Ngô Đại Bàng ngẫm lại thấy cũng đúng, lúc đầu Hoàng Chí Thịnh vốn cũng chẳng ưa gì Lí Khoái Lai, nhưng cuối cùng vẫn là tìm Lí Khoái Lai để làm khóa kiện cho báo cáo giáo dục của trấn, có thể thấy Lí Khoái Lai tài giỏi cỡ nào.
Không đúng, không phải Lí Khoái Lai tải giỏi, mà là bạn của cậu ta tài giỏi mới phải.. nghĩ đến đây, tâm lý của Ngô Đại Bàng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nếu như Lí Khoái Lai này lợi hại hơn mình, điều này sẽ khiến cho lãnh đạo như hắn khó lòng mà chấp nhận nổi?
“Lí Khoái Lai, cậu đừng có mà gạt tôi, khóa kiện tốt nhất nào mà những năm trăm tệ chứ? Tôi, tôi trả cậu ba trăm tệ đã coi như là rất tốt rồi.”
Ngô Đại Bàng ban đầu muốn giảm nửa giá còn hai trăm năm mươi tệ thôi, nhưng nghĩ lại nói hai trăm rưỡi tệ nghe không hay nên lại đổi thành ba trăm tệ.
“Haizz, được thôi, ai bảo anh là lãnh đạo của tôi cơ chứ, ba trăm thì ba trăm.” Lí Khoái Lai xòe tay phải ra.
Ngô Đại Bàng ngẩn người: “Cậu muốn làm gì hả.”
“Đưa tôi một trăm tệ, lẽ nào anh muốn bị các giáo viên khác chê cười? Nói lãnh đạo như anh là đi cửa sau mới được lên chức à?” Lí Khoái Lai hỏi.
Ngô Đại Bàng bị kích động nổi xung lên, lấy ra ngay một trăm tệ: “Cậu nhất định phải làm cho tôi cái khóa kiện tốt nhất trường đó.”
“Cái này thì đương nhiên rồi.” Lí Khoái Lai nhận tiền, cúi đầu đi lên tầng trên, không nói với Ngô Đại Bàng thêm nửa câu nào nữa.
“Lí Khoái Lai, khi nào cậu mới làm khóa kiện cho tôi?” Ngô Đại Bàng cảm thấy có chút không đúng.
“Anh phải đem tài liệu qua cho tôi thì mới làm được chứ.” Dù sao bây giờ cũng bị đè bởi đống khóa kiện, Lí Khoái Lai cũng không vội.
Ở lớp 4 sơ trung, Bành An Thâm đang ở trên bục giảng đọc tiếng anh, giọng có hơi nhỏ.
Lí Khoái Lai không nói gì, chỉ đứng ở cửa sau nhìn lên.
Bành An Thâm thấy Lí Khoái Lai đến, lá gan dường như lớn hơn, giọng đọc cũng trở nên to hơn.
Mã Chí Phong vậy mà lại ngủ thẳng cẳng trên bàn, Mã Chí Đông phát hiện Lí Khoái Lai đến, lấy tay đẩy cậu ta một cái. “Phong ca, thầy Lý đến.”
“Tao buồn ngủ quá.” Mã Chí Phong ngẩng đầu, hai mắt chớp chớp.
“Em đã nói với anh rồi, cứ đi chơi game ở quán nét đó hoài.” Mã Chí Đông nén giận nói.
“Mày nói bậy bạ cái gì thế.” Mã Chí Phong bị dọa cho giật mình.
Nếu như để người khác biết quán nét đó vẫn còn lén lút mở, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn, quản lý quán cũng sẽ không buông tha cho bọn họ.
Bởi vì Mã Chí Phong và Mã Chí Đông là huynh đệ cho nên mới nói cho đối phương biết việc này.
May là bây giờ đang là tiết đọc tối, mọi người lại đang tiếng anh, chắc là Lí Khoái Lai cũng không nghe thấy đâu.
