Tống Hiểu Phương kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lí Khoái Lai, không nói gì.
“Này, cô làm sao vậy? Đừng nói là đồ ăn vừa nãy cô nấu có độc đấy?” Lí Khoái Lai lo lắng hỏi.
“Nghe anh nói như vậy, dường như cách dẫn vào bài của tôi đã trở nên hoàn toàn khác rồi.”
Tống Hiểu Phương vốn chỉ định thuận miệng nói với Lí Khoái Lai vài câu thôi, dù sao Lí Khoái Lai cũng là giáo viên ngữ văn, dường như không liên quan gì đến môn âm nhạc của cô cả.
Nhưng thật không ngờ là đề nghị này của Lí Khoái Lai lại rất hay, còn nghĩ giúp cô ca từ để dẫn dắt lớp vào bài học nữa.
Lí Khoái Lai đắc ý cười nói: “Đó là đương nhiên. Để tôi xem rồi có gì sửa lại giúp cô một chút, đến lúc đó cô tự mình chỉnh lại cho hợp với cách dạy của mình là được.”
“Được.” Tống Hiểu Phương hài lòng gật đầu.
Lí Khoái Lai giúp Tống Hiểu Phương sửa lại giáo án một chút, sau đó đưa cho cô rồi lại đi tuần tra một vòng qua lớp học.
Ngay khi Lí Khoái Lai vừa mơi đóng cửa phòng, Bặc Lệ Quyên lại qua đây. “Khoái Lai, bây giờ anh đi đâu vậy?”
Bặc Lệ Quyên mặt cười tươi rạng rỡ, phần mỡ trên má cô phồng lên, trông cũng hơi giống một con cóc.
“Tôi qua lớp học.” Lí Khoái Lai hỏi, “Cô có chuyện gì à?”
“Đây là tài liệu cho tiết dạy công khai của tôi, còn có một số tư liệu sống tôi đã cóp hết vào USB này rồi.” Bặc Lệ Quyên đưa cho Lí Khoái Lai một cái USB và vài tài liệu giấy.
Lí Khoái Lai bỏ hết những thứ này vào phòng: “Cô Bặc, tối nay tôi sẽ xem qua tài liệu sau, rồi thương lượng với bạn tôi một chút.”
“Ừm, anh làm việc tôi rất yên tâm.” Bặc Lệ Quyên cười nói, “Tôi đi cùng anh đến lớp nha.”
“Không cần đi cùng đâu, tôi tự đi một mình là được rồi.” Lí Khoái Lai nào dám đi cùng với Bặc Lệ Quyên chứ.
Nhưng Bặc Lệ Quyên không thèm phân bua, vẫn luôn đi theo anh lên đến tầng một tòa nhà dạy học.
“Khoái Lai.” Phù Huy trùng hợp đi ngang qua đây liền gọi Lí Khoái Lai một tiếng.
Lí Khoái Lai thầm thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng chạy đến cạnh Phù Huy.
Nếu như bị Bặc Lệ Quyên đi theo tới tận lớp, chỉ thêm phiền phức mà thôi.
Bặc Lệ Quyên thấy Lí Khoái Lai nói chuyện với Phù Huy, chỉ đành đi tiếp lên lầu trên.
“Khoái Lai, Bặc Lệ Quyên kia tuy là hơi kém một chút, nhưng mà hình như cô ấy thích cậu đấy, cậu có thể cân nhắc thử.” Phù Huy khuyên nhủ.
Chỉ kém một chút? Mắt của chú còn nhìn rõ không vậy.. Lí Khoái Lai thầm nghĩ.
Phù Huy thấy Lí Khoái Lai không nói gì, tiếp tục khuyên: “Mọi người đều biết Bặc Vĩ Quang rất thương Bặc Lệ Quyên, chỉ cần cậu với Bặc Lệ Quyên ở bên nhau, Bặc Vĩ Quang chắc chắn sẽ không chèn ép cậu nữa. Với lại, Bặc Vĩ Quang là người sống không có nguyên tắc nhất ở đây, ông ta chắc chắn sẽ đề bạt cậu lên chức cao hơn, có khi sẽ được làm lãnh đạo nhà trường cũng nên.”
