“ Cha!”
Cha Ân nghe Ân Nguyên Thần gọi khi đang cúi đầu đọc báo. Vừa nghe thấy từ ngữ thân thiết ấy đã khiên đầu vai ông thoáng run rẩy một hồi.
Cha Ân không nhanh không chậm ngẩng đầu lên. Thần sắc vẫn vô cùng bình tĩnh nhưng sóng mắt không ngừng chuyển động đã tiế lộ tâm tình của ông vốn không hề bình tĩnh như ông vẫn thể hiện.
Ân Nguyên Thần rũ mắt, vừa vặn che giấu tâm tình cũng đang lắng đọng trong đáy mắt bản thân. Anh bắt đầu suy nghĩ xem đã bao lâu chưa dùng kính ngữ này nói chuyện với cha rồi.
Hình như là sáu tháng trước kể từ thời điểm này. Khi cha bắt đầu đề cập với anh ông đã có một người phụ nữ ...
Ân Nguyên Thần khe khẽ thở dài. Bước chân lại thong thả đi xuống lầu. Thật tự nhiên ngồi vào vị trí đối diện cha Ân, lặng lẽ đan hai bàn tay vào nhau, đặt lên bàn.
Marry nhanh chóng đem ra một phần đồ ăn sáng cùng một cốc sữa trắng đặt lên bàn. Phần đồ ăn sáng giống hệt cha Ân, nhưng cha Ân dùng cà phê còn anh phải dùng sữa.
Đáy mắt Ân Nguyên Thần thoáng chốc hơi co rụt. Bàn tay nâng lên một hồi lâu vẫn chưa hạ xuống. Cuối cùng dừng lại bên cạnh miệng ly, vẫn phải nâng lên nhấp một ngụm.
Kiếp trước, khi chưa được mười sáu tuổi, cha vẫn không cho anh dùng bất kì loại giải khát nào ngoài sữa. Nhưng từ khi chuyển ra ở riêng, thứ anh hay uống nhất là cà phê.
Bây giờ đột nhiên phải uống lại dù có chút không quen nhưng lại mang theo một tư vị khác...
Hoài niệm!
Ân Nguyên Thần chầm chậm ăn hết đồ ăn sáng. Lại uống hết ly sữa trên bàn. Cha Ân cũng như vậy, nhìn ông có vẻ thật thản nhiên nếu như bỏ qua ánh mắt chốc chốc lại nâng lên nhìn anh chằm chằm.
Ân Nguyên Thần ăn rất nhanh, nhưng tư thế vẫn thật ưu nhã. Đây chính là thói quen của anh tạo thành khi đi làm.
Thời gian phần lớn anh đều phải làm thêm giờ, đi công tác, gặp khách hàng kí hợp đồng. Thời gian dành riêng cho bản thân rất ít. Đôi khi còn phải khấu trừ giờ ăn để làm việc.
Nhưng Ân gia vốn là một gia tộc lâu đời. Trong người anh chảy một nửa dòng máu của hoàng gia Anh. Nên dù làm việc bận rộn bắt buộc phải nhanh nhẹn vẫn không thể làm mất đi khí chất ưu nhã từ lâu đã ngấm vào xương tuỷ.
Cha Ân nhíu nhíu chân mày. Ông nhạy cảm nhận thấy hôm nay Ân Nguyên Thần hết sức kì lạ. Khí chất tản ra trên người vừa cao quý vừa thành thục. Nhìn thế nào cũng không giống một thiếu niên mười lăm tuổi mà càng giống người đàn ông đã ba mươi hơn.
Nếu như không phải gương mặt vẫn thật quen thuộc như cũ, ông thật khó có thể tin người trước mặt chính là con trai mình.
Lẽ nào ông muốn đưa Tiệp Hoan về nhà lại tạo thành sức ép đến Nguyên Thần như vậy?
Nghĩ đến điều này cha Cố không khỏi rũ mắt phiền muộn. Nếu như Ân Nguyên Thần vẫn như cũ chơi đùa tiểu tâm tư. Ông có lẽ không ngại cùng con trai đấu. Ông tin cuối cùng con trai cũng nhận ra Tiệp Hoan là người tốt.
Chỉ là phút này con trai thành như vậy, ông lại có cảm giác nhụt chí muốn thu chân. Nháy mắt giống như đã già đi cả chục tuổi.
Ân Nguyên Thần không hề hay biết rối rắm trong lòng cha Ân lúc này. Anh dùng xong bữa sáng cũng không rời đi mà vẫn ngồi tại chỗ chờ cha Ân dùng xong bữa sáng.
Anh chính là muốn cùng cha Ân nói chuyện. Mạnh mẽ hoá giải tất cả hiểu lầm từ trước đến nay. Đồng thời cũng bày tỏ ý muốn hai người kia có thể ở cùng bọn họ.
“ Cha, cùng con nói chuyện có được không?”
Mi mắt của cha Ân vừa nghe Ân Nguyên Thần nói liền hơi chớp động. Ông ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào mắt con trai. Cuối cùng vẫn gật đầu thật nhẹ.
“ Được!”
Ân Nguyên Thần mỉm cười. Hai tay tiếp tục đan vào nhau. Bắt đầu suy nghĩ xem nên biểu lộ ý kiến từ điểm nào để cha Ân hiểu.
Nhưng khi anh còn chưa kịp nói gì, cha Ân đột nhiên thở dài một hơi, khoát tay lên tiếng.
“ Cha biết con không thích dì Thẩm và Nguyên Hy. Nhưng cha không nghĩ chuyện này sẽ gây cho con đả kích như vậy. Nếu như con quả thật không thể tiếp nhận thì thôi đi. Chuyện này cha sẽ xem xét lại, không đưa họ về nhà nữa!”
Ân Nguyên Thần nghe cha Ân nói liền ngẩn ra. Anh ngồi bất động cho đến khi cha Ân đứng dậy muốn rời bàn ăn mới nhớ ra bản thân mình cần phải phản ứng. Liền vội vàng nói.
“ Cha, ý của con không phải như vậy!”
“ Cái gì?”
Cha Ân bị lời nói của Ân Nguyên Thần làm cho vô cùng kinh ngạc. Trong một chốc ông không thể tin tưởng. Đành phải đem ánh mắt nghi ngờ nhìn con trai, chậm rãi hỏi lại.
“ Điều con nói là thật!”
Ân Nguyên Thần thu ánh mắt. Anh biết cha chưa thể lập tức tin anh nhưng vẫn không có cách nào giải thích cho ông hiểu.
Việc anh trùng sinh lại là một chuyện vô cùng khó tin. Nếu anh đem chuyện này nói với cha. Chỉ là ông sẽ cho là anh nói đùa.
Cũng đúng! Làm sao có thể tin điều huyền ảo như vậy. Ngay cả anh còn không thể lập tức tin tưởng đâu!
Ân Nguyên Thần nghĩ kĩ, cuối cùng vẫn không giải thích gì. Chỉ hướng cha Ân gật đầu. Sau lại thấy không đủ xác định liền bổ sung thêm một câu.
“ Dì Thẩm rất tốt!”
Suốt cả buổi sáng hôm đó, hai cha con Ân gia nói chuyện. Lời lẽ không nhiều nhưng đủ đem mọi hiểu lầm khuất mắc trước đây đồng loạt hoá giải.
Ân Nguyên Thần nở nụ cười hài lòng. Một chuyện..... Đã thay đổi!