Thầy Giáo Đến Rồi!

Chương 82: Chương 82: Quả nhiên là có vấn đề




“Cái gì?” Lí Khoái Lai kinh ngạc thốt lên.

Khi nhìn thấy các học sinh trong lớp đều nhìn sang bên đây, Lí Khoái Lai mới vội vàng hạ giọng xuống hỏi: “Những gì em nói là thật à? Quán nét trong trấn không phải đã bị niêm phong đóng cửa bảy ngày rồi sao?”

Lí Khoái Lai tính lại một chút, từ lúc bị niêm phong đến giờ vẫn chưa tới bảy ngày nữa mà.

Ông chủ Béo đó to gan thật, dám mở cửa trong thời gian này.

“Chắc là thật đó ạ, trưa nay lúc tan học, em thấy Mã Chí Phong có đứng ở gần khu vực quán nét đó. Buổi chiều đi học, em lại nhìn thấy cậu ta đi ra từ hướng quán nét đó để đến trường.” Vi Tú Cầm nghĩ nghĩ rồi trả lời.

“Mã Chí Phong này ngoại trừ việc mê chơi game ra, những thứ khác đều không có hứng thú.” Vi Tú Cầm lại bồi thêm một câu.

Lí Khoái Lai cũng cho là vậy, tính cách của Mã Chí Phong này chính là như vậy.

Năm đó Thiết Thủ đã nắm được điểm yếu này của Mã Chí Phong, để rồi từng bước từng bước một kéo cậu ta rơi xuống vực thẳm.

Lí Khoái Lai khen ngợi báo cáo của Vi Tú Cầm, rồi để cô nhanh chóng quay lại lớp học bài.

Một lớp học, cần phải có một người biết âm thầm quan sát và báo cáo lại mọi việc như Vi Tú Cầm này.

Dù sao Lí Khoái Lai cũng không thể ngồi canh lớp mãi được, càng không thể theo dõi học sinh miết, cần phải có một vài học sinh phản hồi lại tình hình trong lớp với anh.

Lí Khoái Lai quay về ký túc xá, thấy Tống Hiểu Phương đang ở phòng bên cạnh, liền hỏi mượn cô chiếc xe máy, rồi đi xuống trấn một chuyến.

Lí Khoái Lai không kích động gọi điện tố cáo, anh phải đến quán nét đó kiểm tra một lượt trước mới được.

Đến trấn rồi, anh cũng không dừng xe trước cửa quán nét, mà chậm rãi lái qua, quan sát cẩn thận cửa lớn của quán.

Cửa lớn vẫn bị khóa chặt, giấy niêm phong vẫn còn nguyên, dường như không chỗ nào đáng chú ý.

Lí Khoái Lai cố ý đậu xe ở lề đường trước mặt, lấy điện thoại gọi, rồi lại tiếp tục nhìn về quán nét phía bên kia.

Qua nửa tiếng sau, Lí Khoái Lai vẫn không phát hiện ra quán nét này có vấn đề gì bất thường.

Xem ra, quán nét thật sự không mở cửa kinh doanh.. Lí Khoái Lai thầm cảm thấy may mắn, may là đã không gọi điện thoại tố cáo.

Lí Khoái Lai khởi động xe máy, lúc lái xe đến con hẻm nhỏ cách đó không xa, anh chợt nhìn thấy có hai thanh niên đi từ bên trong ra.

Hai người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, còn khoa tay múa chân thể hiện một cách hào hứng.

Lí Khoái Lai nhận thấy hai người đó đang nói về game, chắc có lẽ là mới vừa chơi game ở đâu đó ra.

Con hẻm vừa nãy?

Game?

Hai mắt Lí Khoái Lai đột nhiên sáng lên, anh nghĩ ra rồi, diện tích của quán nét này rất lớn, có tới hai tầng. Mà những căn nhà lầu lớn thế này thường sẽ làm thêm cửa sau.

Quán nét mở cửa sau cho học sinh vào quán chơi, lá gan của bọn chúng cũng lớn thật.

Lí Khoái Lai kéo thấp mũ bảo hiểm xuống để người khác không thấy rõ mặt.

Sau đó lái xe đi vào con hẻm nhỏ kia, nhìn lên mái nhà của quán mà đi vòng ra sau thì thấy có một con ngõ nhỏ.

Ngỏ tắt hơi tối, Lí Khoái Lai gần như không thể nhìn rõ những gì bên trong.

Anh lái xe tiến vào, một người đàn ông từ căn nhà đó bước ra, chuẩn bị đi tiểu trong một góc tối gần đó.

Bị ánh đèn xe của Lí Khoái Lai chiếu tới, hắn ta bị dọa cho sợ quay đầu chạy lại vào nhà.

Lí Khoái Lai tắt đèn xe đi, bốn phía lập tức tối sầm lại.

Tên đàn ông vừa mới chạy đi nhìn thấy Lí Khoái Lai đã im bặt trong ngõ không còn động tĩnh gì, hắn lo lắng nói với vợ: “Bên ngoài hình như có kẻ trộm.”

“Vậy có cần báo cảnh sát không?” Người phụ nữ hỏi.

“Đợi hắn vào trộm đồ, anh sẽ ra tay đánh hắn, lúc đó em hãy báo cảnh sát.” Nói xong, tên đàn ông đó liền nhặt lên một ống sắt ở trong góc.

Không lâu sau, từ ngỏ tắt xuất hiện một người dáng vẻ như học sinh bước ra khỏi ngõ, đến vị trí nhà máy đường ở bên ngoài.

Bây giờ Lí Khoái Lai có thể chắc chắn rồi, quán nét kia đã mở cửa sau để kinh doanh.

Lí Khoái Lai khởi động xe, dọa tên đàn ông ở trong kia một vố.