Đây cũng là lý do vì sao mà Phù Huy muốn mạo hiểm tới khuyên Lí Khoái Lai một câu, chỉ cần Lí Khoái Lai sau này làm lãnh đạo nhà trường rồi, chắc chắn sẽ ghi nhớ điểm tốt này của ông, và sẽ chiếu cố cho ông khi ở trường.
Lí Khoái Lai vẻ mặt đau khổ: “Chú Phù, chú đừng lấy cô ấy ra nói đùa như vậy, chúng cháu không thể ở bên nhau được đâu.”
“Bây giờ cậu vẫn còn trẻ, không biết được vật chất quan trọng hơn so với tinh thần nhiều thế nào đâu.”
Phù Huy nhỏ giọng nói tiếp: “Xấu một chút thì có tính là gì đâu? Chỉ cần cậu với Bặc Lệ Quyên ở bên nhau rồi, có thể sẽ giảm bớt ít nhất mười năm phấn đấu, ngày tháng sau này cũng sẽ sống tốt hơn. Gia cảnh nhà cậu không tốt, nếu như có thể ở bên cạnh cô ấy, thì rất nhanh sẽ trả được hết mọi khoản nợ trong nhà.”
Lí Khoái Lai hiểu được Phù Huy đã bị cuộc sống mài nhẵn mọi góc cạnh, chú ấy dường như không còn để tâm tới tình yêu hay sở thích gì nữa cả.
Chỉ cần cảm thấy có thể khiến cuộc sống sau này dễ thở một chút, có thể giảm bớt được mười năm phấn đấu, thì sẽ buông bỏ tình yêu, lựa chọn một người con gái mà mình không hề thích.
“Chú Phù, cảm ơn ý tốt của chú, nhưng mà cháu có sự cố chấp của riêng mình.” Lí Khoái Lai lắc đầu, từ chối đề nghị của Phù Huy.
Phù Huy khẽ thở dài một hơi, quay người bước lên cầu thang rời đi: Haizz, không nghe lời các cụ nói, con đường phía trước chỉ có chịu thiệt mà thôi.
Lúc Lí Khoái Lai cũng định lên lầu thì thấy Ngô Đại Bàng mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay đang đi tuần tra trong khuôn viên trường.
“Ủa? Chủ nhiệm Ngô, hôm nay anh không mặc vest nữa sao?” Lí Khoái Lai hỏi.
“Lí Khoái Lai, cậu đừng có mà cứ nhắc mãi chuyện cũ có được không hả?”
Ngô Đại Bàng không thèm để bụng liếc nhìn Lí Khoái Lai, “Đó là ngày đầu tiên tôi dùng tư cách lãnh đạo để đi trực, cho nên muốn tạo một chút cảm giác nghi thức thôi.“. Truyện Full
Vốn dĩ Ngô Đại Bàng vẫn muốn tiếp tục mặc vest, nhưng nghe các giáo viên trong trường Lĩnh Thủy xì xào qua lại chế giễu, nên anh không dám mặc lại nữa.
“Chủ nhiệm Ngô, học kỳ này anh cũng có tiết công khai phải không?” Lí Khoái Lai hỏi.
“Lí Khoái Lai, tôi đọc sách nhiều lắm, cậu đừng hòng lừa tôi.”
Ngô Đại Bàng cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lí Khoái Lai, “Có phải cậu muốn tôi đưa tiền cho cậu để làm khóa kiện không?”
Lí Khoái Lai cười nói: “Nhìn tôi giống loại người đó sao? Với lại anh thông minh như vậy, tôi sao có thể lừa được anh cơ chứ?”
“Đương nhiên, tôi rất thông minh.” Ngô Đại Bàng đắc ý ngẩng cao đầu.
“Nhưng mà, chủ nhiệm Ngô, tôi phát hiện có vài giáo viên rất coi thường anh.” giọng của Lí Khoái Lai nhỏ lại.
“Cái gì? Là ai? Cậu mau nói tôi biết.” Ngô Đại Bàng vừa nghe liền nổi giận.
Lí Khoái Lai hỏi: “Anh thân là một chủ nhiệm mới trong ban lãnh đạo nhà trường, sao có thể không được dạy một tiết công khai cơ chứ? Anh đừng có mà nói rằng hiệu phó Bàng, và chủ nhiệm Diệp cũng không có tiết công khai, bọn họ và anh có thể giống nhau được sao? Bọn họ đều là lãnh đạo lâu năm rồi.”
