Long Ngạo Thiên vẫn ngây ngô cười nhìn nương tử trước mắt, nhìn tỳ nữ mang nàng lại đây, lại định tự mình đi đỡ lấy, không ngờ lại thấy nàng chân nhuyễn sắp ngã, vì thế lập tức âm thầm lấy tay đỡ thắt lưng nàng, không để nàng ngã xuống.
Chi tiết nhỏ này, ngay cả tỳ nữ bên cạnh cũng không nhận ra có gì khác thường, càng đừng nói là những người xung quanh.
“Tỷ tỷ, bọn Hoàng huynh cùng hoàng đệ đều nói ta sau này phải gọi ngươi là nương tử hoặc ái phi, ngươi thích ta gọi ngươi là gì?”
Dương Tâm đang còn trầm tư vì vấn đề lúc nãy, nàng vẫn nghĩ đến cánh tay nhanh nhẹn hữu lực đã đỡ mình, chưa nghĩ ra được gì lại nghe đến thanh âm của Long Ngạo Thiên ngu ngốc hỏi cái vấn đề này, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Cũng may lúc đó có người giúp nàng hạ một bậc thang đi xuống.
“Ngũ hoàng huynh, ngươi có cái gì muốn nói với tân nương thì đợi đến buổi tối động phòng hoa chúc hẳn nói sau, hiện tại nên đi vào trước bái đường, bái đường xong nàng chính là người của ngươi rồi” Long Ngạo Thành cá tính nôn nóng, xem như vậy liền thúc giục
“Đi vào trước đi, đừng làm cho phụ hoàng đợi lâu, đi thôi.” Long Ngạo Kiệt cũng để lại một câu nhắc nhở.
Mọi người đều nói như thế, Long Ngạo Thiên chỉ phải làm theo, đỡ Dương tâm đi vào trong “Nương tử, cẩn thận nga, ta giúp ngươi.”
Hai người như thế gắn bó, thật đúng làm cho người ta cảm động.
Xuyên qua đây cũng không tới 2 tháng, hai tháng này nàng đều là nhìn sắc mặt người khác mà sống, hắn là người đầu tiên quan tâm nàng.
Hai người vùa tiến vào phủ, những người đằng sau mới theo vào, thu xếp ổn thõa hết thảy.
Dựa theo cấp bậc lễ nghĩa, phải thực hiện tam bậc chi lễ.
“Nhát bái thiên địa”
“Nhị bái cao đường”
“Phu thê giao bái”
Tam bái đã xong, nên phải đưa vào động phòng mới đúng, nhưng cái gì cũng không có.
Dương Tâm quỳ trên mặt đất, chờ người kêu “ Đưa vào động phòng”, nhưng là chờ đến lại là lời của Hoàng Thượng.
“Dương Tâm từ nay về sau ngươi là con dâu trẫm, trẫm hi vọng ngươi hảo hảo đối tốt với hoàng nhi trẫm, không bởi vì hắn là ngốc tử mà tâm sinh khi ý (ý muốn khi dễ, coi thường). Trẫm nói trước, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, bao gồm cả Thượng Thư phủ. Đừng tưởng rằng là trẫm hù dọa ngươi, Dương Thiên Ý không lấy hoàng nhi trẫm nên cố ý giả bệnh, làm cho ngươi thứ xuất chi nữ tới gả, này chính là tội lớn khi quân, nếu không phải Thiên nhi thích ngươi, trẫm cũng sẽ không cân nhắc mà đã sớm đem Thượng thư phủ cả nhà ra chém.”
“Vâng, Dương Tâm trong lòng đã rõ, nhất định cẩn tuân ý chỉ.” Dương Tâm nhẹ gật đầu đáp lời, thật không thể xem thường Hoàng Thượng, quả là một người thông minh, ngay cả Dương Thiên Ý giả bệnh đều biết.
Bất quá càng nhìn ra được hắn đối Long Ngạo Thiên sủng ái như thế nào, cư nhiên ngay cả tội lớn khi quân phạm thượng này đều có thể bỏ qua.
“Phụ hoàng, ngài đừng đem nương tử của con hù cho sợ hãi.” Long Ngạo Thiên dỗi lên phản bác, không đợi Hoàng Thượng hạ lệnh, đã muốn chủ động đứng lên cũng định đem Dương Tâm đang quỳ trên đất nâng dậy.Dương Tâm không động vẫn quỳ như thế.
Hoàng Thượng thấy thế liền hạ lệnh “Tiếp tục đi”
“Đưa vào động phòng”
Những lời này vừa vang lên, tỳ nữ bên cạnh tiến tới, đem Dương Tâm nâng dậy, sau đó hướng tân phòng đưa đi.
Long Ngạo Thiên cũng mặc kệ người khác, ngốc hồ hồ đi theo tân nương bất quá lại bị các hoàng tử khác ngăn lại
“Ngũ hoàng đệ, ngươi có biết động phòng là như thế nào sao?”
“Đến đến đến, huynh đệ chỉ giáo ngươi vài điều”
“Nga”
Mấy hoàng tử đem Long Ngạo Thiên kéo đi, tìm địa phương ít người, đem việc động phòng nói rõ ràng xuyên suốt
Long Ngạo Kiệt cũng đứng trong đó nhưng không phát biểu ý kiến gì,chính là theo đuôi phụ họa, trong lòng lại có chút cảm thán.
Dương Tâm quả thực chỉ là một người bình thường nhưng gã cho một ngốc tử cũng là chôn vùi một đời hạnh phúc.