Mã Chí Phong lấy sách ngữ văn ra, làm bộ làm tịch nhìn vào nó.
“Bây giờ đang đọc tiếng Anh.” Mã Chí Đông thấy Mã Chí Phong cầm lộn vở, vội vàng nhắc nhở.
“Bành An Thâm này cũng thật là, giáo viên ngữ văn đến rồi, dù sao cũng phải đọc ngữ văn nịnh hót ông thầy một tí mới phải chứ.” Mã Chí Phong nhìn vào trong ngăn bàn, phát hiện không thấy quyển sách tiếng anh của mình đâu cả.
“Chí Đông, mày có nhìn thấy quyển sách tiếng anh của tao đâu không?” Mã Chí Phong lấy làm lạ hỏi.
Mã Chí Đông nhỏ giọng nói: “Phong ca, anh quyên rồi sao? Sáng nay anh với mấy người tụi em cùng nhau đi vệ sinh, mọi người đều không mang theo giấy, anh liền lấy quyển sách tiếng anh cầm theo xé ra dùng.”
Mã Chí Phong lúc này mới nhớ ra, cậu vẫn còn để nửa quyển tiếng Anh trên kệ trong nhà vệ sinh, tính là sẽ để lần sau dùng tiếp.
“Vậy mày đưa sách của mày đây.” Mã Chí Phong đoạt lấy quyển sách trên tay Mã Chí Đông.
Nãy giờ Lí Khoái Lai đã đứng ngoài nhìn chằm chằm vào cậu ta, nếu như cậu không chịu đọc theo, sẽ lại vào phê bình một trận.
“Phong ca, em chỉ có một quyển sách tiếng anh này thôi.” Mã Chí Đông sốt ruột. Nếu như cậu không đọc theo, sẽ lại bị phê bình lần nữa mất.
“Vậy chúng ta xem chung đi.” Mã Chí Phong bất đắc dĩ nói.
Dù sao bây giờ cũng không phải tiết tiếng Anh, cậu cũng không cần sách làm gì, Lí Khoái Lai chắc cũng không ý kiến gì.
Sau tiết tập đọc, Lí Khoái Lai lại gọi mấy học sinh đi ra, cổ vũ khen ngợi bọn chúng.
Bởi vì lớp 4 sơ trung không chỉ có hai học sinh ưu tú là Trần Tuyết Linh và Bành An Thâm, đối với cách giáo dục kiểu “cưỡng ép” này của Lí Khoái Lai, một vài học sinh đã bắt đầu chuyên tâm vào việc học, thành tích cũng theo đó mà cải thiện rất nhiều.
Lí Khoái Lai chính là muốn cổ vũ đám học sinh này một chút, trong đó còn có cả Chu Thành Liệt.
Trước đây Chu Thành Liệt vẫn luôn đi theo Mã Chí Phong, nhưng sau khi bị thúc ép làm bài tập, lúc lên lớp cậu đã bắt đầu nghe hiểu được nội dung giảng dạy của giáo viên, bài tập về nhà cũng biết làm rồi, không cần phải chép bài của bạn khác nữa.
Cứ dần dần như vậy, bài tập của Chu Thành Liệt từ không nộp nay đã đạt được 60 điểm, đây quả là sự tiến bộ vượt bậc.
“Thành Liệt, tối hôm đó thầy đến nhà em, cũng đã nói với ba mẹ em rồi, chỉ cần em chăm chỉ nỗ lực, thành tích học tập chắc chắn sẽ rất tốt.” Lí Khoái Lai khích lệ.
Chu Thành Liệt vui vẻ tươi cười, đúng như những gì Lí Khoái Lai nói, tối hôm đó thầy Lý đã đến nhà cậu để khen ngợi cậu, khiến ba mẹ cậu vô cùng ngạc nhiên.
Bởi vì trong mắt ba mẹ cậu, cậu chính là không muốn đi học, lên lớp chỉ làm mấy việc linh tinh. Chỉ cần giáo viên không đến nhà phàn nàn là họ đã a di đà phật rồi.
