Thầy Giáo Đáng Ghét! Tôi Yêu Anh!

Chương 2: Chương 2: Chương 2: Hôn ước




Cô bước lên lầu vui vẻ tắm. Tắm xong, cô mặc 1 bộ đầm màu hồng nhạt. Sau đó, cô bước xuống lầu thì thấy 1 đôi vợ chồng trung niên đang ngồi nói chuyện vui vẻ với ba mẹ mình. Cô đi đến chỗ họ, lễ phép chào. - Con chào 2 bác ạ. - Đây là con của 2 người sao? Thật là đáng yêu quá đi. Cô ngồi xuống bên cạnh cha mẹ mình. Ba cô giới thiệu họ cho cô. - Đây là bạn thân của ba. Họ có 1 người con trai. Ba mẹ 2 bên hứa với nhau sau khi con của 2 người lớn lên sẽ lấy nhau. - Hả? Con phải kết hôn sao? Con không muốn đâu a~ - Con đã 18 tuổi rồi, còn nhỏ gì. Con trai của họ rất tốt nên con không cần phải lo. - Ba, mẹ à.- Cô lay lay tay ba cô. - Con mà còn nói thêm lời nào nữa là tiền tiêu vặt tháng này sẽ bị cắt.- Mẹ cô tức giận nói. Chồng bà đã quá nuông chiều cô con gái này rồi. Bà phải sử dụng biện pháp. Cô đành phải câm nín. Mẹ cô tươi cười hỏi họ. - Mà con trai của 2 người sao mà bây giờ vẫn chưa tới. - Nó đến rồi kìa.- “ Ba chồng tương lai của cô” nói. Thì có 1 chàng trai khoảng chừng 1m86, mặc áo thun màu xanh dương, quần jeans bước vào. Anh bước đến chỗ của 5 người chào hỏi. - Con chào 2 bác. Chào em. - Thầy..- Sao thầy của cô lại ở đây a. - Ủa, con biết thằng bé sao? - Cô ngạc nhiên hỏi. Anh ngồi xuống bên cạnh ba mẹ. - Dạ, con là thầy chủ nhiệm của con bé. - Nghe vậy, anh nhanh chóng trả lời thay cho cô. - Ba, đừng nói với con đây là chồng chưa cưới của con đó nha. - Cô lo sợ hỏi. - Đúng rồi đó con.- Mẹ cô vui vẻ đáp. - Không được, con sẽ không cưới ông thầy này đâu.- Cô la hét phản đối. Ba mẹ anh và ba mẹ cô vô cùng ngạc nhiên khi nghe cô nói như vậy. - Ông thầy? Sao mày dám nói chồng mày như vậy? - Mẹ cô tức giận nói. Sao bà lại có 1 cô con gái không lễ phép như vậy, trước bao nhiêu người mà có thể gọi chồng sắp cưới của mình là ông thầy. Thật hết nói nổi mà. - Con rất ghét ông thầy này.- Cô nhất quyết phản đối. - Không nói nhiều, 3 ngày nữa sẽ tổ chức lễ cưới.- Mẹ cô kiên quyết nói, bà thật hết cách với cô con gái này, mà cũng tại chồng bà, nuông chiều quá thành hư. - Ba à, chiều ba nói sẽ giải quyết ông thầy chủ nhiệm lớp con mà đúng không? Người đó nè, ba mau đuổi anh ta ra khỏi nhà mình đi ba.- Cô vừa nói vừa chỉ về phía anh. Anh thì lại vô cùng ngạc nhiên. Cô dám đuổi cả anh luôn sao, sau này anh sẽ dạy dỗ lại em. - Ai cũng được, nhưng con rể của ba thì không được.- Ông nhìn qua vợ, thấy bà trừng mắt với ông thì vô cùng lo sợ. Ông vô cùng sợ vợ nha. Trời ơi, hết trò rồi sao mà lại lôi ông vào chuyện này mà còn biến ông thành lá chắn cho mình. Ông vô cùng hối hận khi chiều đã nói với con gái như vậy. Đuổi ai không đuổi mà lại đi đuổi chồng mình như vậy. Ôi con gái cưng của ba. - Nhưng...- Cô đang định nói thì mẹ cô xen vào nói. - Không nhưng nhị gì hết. Mau lên phòng đi ngủ đi, mau sẽ đi mua đồ cưới. Cô đành lặng lẽ bước lên lầu, trong lòng vô cùng tức giận. Tôi ghét anh, sau này tôi trả thù anh. Cô nắm tay thành hình nắm đấm. Sau đó leo lên giường ngủ. Thấy con gái của mình đã lên lầu. Bà nói: - Xin lỗi mọi người, chúng tôi nuông chiều nó quá nên nó mới hư như vậy. - Không sao đâu, nhìn nó còn nhỏ nên hơi bướng bỉnh 1 chút cũng là chuyện bình thường. Con thấy con bé thế nào? - Mẹ anh dịu dàng nói rồi quay sang hỏi anh. - Con thấy cô ấy bướng bỉnh nhưng rất đáng yêu.- Anh nói. - Được rồi. Muộn rồi chúng tôi xin phép đi về. Dù sao ngày mai chúng ta sẽ đi mua đồ cưới. - Mẹ anh nói. - Để chúng tôi tiễn mọi người 1 đoạn.- Mẹ cô dịu dàng tiễn khách. - Không cần đâu. - Mẹ anh dịu dàng nói. Thế là 3 người đi về. Họ đi khuất thì mẹ cô phàn nàn: - Cũng tại ông lúc nào cũng nuông chiều nó nên nó mới hư hỏng như vậy. - Nó là con gái duy nhất của Hạ gia thì làm sao mà không cưng nó cho được. - Haizz...- Mẹ cô thở dài. - Thôi chúng ta cũng nên đi ngủ sớm, ngày mai phải chọn đồ cưới cho con gái rồi. Hết chương 2 ~ Tuyết Băng~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.