Lí Khoái Lai trịnh trọng nói: “Hiệu phó Bàng, những gì tôi nói cũng là lời thật lòng, tôi sẽ đi nghe thử, mọi người cùng nhau học hỏi.”
“Cậu đừng có mà cười nhạo cô ấy đấy, lúc chủ nhiệm Tằng Hoa Tùng nghe xong suýt chút nữa đã muốn chửi tục luôn.” Bàng Quang Huy cười khổ.
Lí Khoái Lai lắc đầu: “Trước nay tôi chưa từng dự giờ lớp của cô Bặc, nên cũng không dám đưa ra kết luận gì. Nhưng mà tôi cảm thấy mỗi người đều có ưu điểm của riêng họ, chỉ cần cố gắng tập trung vào ưu điểm thì kết quả thu được có thể sẽ khác đi.”
“Tiếc là ta không tìm ra được ưu điểm nào của cô ấy.”
Bàng Quang Huy nghĩ đến bộ dạng và cách xử lý trên bục giảng của Bặc Lệ Quyên, không khỏi thầm lắc đầu.
Lí Khoái Lai cũng không muốn nhiều lời thêm nữa, chỉ đành nói: “Hiệu phó Bàng, tôi cảm thấy hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi một chút.”
“Cậu mau về đi.” Bàng Quang Huy cũng hiểu được dạy một tiết học công khai cũng không dễ dàng gì, tiêu tốn rất nhiều năng lượng và tinh thần.
Lí Khoái Lai thu dọn đồ đạc của mình, tắt hết đèn trong giảng đường, rồi đóng cửa lại đến văn phòng.
Đến văn phòng cấp sơ trung dành cho năm hai, một vài giáo viên ngữ văn khác lại khen: “Thầy Lý, sau này thầy phải chỉ điểm cho tiết học của chúng tôi nhiều nhiều vào nhé.”
Lí Khoái Lai vội vàng khiêm tốn nói: “Các thầy cô, các vị quá khen rồi, tôi chỉ là giáo viên mới đến thôi, về sau vẫn cần mọi người giúp đỡ nhiều.”
“Chúng tôi cũng không ngại nói những lời thật mất lòng đâu, tiết dạy chiều nay của thầy, chúng tôi sợ là không thể với tới thầy.” Một giáo viên ngữ văn đã có tuổi nói.
Lí Khoái Lai không dám trả lời lại, đặt đồ đạc đặt lên bàn làm việc, uống vài ngụm nước, sau đó lại đến lớp 4 sơ trung.
Nói nhiều về phương pháp dạy học làm gì, nếu như không thể quản tốt kỷ luật của một lớp, học tập chắc chắn cũng sẽ không thể tốt lên được.
Lí Khoái Lai này nhìn thì có vẻ vô cùng ngốc, cứ thường xuyên đi trực ban, nhưng trên thực tế lại vô cùng hữu dụng.
Đây là kinh nghiệm nhiều năm tích lũy được, có nhiều người nói, đây là công việc cơ bản nhất của một giáo viên chủ nhiệm.
Nhưng thử hỏi xem, chủ nhiệm lớp có việc của mình không, dạy học ở trên lớp xong còn phải sửa bài tập và nhiều thứ khác nữa, sao có thể tiết nào cũng ghé qua lớp được?
Một giáo viên chủ nhiệm có thể phải dạy cả sáng, chiều và tối đúng theo lịch đã là rất tuyệt rồi.
Mà Lí Khoái Lai ngoài việc phải dạy ngữ văn cho lớp 4 năm hai, còn phải dạy thêm ngữ văn cho lớp 3 năm hai nữa.
Hai lớp này lại nằm liền kề nhau, nên Lí Khoái Lai dù đang dạy ở lớp 3, cũng có thể dành chút thời gian mà ghé sang xem lớp mình một chút, cho nên tiết nào anh cũng đều ghé qua lớp quan sát một lượt học sinh trong lớp.