Nhưng không ngờ là Lí Khoái Lai lại đến khen ngợi sự tiến bộ của cậu, điều này khiến cậu rất vu.
Thế nên thứ bảy và chủ nhật được nghỉ, Chu Thành Liệt không ra sông bắt cá cùng với mấy đứa khác trong thôn nữa mà ở nhà học bài, bài tập làm được so với trước kia cũng tốt hơn nhiều.
“Thầy Lý, cảm ơn thầy đã xem trọng em, em nhất định sẽ cố gắng hơn nữa.” Chu Thành Liệt cảm kích nói.
“Còn nữa, bây giờ em cũng đã mười lăm tuổi rồi, nên biết rõ việc gì nên làm, việc gì không nên làm rồi. Khi nào có thời gian rảnh có thể đi chơi một chút, nhưng đừng nên chơi nếu như vẫn chưa làm xong bài tập, có phải không nào?” Lí Khoái Lai khuyên nhủ.
“Dạ, em biết rồi, sau này em sẽ ít đi chơi với Phong ca lại.”
Chu Thành Liệt gật gật đầu, “Ba em nói rồi, năm nhất là do em cứ theo Phong ca nên thành tích mới kém như vậy.”
Lí Khoái Lai cười nói: “Thầy không có ý nói Mã Chí Phong không tốt, nhưng mà, các em cứ ra ngoài chơi miết, không học hành, không làm bài tập, thậm chí còn làm ra những hành vi trái với kỷ luật, vậy thì không tốt rồi.”
“Sau này em nhất định sẽ chú ý ạ.” Chu Thành Liệt nghiêm túc gật đầu.
Lí Khoái Lai để Chu Thành Liệt về lại lớp, trong lòng có chút cảm thán.
Kỳ thực, trong những học sinh anh gọi ra lần này, Chu Thành Liệt là đứa tiến bộ chậm nhất.
Nhưng đôi khi điều mà học sinh cần nhất lại chính là sự động viên học tập, khi học sinh đó phạm sai, thì nên thu nhỏ sự việc đó lại, phê bình ít đi, khiến cho nó tự nhận ra vấn đề rồi tự mình sửa chữa.
Nếu như phát hiện ra được ưu điểm hay sự tiến bộ của học sinh, nhất định phải phóng đại nó ra, khiến cho học sinh đó cảm nhận rõ ràng sự tiến bộ của mình, điều này sẽ khiến cho học sinh vô cùng phấn khởi và sẽ tăng thêm động lực để học sinh tiến bộ.
Bây giờ Chu Thành Liệt chính là như vậy, chỉ có một chút tiến bộ nhỏ, nhưng sau khi được anh phóng đại ra, cậu liền vô cùng vui vẻ, và tràn đầy tinh thần phấn đấu.
Tối hôm qua cha mẹ của Chu Thành Liệt gọi điện cho anh, nói Chu Thành Liệt hai ngày nay đều ở nhà học bài.
Đây chính là tiến bộ, một loại tiến bộ vượt bậc.
Đương nhiên, Lí Khoái Lai cũng biết cả lớp có năm mươi hai học sinh, không phải ai học cũng giỏi.
Anh chỉ có thể tận lực cố gắng khiến cho bọn chúng yêu thích việc học càng nhiều càng tốt, nếu như không thể thay đổi, anh cũng không còn cách nào khác. Dù sao đám học sinh nông thôn này có thể tuân thủ kỷ luật thì cũng đã xem như không tồi rồi.
Ngay khi Lí Khoái Lai định quay về ký túc xá làm khóa kiện thì Vi Tú Cầm lại chạy ra. “Thầy Lý, em có việc muốn báo lại với thầy.”
“Việc gì?” Lí Khoái Lai dừng lại.
“Hôm nay em có nghe được Mã Chí Phong đã nói với Mã Chí Đông, trưa với chiều nay, cậu ta đều chơi game ở quán nét trong trấn.” Vi Tú Cầm thì thầm với anh.