Thay Gả, Trốn Phi

Chương 22: Chương 22: Nhất cố nhân.




Dưới ánh trăng mông lung, Bộ Phi Ngữ tinh tế đánh giá vị nam tử áo đen trước mắt. Trên đầu, tóc được vấn cao bằng sợi dây đơn giản, cả khuôn mặt được bọc dưới khăn che, khiến nàng không thấy rõ lắm, chỉ thấy một đôi hắc mâu đen thui phản chiếu dưới ánh trăng lộ ra ánh sáng lộng lẫy mê người. Nàng cứ ngơ ngác bị hắn ôm như vậy, bên tai gió nhẹ thổi qua, khiến tâm tư bình tĩnh như mặt hồ của nàng chợt nổi lên tầng tầng rung động, mặc dù nàng không biết vị nam tử trước mặt này là ai? Nhưng lại mang đến cho nàng một loại cảm giác an tâm khó mà lý giải?

Nam tử áo đen ôm Bộ Phi Ngữ đi đến bên hồ Lăng Ba, nhẹ đặt nàng xuống,không nói câu nào, xoay người rời đi.

”Chờ một chút!” Bộ Phi Ngữ vội vàng hỏi, “Ngươi là ai? Tại sao phải cứu ta?” Nam tử áo đen chợt dừng bước, cũng không quay đầu, chỉ nhàn nhạt nói ra, “Một người bạn cũ.”

Bộ Phi Ngữ lẳng lặng đứng yên tại chỗ, ngước nhìn bóng dáng biến mất trong màn đêm, đôi mi khẽ run, trong nội tâm tràn đầy nghi vấn, “Người bạn cũ?”

.....

Trong sương phòng của Lung Nguyệt Các, Hoa Mộng Dao một tay chống đầu dựa ở trên bàn, tay kia cầm lấy quyển sách thuốc, mí mắt lần lượt rủ xuống, lần thứ hai mở ra, dung nhan xinh đẹp đã tràn đầy bối rối.

”Kẽo kẹt…” Nàng nghe thấy tiếng vang, liền cả kinh mở choàng mắt, trông thấy Bộ Phi Ngữ bước vào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, duỗi lưng ngáp một cái, vẻ mặt bối rối nói, “Chủ tử, rốt cuộc ngươi đã trở về!”

”Ừhm” Bộ Phi Ngữ bước nhanh đến bàn trang điểm, ngồi xuống lấy ra một bình sứ, đem chất lỏng hòa vào bột phấn, nhìn vào gương đồng bắt đầu dịch dung.

”Chủ tử, điều tra ra được gì chưa?” Hoa Mộng Dao cũng ngồi cạnh bên, bắt đầu tháo gỡ lớp dịch dung trên mặt, tiện tay tháo bỏ lớp trang sức trên người.

”Ở Già phủ ta phát hiện ra số bạc bị cướp nằm trong mật thất.” Bộ Phi Ngữ ngắn gọn hồi đáp.

”Vậy bước tiếp theo chủ tử định làm như thế nào?” Hoa Mộng Dao tò mò nhìn nàng.

”Đêm nay ta đã bị người của Già phủ phát hiện ra, ta nghĩ bọn họ sẽ dời toàn bộ số bạc đi nơi khác, cho nên ta tính ngày mai lại đến dò xét thêm lần nữa.” Bộ Phi Ngữ xoay người lại, lúc này đã là một bộ dung nhan xinh đẹp khác.

”Đã bị phát hiện!” Hoa Mộng Dao khẩn trương, “Chủ tử người có sao không?”

”Ta không phải đã bình an trở về rồi sao?” Bộ Phi Ngữ nhẹ nhàng cười một tiếng, trong đầu chợt nhớ đến vị nam tử khi nãy ôm nàng bay trong đêm, gương mặt xinh đẹp bây giờ đã ửng lên một mảnh ráng hồng.

”Đúng nha, ha ha, ta quả là hồ đồ a.”Hoa Mộng Dao lúng túng le lưỡi, hì hì cười một tiếng.

” Được rồi, ngươi mau đi ngủ đi.” Bộ Phi Ngữ thúc giục.

”Vâng.” Hoa Mộng Dao lui xuống, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Bộ Phi Ngữ lẳng lặng nằm trên giường, trong đầu suy tư về quyển sách thuốc mà nàng vô tình phát hiện ở trong mật thất, suy nghĩ một hồi, dần dần trở về kí ức xa xôi thời tuổi thơ.

Trong thư phòng, một cô gái nhỏ nhắn nhu thuận ngồi ở phía trước tủ sách, trong tay tiểu hài nhi cầm lấy cây bút mực, chấm vào nghiên mực cạnh bên, vẻ mặt nghiêm túc vẽ vài nét gì đó trên quyển sách. Khi thì ngẩng đầu, đôi mắt tinh ranh nhìn mọi thứ xung quanh, khi thì cúi đầu, nhíu mày trầm tư, vẻ mặt xấu xa cười mỉm. Ánh mặt trời xuyên thấu qua khung cửa sổ, tia nắng ấm áp chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn hồng hào của tiểu cô nương, lộ ra vẻ ngoài hoạt bát vô cùng đáng yêu.

Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, tiểu cô nương nghe thấy vội vàng để bút xuống, nhảy xuống ghế, chạy đến phía sau giá sách ngồi xổm trốn vào một góc, khẩn trương dùng đôi tay bé nhỏ che đi gương mặt nhỏ nhắn của mình.

Đi tới cửa là một nam tử trung niên chừng ba mươi tuổi, một thân cẩm phục màu xanh đậm, tóc dài buộc cao bằng sợi tơ màu lam, một nửa để xõa, một nửa bó thoa. Nam tử trực tiếp đi đến bàn đọc sách, ngồi xuống, cầm lấy cây bút, mở quyển sách ra toan chuẩn bị viết thì lại phát hiện trên mặt sách toàn là những bức vẽ của trẻ thơ, đôi mắt nhíu lại, liền đứng lên, quét mắt một cái, phát hiện trong góc có một bóng dáng nho nhỏ đang cuộn mình trong đó.

Nam tử liền đi đến, cầm lấy tay tiểu cô nương, cáu giận nói, “Phi Ngữ, con cho rằng bụm mặt thì phụ thân liền không thấy con sao?“.

”Phụ thân, Phi Ngữ đang chơi trò trốn tìm với phụ thân mà.” Tiểu cô nương nháy mắt, ngẩng đầu vẻ mặt vô tội nhìn người trước mặt.

”Hừ, lần này ta không hảo hảo phạt con thì không được rồi.” Nam tử mang tiểu cô nương đi ra ngoài.

”Đừng mà, đừng mà, phụ thân, Phi Ngữ lần sau sẽ không dám nữa.” Tiểu cô nương quơ bàn tay nhỏ bé kêu to.

Nam tử mang tiểu cô nương dẫn đến tán cây đại thụ, nghiêm nghị nói, “Con ở đây quỳ xuống cho ta, tự mình suy nghĩ cho thật tốt!”

”Phụ thân xấu, mỗi ngày chỉ biết xem sách thuốc, viết thuốc, cũng không chịu cùng Phi Ngữ chơi đùa!” Tiểu cô nương bĩu môi, quỳ dưới gốc cây đại thụ, trên mặt hai hàng nước mắt đã treo lơ lửng, nhìn có vẻ điềm đạm đáng yêu.

Nam tử kia đã đi xa, chợt dừng bước, trên mặt vốn đang ngập tràn tức giận lại lóe qua tia không đành lòng, “Người đâu, mang cho tiểu thư một cái ghế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.