Dương Tâm sau khi được đưa đến tân phòng liền vẫn ngồi chờ, nàng không dám lộn xộn,bụng thật sự đói, cả người vô lực, thật muốn trực tiếp ngã lưng xuống ngủ một giấc, hoặc hảo hảo ăn một chút gì đó.
Đáng tiếc nàng không thể, vừa rồi những lời của hoàng thượng còn tại trong đầu nàng quay cuồng, những tưởng rằng gả cho một cái ngốc tử có thể thoải mái một chút, nhưng là hiện tại xem ra so với trước kia càng thêm kinh hồn táng đảm, bởi vì làm không tốt bổn phận chính là đầu rơi.
Gả cho hắn, là phúc hay họa?
Mặc kệ là phúc hay họa, nay kết cục đã định nàng cũng chỉ biết từng bước tính từng bước.
Lúc này vang lên tiếng cửa mở, tỳ nữ xung quanh lập tức hành lễ
“Nô tỳ khấu kiến vương gia”
“Các ngươi đi xuống trước đi, bọn hoàng huynh hoàng đệ nói khi động phòng chỉ có ta cùng nương tử”
“Vâng”
Nhóm tỳ nữ không dám đối với lời nói buồn cười của Long Ngạo Thiên có nửa điểm trào phúng, cho dù hắn có ngốc, các nàng cũng phải cung kính, bởi vì trên hắn còn có Hoàng thượng, mạng nhỏ khó bảo toàn.
“Nương tử, ta đến đây” ( :sofunny: )
Long Ngạo Thiên chờ nhóm tỳ nữ đi ngoài liền bước lại đây, trực tiếp đem hỉ khăn của Dương Tâm xốc lên, sau đó ngồi bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm vào mặt nàng.
Hồng khăn vừa mở, đập vào ánh mắt là khuôn mặt thiên chân vô tà đang tươi cười , nhìn đến khuôn mặt tươi cười này làm cho người ta nhịn không được cũng muốn tươi cười.
Giờ khắc này, nàng không biết nên nói cái gì cho tốt, lại vừa đói vừa mệt, ở cái hoàn cảnh không biết được cá tính của vị vương gia này, nàng không thể hành sự lung tung, lời nói cũng phải chú ý nhiều hơn.
“Nương tử , ngươi có đói bụng không?” Long Ngạo Thiên nhìn thấy Dương Tâm nở nụ cười, chính mình lại càng cười thêm sáng lạn
“Ân” Dương Tâm hơi xấu hổ gật gật đầu, nhẹ giọng đáp lại, ý nói chính mình đói bụng.
Nàng thật rất đói bụng.
“Đến chúng ta cùng nhau ăn, nơi này có thiệt nhiều món ngon”
Long Ngạo Thiên lôi kéo tay Dương Tâm đi đến trước bàn, kéo nàng ngồi xuống, sau đó đem toàn bộ món ngon nhất đến trước mặt nàng.
“Đây là những món bình thường ta thích nhất, này là gà nướng hương túy, còn có này hoa quế cao, còn có tôm hùm sao, cá muối, ngư phiến phỉ thúy, nương tử ngươi thích ăn cái nào?”
“Này thật sự có thể ăn sao?” Dương Tâm bị mỹ vị trước mắt cổ họng không ngừng nuốt nước miếng, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, không dám xằng bậy.
Hai tháng này nàng toàn ăn rau xanh đậu hủ,có đôi khi chính là cơm tẻ mà thôi, ngay cả vị thịt chỉ đủ dính kẽ răng là nhiều rồi, nhìn đến mỹ vị này làm sao không chảy nứơc miếng đây?
“Đương nhiên có thể ăn, ta ngày nào cũng ăn, đến, ta lột tôm hùm cho ngươi“. Long Ngạo Thiên nói liền làm, đem vỏ tôm hùm lột sạch liền đem thịt đưa đến bên miệng nàng.
“Đến, tôm hùm này ăn tốt lắm, nương tử , ngươi ăn“.
Dương Tâm không ăn, chính là kích động nhìn hắn, đáy lòng nhộn nhạo.
Tuy rằng hắn là ngốc tử, nhưng hắn đối xử với nàng thật tốt, chỉ bằng điểm này, nàng còn gì ghét bỏ hắn đâu?
“Nương tử ngươi như thế nào không ăn a, có phải hay không không thích ăn tôm hùm?”
“Không phải, ta thích” Nghe xong lời này Dương Tâm không hề do dự , hé miệng đem tôm hùm trên tay hắn ăn hết.
“Thích là tốt rồi, ta tiếp tục lột cho ngươi, ngươi ăn trước món khác.” Nhìn Dương Tâm ăn,Long Ngạo Thiên cười rồi lại đi lột vỏ tôm hùm, hơn nữa lột thật sự vui vẻ.
Dương Tâm nhìn thấy hắn tươi cười, chính mình cũng cười cười, tâm thả lỏng, vì thế cầm lấy đôi đũa, chậm rãi ăn, cho dù là đói vẫn duy trì tướng ăn tao nhã , lịch sự.