đi ra ngoài.
Hôm nay là cuộc gặp đầu tiên sau khi trùnh sinh!
Ân Nguyên Thần xuống lầu. Cha Ân đang ngồi ở salon đọc báo. Nghe tiếng bước chân của anh liền ngẩng đầu lên, đặt tờ báo xuống bàn trà, hướng về phía anh cười từ ái.
Ân Nguyên Thần cũng cười, không nhanh không chậm tiến lại ngồi xuống bên cạng cha Ân.
“ Cha có gì muốn nói với con sao?”
Ân Nguyên Thần tráng hai chiếc tách sứ đặt lên bàn, tao nhã rót trà vào tách vừa ngang quai thì dừng lại. Một tách đặt xuống trước mặt cha Ân còn một tách trực tiếp kéo về phía mình.
Cha Ân ngẩn người nhìn những hành động của Ân Nguyên Thần. Càng nhìn càng thấy con trai không giống trước đây.
Con trai trước đây sẽ không tinh ý như vậy. Cũng sẽ không rót trà cho ông. Không mỗi ngày quan tâm sức khoẻ của ông. Lại càng sẽ không chấp nhận Tiệp Hoan bước vào nhà.
Sự thay đối chớp nhoáng mặc dù rất tích cực của con trai vẫn khiến ông không yên lòng. Thậm chí là lo lắng. Lo lắng con trai vì ông mà gượng ép bản thân mình.
Cái này quả thật không phải chuyện gì tốt đẹp!
Cha Ân thở dài một hơi. Ông nâng tách trà uống một ngụm. Lại ngẩng đầu nhìn Ân Nguyên Thần. Hai bàn tay ông đan xen vào nhau, thật nghiêm túc nói.
“ Nguyên Thần, con quả thật đã suy nghĩ kĩ có thể chấp nhận dì Thẩm và Nguyên Hy sao?”
Ân Nguyên Thần cũng đặt tách xuống. Khoé môi không khỏi cười nhạt. Ẩn sâu bên trong còn có một chút tự giễu.
Kể cũng thật kì lạ. Kiếp trước anh dùng mọi cách đã đánh động cha Ân. Muốn dùng cách đó để thể hiện bất mãn của bản thân. Mong cha không đưa dì Thẩm cùng người kia trở về nhưng kết quả lại chưa từng thành công.
Lần này khen ngược, anh toàn tâm toàn ý muốn toại nguyện cha với dì Thẩm. Một phần tư tâm muốn đưa người kia về dưới mí mắt anh. Bảo vệ cậu, yêu thương cậu, tuyệt đối không để cậu ấm ức như kiếp trước. Vậy mà lại khiến cha phải đắn đo cân nhắc có thật nên đưa dì Thẩm cùng người kia trở về.
Thói đời này không phải quá đảo ngược hay sao?
“ Cha, con nghiêm túc. Con thật sự muốn để dì Thẩm cùng Nguyên Hy đến nhà!”
Ân Nguyên Thần từ tốn nói. Thật ra từ khi trùng sinh trở lại anh đã sớm biết bản thân cần phải nói chuyện rõ ràng với cha.
Tuy anh không thể nói với cha rằng anh đã trùng sinh. Câu chuyện quá mức không thực tế. Nhưng anh sẽ vận dụng hết tất cả khả năng biểu đạt của bản thân để cho cha biết anh chấp thuận.
Anh quả thật rất muốn chờ người kia đến.
“ Được rồi. Nguyên Thần, con tuyệt đối không còn cơ hội hối hận!”
Ngoài cổng lúc này đột ngột vang lên tiếng bấm chuông. Tâm trạng Ân Nguyên Thần nháy mắt căng thẳng, anh có chút không an lòng duỗi thẳng sống lưng. Ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía cửa.
Marry lúc này đang bận làm gì đó ngoài vườn. Hình như là chọn vài loại hoa cắm vào phòng khách. Thế nên người ra mở cửa là một nữ hầu khác trong nhà.
Tiếng bước chân vang lên càng lúc càng gần. Cửa bật mở, người đi trước là nữ hầu chưa tới hai mươi tuổi. Theo sau là một người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp hiền lành, nhưng ăn mặc rất mộc mạc. Bà khá gầy, tóc mái một vài sợi rũ xuống gương mặt gầy yếu. Tuy nét đẹp có phần khắc khổ nhưng cũng không đủ che giấu khí chất mềm mại, dịu dàng của người phụ nữ miền nam.
Đó chính là dì Thẩm.
Ân Nguyên Thần chuyển ánh mắt khỏi người dì Thẩm. Ánh mắt chạm lên thân thể nhỏ bé gầy gò đi sau liền lập tức sáng lên.
Cậu bé mới bảy tuổi. Đúng tuổi vào lớp một. Trên người cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây nhỏ đã cũ mèm.
Cậu bé rất gầy. Tuy đã bảy tuổi mà nhìn như mới lên năm. Gương mặt lộ ra có chút xanh xao nhưng lại rất đáng yêu. Gương mặt đáng yêu này trong một vài năm nữa sẽ trở thành gương mặt khiến nữ mê hoặc mà nam cũng phải ganh tị.
Ân Nguyên Thần vô thức nở một nụ cười. Anh nhận ra kiếp trước không hề lưu được chút hình ảnh nào về Cố Nguyên Hy năm bảy tuổi. Bình thường anh rất chán ghét cậu. Cũng không tình nguyện nhìn thẳng, giảm thiểu tối đa thời gian hai người chung đụng.
Nhưng bây giờ thì khác rồi. Anh có thể nhìn đủ. Nhìn cậu từ khi còn nhỏ đến khi lớn lên. Luôn luôn đặt cậu dưới mí mắt, như vậy có thể bù đắp cho những mảng kí ức thiếu hụt vào kiếp trước hay là không?