Thay Gả, Trốn Phi

Chương 23: Chương 23: Vì hắn gảy đàn.




“Quyển sách đó tại sao lại ở bên trong Già phủ? Đáng lẽ nó nên biến mất trong trận lửa lớn của mười lăm năm trước mới phải a? Bộ Phi Ngữ nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn lên nóc giường, nhỏ giọng lẩm bẩm, ngữ điệu bi thương, “Có lẽ nên giống như phụ thân cùng mẫu thân, vĩnh viễn cũng không trở về.”

Trong nội tâm không hiểu vì sao dâng lên một nỗi thống khổ không thôi, nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, nàng cũng không cách nào chìm vào giấc ngủ, đành phải đứng dậy, choàng lên người một chiếc áo đơn bạc, một mình đi dạo trong viện.

Ánh trăng sáng tỏ, lẳng lặng khuynh tả nét đẹp của hoa viên trong Lung Nguyệt Các, không một bóng người ở ngoài sân, chỉ có giàn hoa Tử Đằng lẳng lặng đứng đó. Gió đêm thổi nhẹ nhàng mang theo mùi hoa nhàn nhạt, cánh hoa lã tã bay đầy trời, tựa như nữ tử đang múa trong bầu trời lộng gió, nàng cúi đầu nhìn xem cái bóng của mình dưới mặt đất, vẻ mặt tràn đầy đau thương.

Hồi lâu, nàng than nhẹ một tiếng, đi đến giàn hoa tử đằng, chậm rãi ngồi xuống, khẽ vuốt nhẹ đàn cổ trên bàn đá, ngón tay thon dài bắt đầu chuyển động không ổn định trên dây đàn, tiếng đàn uyển chuyển chậm rãi chảy ra, lại mang theo chút âm hưởng thê lương. Trong lòng sớm đã nói là không muốn nhắc đến cái chết của cha và mẫu thân, nhưng bây giờ lại nồng đậm tưởng niệm.

Vạn vật đều tĩnh lặng, một vòng trăng tròn treo lơ lững giữa bầu trời đêm. Bên bờ cây liễu khẽ rung động, khẽ theo ánh trăng sáng mông lung tạo thành ba quang lăn tăn trên mặt hồ, gió đêm dịu dàng xen lẫn tiếng đàn có như không, réo rắt thảm thiết mà đau thương.

Trong đình phía trước con suối, Sở Lăng Yên đang một mình ngồi ở bàn đá, tự mình rót rượu uống, gương mặt tuấn mỹ bởi vì hơi rượu mà đã có chút men say, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu sáng kéo dài bóng dáng cô đơn của hắn trên nền đất. Bất chợt tiếng đàn từ đâu mà tới thu hút sự chú ý của hắn, lẳng lặng đặt bình rượu xuống, đứng dậy men theo tiếng đàn truyền đến bước đi, thì ra là Lung Nguyệt Các, hắn ôm vai dựa vào cửa, nhìn người nữ tử đang cúi đầu đánh đàn dưới giàn hoa Tử Đằng kia, trăng như nước hòa quyện chiếu trên người nàng, lại càng tăng thêm nỗi buồn ly biệt cùng bi thương tha thiết.

Cảnh tượng như vậy, thật khiến người ta không đành lòng quấy rầy, Sở Lăng Yên cứ đứng như vậy ở trước cổng, lẳng lặng nhìn xem nàng, trong lòng có vô số nghi vấn, cô gái trước mắt hắn mà nói, giống như là một nút rối nan giản mê hoặc người. Ban ngày nàng như mang một lớp mặt nạ, trưng bày bộ dáng làm hắn chán ghét, đối mặt với hắn, nàng khắp nơi đều phòng bị, có thể giờ phút này, nàng đã tháo đi lớp mặt nạ, khôi phục bộ dáng chân chính bí mật của nàng ở nơi không người này là vì sao? Vì cái gì mà tiếng đàn của nàng tối đêm nay nghe qua lại thê lương, khổ sở như vậy? Nàng đang thương tâm sao? Vì ai mà thương tâm đây?