Ngô Đại Bàng nghĩ ngợi một lát, cảm thấy mấy lời này của Lí Khoái Lai cũng có chút đạo lý.
“Chủ nhiệm Ngô, đừng nói với tôi là anh dạy rất dở nha?” Lí Khoái Lai cố ý liếc nhìn Ngô Đại Bàng.
“Sao có thể cơ chứ? Năng lực dạy học của tôi vô cùng tốt, nếu không sao hiệu trưởng Bặc lại đề bạt tôi lên làm lãnh đạo được.” Ngô Đại Bàng vội vàng nói.
Lúc này, anh phùng má trợn mắt lên.
“Anh nói xạo, theo tôi thấy thì chắc là anh không dám dạy một tiết công khai chứ gì.” Lí Khoái Lai cười khẩy nói.
Ngô Đại Bàng nổi đóa lên: “Sau mười một, tôi sẽ mở một tiết công khai, để cho mọi người xem năng lực thực sự của tôi.”
“Vậy thì tốt quá, chỉ cần anh dạy tốt một tiết công khai, thì vị trí lãnh đạo này của anh ở trường mới vững chắc được.”
Lời này của Lí Khoái Lai vừa nói ra liền có thể uy hiếp được Ngô Đại Bàng.
Việc anh đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm phòng giáo vụ này có chút khuất tất, những lãnh đạo khác đều coi thường anh. Nếu như anh thể hiện được tài năng của mình vào tiết dạy công khai thì có thể phá vỡ được cục diện này, đây quả thực là một chuyện tốt.
“Lí Khoái Lai, tôi nói cho cậu biết, cậu nhất định phải làm khóa kiện của tôi cho tốt một chút.” Ngô Đại Bàng nhắc nhở Lí Khoái Lai.
Lí Khoái Lai vẻ mặt đau khổ: “Chủ nhiệm Ngô, hay là anh tự đi tìm ông chủ cửa hàng máy tính dưới trấn làm đi, chỗ tôi bây giờ đã có rất nhiều người xếp hàng nhờ làm giúp rồi, không biết phải đợi đến bao giờ mới tới lượt của anh nữa.”
Làm người là phải vòng vo như vậy.
Nếu như ngay từ đầu Lí Khoái Lai kêu Ngô Đại Bàng tìm anh làm khóa kiện, thì Ngô Đại Bàng kia chắc chắn sẽ tiếc tiền không muốn tạo cơ hội cho Lí Khoái Lai kiếm được một xu nào.
Nhưng Lí Khoái Lai lại vòng vo khích tướng anh ta mở một tiết công khai rồi nói Ngô Đại Bàng đi tìm người khác làm khóa kiện đi, thì Ngô Đại Bàng chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều.
Dựa vào cái gì chứ? Tại sao các giáo viên trong trường đều đến tìm Lí Khoái Lai để tranh nhau làm khóa kiện, mà cậu lại nói tôi đi tìm người khác làm khóa kiện?
Cái này không phải là khinh thường anh sao? Muốn anh phải cảm thấy mất mặt với mọi người à?
Vì vậy nên Ngô Đại Bàng lấy ra hai trăm tệ nhét vào tay của Lí Khoái Lai: “Tôi nói cậu biết, Lí Khoái Lai, cậu nhất định phải giúp tôi làm khóa kiện đầu tiên, nhất định phải làm một cái tốt nhất đẹp nhất cho tôi.”
Lí Khoái Lai nhanh chóng đem hai trăm tệ đút vào túi quần mình, trên mặt lộ vẻ lo lắng: “Chủ nhiệm Ngô, anh muốn làm ra được khóa kiện tốt nhất, thì ít nhât cũng phải đưa tôi năm trăm tệ chứ.”
“Cái gì?” Ngô Đại Bàng kinh ngạc thốt lên.
“Anh cũng biết khóa kiện do chúng tôi làm lợi hại như nào rồi, ngay cả cao thủ máy tính ở trên huyện cũng chưa chắc làm tốt được như tôi đâu. Anh không thấy đến cả phó thị trưởng Hoàng Chí Thịnh cũng đến tìm tôi nhờ làm một cái hay sao?” Lí Khoái Lai cười nham hiểm nói.