Mã Chí Phong cũng từng nói, nếu như không phải tiết nào Lí Khoái Lai cũng ghé qua kiểm tra, thì cậu sớm đã cúp học ra ngoài chơi rồi.
Quả nhiên, Mã Chí Phong thấy Lí Khoái Lai lại đến, liền lập tức ngồi ngay ngắn lại, nhanh lẹ đến mức có thể đi làm người mẫu luôn cũng được nữa.
Lí Khoái Lai khẽ thở dài một hơi, tuy là nói làm như vậy có vẻ hơi cưỡng ép.
Nhưng cưỡng ép mà khiến Mã Chí Phong “chăn dê”, bắt đám Mã Chí Phong ngồi lại trong lớp làm bài tập, dần dần thay đổi thói quen của bọn chúng sẽ phát huy được tính kỷ luật và thành tích học tập của lớp.
Lí Khoái Lai trở lại ký túc xá, vừa vào phòng liền nhảy thẳng lên giường nằm, không muốn làm bất cứ việc gì nữa.
Tuy là nói vẫn còn trẻ, nhưng công việc kiếm sống như vầy cũng rất mệt mỏi.
Công việc của các giáo viên khác, trừ việc thân thể mệt mỏi ra, còn mệt cả tim nữa.
Nếu như người nào chưa từng làm giáo viên thì sẽ không thể hiểu được loại mệt lòng này đâu.
Buổi chiều tan học, Tống Hiểu Phương cũng trở lại, phòng bên cạnh truyền tới tiếng vang.
Lí Khoái Lai từ trên giường ngồi dậy, lấy 380 tệ mang qua phòng Tống Hiểu Phương: “Cô Tống, cô nấu cơm rồi à?”
Các giáo viên thường nấu cơm trước vào buổi trưa, từ lúc tan học buổi chiều đến lúc tự học buổi tối sẽ có thời gian trống nhất định cho nên bọn họ thường về nấu ăn sau khi tan học.
“Sao vậy? Lại muốn tôi nấu cho anh ăn?” Tống Hiểu Phương quay đầu lại trừng mắt liếc Lí Khoái Lai một cái.
“Tôi..” Lí Khoái Lai đang muốn nói không phải là cái này, nhưng Tống Hiểu Phương cũng đã nói rồi.
“Tiết học hôm nay của anh đặc sắc như thế, tối nay tôi sẽ nấu thêm cho anh ít món. Đúng rồi, anh nấu cơm chưa?” Tống Hiểu Phương hỏi.
Lí Khoái Lai ngây ra một lát: “Tôi vẫn chưa có nấu.”
“Vậy thì chúng ta nấu chung đi, dù sao cũng chỉ có hai bát cơm.” Tống Hiểu Phương nói.
“Tôi ăn phải ba chén lận.” Lí Khoái Lai vội vàng nói.
“Tôi biết rồi, cũng đâu phải là chưa từng thấy anh ăn đâu.” Tống Hiểu Phương không có ý gì nói.
Đây là hành động gì vậy? Lẽ nào Tống Hiểu Phương thích mình rồi.. Lí Khoái Lai thầm nghĩ.
Haizz, đúng là người đẹp trai có khác mà.
“Cô Tống, 380 tệ nợ cô lần trước, bây giờ tôi trả lại cho cô.” Lí Khoái Lai lấy tiền ra.
Tống Hiểu Phương lắc đầu nói: “Chẳng phải tôi đã nói qua với anh rồi sao? Bây giờ tôi không thiếu chút tiền này, năm sau anh trả lại cho tôi cũng được, anh cứ giữ lấy mà trả hết nợ ở nhà trước đi.”
“Cảm ơn cô nhiều nhé.” Lí Khoái Lai gật gù đắc ý, cảm thấy Tống Hiểu Phương hình như thích anh rồi.