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài vô cùng nhẹ, nhưng Bộ Phi Ngữ lại phát hiện ra, chợt ngẩng đầu. Lúc này mới phát hiện ở trước cổng khi nào đã xuất hiện vị tử y nam tử kia, kinh ngạc đến độ tim nàng cũng đập lọt nửa nhịp. Trong khoảng khắc đồng loạt nghi vấn liền nhanh chóng thoáng hiện ở trong đầu, hắn đến đây từ khi nào? Đã đến được bao lâu? Hắn tới đây làm gì? Không phải là đến để gây thêm chuyện phiền phức chứ?

Bộ Phi Ngữ trong vô thức đè lại dây cung của đàn cầm, lập tức tiếng đàn im bặt, nàng đứng dậy, cung kính hành lễ, “Tham kiến vương gia.”

”Vương phi, đã muộn như vậy sao vẫn chưa ngủ?” Sở Lăng Yên cười một tiếng, cất bước đi đến.

Bộ Phi Ngữ không trả lời, chỉ nhíu chặt đôi mày, trong nội tâm dâng lên mười phần cảnh giác, âm thầm phỏng đoán ý đồ của Sở Lăng Yên.

Sở Lăng Yên liếc mắc nhìn Bộ Phi Ngữ, thấy nàng mang bộ dáng khẩn trương như lâm vào đại địch, trong lòng biết nàng đã chuẩn bị võ trang đầy đủ nên không khỏi cười nhẹ một tiếng, “Xem ra vương phi không hoan nghênh bản vương, vị khách không mời mà đến này nha!”

Bộ Phi Ngữ cân nhắc một chút, hiện tại nàng không biết nên đón lấy những lời này như thế nào, liền dứt khoát im lặng, không đáp, tiếp tục bảo trì thái độ trầm mặc.

”Men theo tiếng đàn, không ngờ lại đến nơi này.” Sở Lăng Yên phối hợp tìm chỗ trống an vị, nhìn đàn cổ trên bàn đá nói, “Đã đến đây rồi, hay là vương phi khảy ta nghe một bản đi.”

”Vâng, vương gia.” Bộ Phi Ngữ gật đầu ngồi xuống, ngón tay ngọc khẽ giơ lên, xoa lên dây cung của đàn cầm, trong Lung Nguyệt Các tiếng đàn lần nữa lại vang lên.

Sở Lăng Yên lẳng lặng nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo thần sắc hoảng hốt, chợt nhớ đã bao lâu rồi, tại nơi này cũng có một nữ tử dưới giàn hoa tử đằng lẳng lặng ngồi đó gảy đàn, tiếng đàn cũng nhàn nhạt đau thương như thế, chỉ tiếc nữ tử ấy vào ngày này của năm năm trước đã chết.

Bộ Phi Ngữ nhịn không được mà ngước mắt nhìn thoáng qua hắn, chỉ thấy Sở Lăng Yên ngồi dựa ở trên ghế đá, gió nhè nhẹ phẩy qua y phục hắn, ánh trăng nhàn nhạt chiếu trên dáng người cao to ấy, cảnh tượng lúc này vô cùng sảng khoái phong phú, cực kỳ thanh nhã. Mặc dù hắn vẫn mang bộ dáng bình thường để thích ứng trong mọi tình cảnh lười biếng, nhưng nàng cảm giác được, trên người hắn hình như có một loại bi thương thâm trầm tản mạn lơ đãng tỏa ra khắp nơi, không biết vì sao nàng lại cảm thấy hắn như vậy, trong lòng cũng chợt nhói lên một tia khổ sở đau lòng.

”A, ta làm sao thế này?” Bộ Phi Ngữ lắc đầu tự giễu cười, tâm tình của mình lại bị cái tên vô lại đẹp mắt mê hoặc rồi sao? Mặc kệ hắn ra sao, hắn chính là phiền toái lớn nhất của cuộc đời nàng. Mấy ngày qua, bất luận nàng chọc giận hắn như thế nào, hắn cũng không chịu hợp tác với nàng gì cả . Hiện tại nàng có chút chịu bó tay toàn tập rồi. Nếu không phải vì lo lắng sẽ liên lụy đến Mộc phủ, nàng thực sự muốn xách dép bỏ đi cho xong.

Bộ Phi Ngữ bất đắc dĩ cuối cùng than nhẹ một tiếng, lại tiếp tục cúi đầu gảy đàn.

Thật lâu về sau, nàng mới biết thì ra ngày hôm nay chính là ngày giỗ của mẫu phi hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.