Hắn nhìn thấy Lí Khoái Lai rời đi, căm hận nói: “Nếu không phải tại tên đó chuồn lẹ thì tao đã đánh gãy chân nó rồi.”

Lí Khoái Lai lái xe đến đồn cảnh sát, vị cảnh sát trực hôm nay tình cờ lại chính là Bàng Chí Hoa.

“Bàng cảnh quan.” Lí Khoái Lai gọi một tiếng.

“Có chuyện gì sao?” Bàng Chí Hoa không quen biết Lí Khoái Lai.

Lí Khoái Lai nhìn qua bốn phía, nhìn thấy có một nhân viên an ninh đang ngồi trên sô pha xem TV, do dự một chút, hỏi: “Có thể ra ngoài nói chuyện một chút được không?”

Từ tình hình ngày hôm đó, Lí Khoái Lai cảm thấy con người Bàng Chí Hoa này cũng không tệ.

“Được.” Bàng Chí Hoa đi ra ngoài cửa.

Lí Khoái Lai nhỏ giọng nói: “Quán nét bây giờ vẫn còn mở cửa làm ăn.”

“Không thể nào.” Bàng Chí Hoa lắc đầu, “Chúng tôi mỗi ngày đều đi tuần tra bên đó, đặc biệt là vào thời điểm tan học.”

Bởi vì sự việc của Giang Đông, Bàng Chí Hoa đã bị sở trưởng phê bình, trong lòng như muốn bốc hỏa.

Nếu như có cơ hội, anh muốn chứng minh với mọi người rằng bản thân hoàn toàn không thông đồng một chút nào với quán nét kia.

“Vừa nãy tôi đã tận mắt chứng kiến, không lừa anh đâu.” Lí Khoái Lai đem hết mọi việc khi nãy kể lại rõ ràng.

“Vậy làm sao để tôi tin anh đây? Hay là anh báo cảnh sát đi, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát ra.” Bàng Chí Hoa nhìn Lí Khoái Lai.

“Tôi là giáo viên của trường trung học Lĩnh Thủy, tên là Lí Khoái Lai, lần trước tôi đã gọi điện báo, nhưng lúc đó anh cùng với Giang Đông đến quán không tra ra được cái gì, bọn họ sớm đã nhận được tin tức để dọn dẹp hiện trường rồi.” Lí Khoái Lai nói.

Bàng Chí Hoa oán hận nói: “Cái này tôi biết, là tên tiểu tử Giang Đông kia đã tiết lộ bí mật.”

Bàng Chí Hoa cũng không phải kẻ ngốc, lén lút điều tra, mới biết được Giang Đông đã âm thầm cấu kết với ông chủ Béo của quán nét.

Mà Giang Đông là người của anh, cho nên anh cũng phải chịu trách nhiệm, điều đó khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

“Tôi có thể báo cảnh sát, nhưng anh có thể giúp tôi bảo mật thông tin được không?” Lí Khoái Lai cắn răng hỏi.

Vì để trấn áp quán nét hại người kia, anh có thể bất chấp tất cả.

“Thôi khỏi, anh không cần phải báo cảnh sát đâu, tôi sẽ đưa người qua bên đó tuần tra.” Bàng Chí Hoa sau khi nghe Lí Khoái Lai nói như vậy, cảm thấy cũng không cần phải bắt Lí Khoái Lai báo án làm gì.

Dù sao thì quán nét cách đồn cảnh sát bọn họ cũng không xa lắm, chỉ cần lái xe ba phút là tới rồi, bọn họ chỉ cần qua đó kiểm tra một chút là được.

Lí Khoái Lai gật đầu, lái xe rời đi.

Bàng Chí Hoa quay lại nói với Phó Minh Lễ nhân viên an ninh đang xem TV ở trong: “Lát nữa cậu ngồi đây trực một lúc đi. Tôi dẫn người qua chỗ quán nét kiểm tra một chút.”

Đêm nay Bàng Chí Hoa và Phó Minh Lễ sẽ trực ở đây, các cảnh sát và thành viên đội an ninh khác thì nghỉ ngơi ở ký túc xá phía sau.

“Đến quán nét?” Hai mắt của Phó Minh Lễ chợt lóe lên, “Chiều nay không phải chúng ta đã đi kiểm tra bên đó rồi sao?”

Bàng Chí Hoa lấy làm lạ nhìn Phó Minh Lễ, “Buổi chiều là buổi chiều, bây giờ là bây giờ, tôi nghi ngờ rằng quán nét đó vẫn còn mở.”

“Ông chủ Béo đó chắc không lớn mật vậy đâu?” Phó Minh Lễ cười nói, “Hoa ca, anh không cần phải lo lắng quá.”

“Quán đó bị niêm phong cửa lớn, khách hàng có thể đi vào từ cửa sau, chúng ta vẫn chưa kiểm tra qua chỗ đó.” Bàng Chí Hoa tin những gì Lí Khoái Lai đã nói.

Phó Minh Lễ gật đầu nói: “Vậy được, Hoa ca đi kiểm tra thử xem, để em trực ở đây cho. Nếu có chuyện gì, em sẽ gọi điện báo cho anh.”

Bàng Chí Hoa gật đầu, cầm chìa khóa xe máy cảnh sát trên bàn: “Được, cậu ở đây trực đi, tôi qua đó xem thử.”

Bàng Chí Hoa lấy điện thoại gọi thêm một nhân viên anh ninh nữa, nhờ cậu ta đến trực ban thay một chút.

Đối phương đồng ý bảo lát nữa sẽ qua.

Bàng Chí Hoa ra khỏi phòng trực ban, sắc mặt của Phó Minh Lễ khẽ biến, vội vàng lấy điện thoại ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.