Giống như chiều thứ sáu vừa rồi, cô không chịu ngồi chiếc ô tô đặc biệt của Hoàng Chí Thịnh để lên thành phố.
Còn cho anh mượn máy tính và xe, bây giờ lại còn nấu cơm cho anh và không đòi tiền nợ. Nếu như cô ấy không thích anh, anh liền lột gương mặt này ra vứt đi.
“Nhưng mà, anh phải đến chỉ điểm cho tiết dạy công khai của tôi, còn nữa, phải giúp tôi làm khóa kiện miễn phí.”
Lời này của Tống Hiểu Phương khiến cho Lí Khoái Lai suýt nữa mắc nghẹn.
Đệt, hai trăm tệ tiền công lận, vậy cũng quá mắc rồi? Lí Khoái Lai cảm thấy đây đúng là lỗ to mà.
Cho dù đêm nay ăn hết bữa cơm của Tống Hiểu Phương, cũng không đáng bao nhiêu tiền, cùng lắm cũng chỉ cỡ chín mười tệ.
“Thế nào, không được sao? Lí Khoái Lai.” Tống Hiểu Phương trừng mắt nhìn Lí Khoái Lai mà gằn từng chữ nói.
“Được, được, tôi có nói là không được đâu?”
Lí Khoái Lai nhìn Tống Hiểu Phương đang cắt rau, con dao làm bếp như lóe lên một tia sáng khiến người khác cảm thấy vô cùng kinh hãi.
“Thật ra anh cũng đâu có lỗ đâu, anh phải giúp mấy giáo viên khác làm khóa kiện, dùng máy tính của nhà trường chắc chắn sẽ không tiện, không phải anh cũng muốn mượn dùng máy tính của tôi sao?” Tống Hiểu Phương nhắc nhở một câu.
Lí Khoái Lai gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng, tôi chốt thỏa thuận này.”
Xí, tôi còn tưởng cô thích tôi? Hóa ra là đã tính toán trước như vậy.. Sắc mặt của Lí Khoái Lai có chút giống bức tường ở sân sau, u ám vô cùng.
Ăn xong cơm chiều, Tống Hiểu Phương cũng không khách khí mà đưa giáo trình của mình cho Lí Khoái Lai: “Anh giúp tôi xem thử.”
Lí Khoái Lai cầm lấy tài liệu, nhìn qua một lượt, im lặng trầm tư một lát, rồi nói: “Tôi cảm thấy phần vào bài của cô còn thiếu một chút đặc điểm riêng của môn âm nhạc.”
Năm đó, Lí Khoái Lai đã lên tỉnh để tham dự không ít lớp học của các giáo viên ưu tú, cho nên mực trong bụng nhiều vô kể, bất kể là môn học nào, cũng đền như hoa quả đã được sấy khô hoàn toàn.
“Vậy thì nên làm thế nào?” Tống Hiểu Phương hỏi.
“Ví dụ như cách vào bài của tiết này đi, cô không cần phải trực tiếp hô lên lớp, mà đổi thành một ca khúc để dẫn vào.” Lí Khoái Lai nghĩ nghĩ rồi nói.
“Dùng một ca khúc dẫn vào?” Tống Hiểu Phương tiếp tục hỏi, “Anh có thể nói rõ hơn được không?”
Lí Khoái Lai dừng một chút: “Chúng ta làm một phép so sánh nhé, cô có thể hát như thế này, chào các em, sau đó học sinh hát, cô Tống, chào cô, chúng em chào cô.”
“Ở hai câu chào này, có thể chia ra hát, cũng có thể cùng nhau hát, cái này tùy cô quyết định. Nếu làm như vậy, hình thức lên lớp có thể đa dạng hóa hơn, sẽ khiến mọi người vừa nghe liền cảm thấy vô cùng mới mẻ và đặc biệt.” Lí Khoái Lai làm mẫu.