Thầy Giáo Hắc Ám

Chương 54: Chương 54: Rất Nhiều "Một Chút"




... Một chút lạnh nhạt, một chút xa lánh, một chút nghiêm khắc, một chút kì quặc, một chút quan tâm, một chút ân cần, một chút mơ hồ, một chút gần gũi,... rất nhiều một chút ấy dần dần khiến cô càng chú ý anh hơn, dần ngưỡng mộ anh hơn, và cuối cùng là từ một chút đó biến thành yêu anh sâu sắc tự bao giờ cũng không hề hay biết.

Anh đã ngủ rồi, có lẽ do đã quá mệt mỏi sau những chuyện vừa xảy ra cho nên anh đã ngủ rồi. An Di chắc như vậy là vì hơi thở của Ngôn Hoa lúc này cực kì đều đặn, đã không còn gấp gáp khó khăn nữa, cả người cũng thư giãn hẳn ra. Anh vòng tay ôm cô thật chặt, An Di cũng cuộn người nép trọn vào cơ thể nóng hổi của anh, cảm nhận anh đang che chở, bao bọc mình. Ngôn Hoa của cô, người đàn ông mạnh mẽ kiên cường của cô, những tưởng anh là một con người lạnh lùng cao ngạo, là một người chẳng bao giờ để mắt đến một ai. Nhưng nếu không trải qua những việc như hôm nay, không ở bên cạnh của anh như lúc này thì đến khi nào cô mới biết được những sự hy sinh âm thầm to lớn của anh dành cho mọi người xung quanh. Anh thà quên mình vì sự nghiệp của gia tộc mà bỏ cả danh dự và tính mạng, ngoài mặt thì tỏ vẻ thờ ơ nhưng thực chất trong thâm tâm lại vô cùng lo lắng cho an nguy của người cha, người thân duy nhất còn lại của anh, cũng như anh đối với cô vậy. Anh yêu cô nhưng lại vì muốn bảo vệ cô mà đẩy cô ra xa khiến cho cô hiểu lầm anh hết lần này đến lần khác để rồi khi thật sự buông bỏ tất cả để đến bên cô thì bao nhiêu việc lại xảy ra. Cô không giận, chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ giận anh, dường như giữa cô và anh có một sợi dây liên kết vô hình nào đó, dù cho có bao nhiêu sóng gió cách trở đi nữa hình bóng của anh, con người của anh, tình cảm của anh,... tất cả những thứ tốt đẹp về anh luôn hiện hữu trong tâm trí cô, chưa hề thay đổi cũng chưa một chút phai nhoà.

Có lẽ vì cô được sinh ra trong một gia đình trâm anh quyền quý, từ bé đến lớn luôn được cưng nựng như bảo bối cho nên chưa từng có ai cho cô những cảm giác giống như anh đã cho cô... Một chút lạnh nhạt, một chút xa lánh, một chút nghiêm khắc, một chút kì quặc, một chút quan tâm, một chút ân cần, một chút mơ hồ, một chút gần gũi,... rất nhiều một chút ấy dần dần khiến cô càng chú ý anh hơn, dần ngưỡng mộ anh hơn, và cuối cùng là từ một chút đó biến thành yêu anh sâu sắc tự bao giờ cũng không hề hay biết. Tình yêu đầu đời non nớt ở cái tuổi mười bảy quả thật khiến cô khó đón nhận, nhưng anh từng bước khiến cho cô muốn bất chấp tất cả để được yêu anh, thậm chí chẳng mong có được sự hồi đáp từ anh. Vậy mà tình yêu đó trải qua bao nhiêu khó khăn thử thách, bao nhiêu nước mắt bao nhiêu tổn thương để đến được hôm nay, ngày mà tình yêu đó được thừa nhận, được ủng hộ... Đến được lúc này rồi vậy tại sao anh còn muốn rời đi? Là tại sao?

Cô không cần tất cả, chỉ cần có anh, được bên anh. Cô không sợ hiểm nguy, cũng chẳng màng khó khăn gian khổ, chỉ cần anh đừng bao giờ buông cô ra... Đừng một lần nữa rời bỏ cô lại một mình...

Trầm luân trong vòng suy nghĩ rối rắm của mình An Di lại thiếp đi lúc nào không hay. Lúc này Ngôn Hoa cũng khó khăn thức dậy. Ngồi ở mép giường ngắm nhìn người con gái đang say ngủ bên cạnh, anh không có chút dũng khí bước khỏi đây. Anh làm sao có thể rời xa cô được đây? Dù biết rằng vì sự an toàn của cô anh đành phải chấp nhận, nhưng anh làm sao lại có thể khiến cô đau lòng một lần nữa, anh không hề muốn đôi mắt long lanh kia lại một lần đẫm lệ vì anh. Không thể, anh thật không thể...

Kéo chăn đắp kín cẩn thận cho cô. Đặt lên trán cô một nụ hôn tạm biệt đầy lưu luyến, đứng chết lặng nhìn cô một hồi lâu... Cuối cùng anh vẫn chọn rời xa cô... An Di! Xin lỗi!

----

Bảy giờ ba mươi, nhìn chiếc đồng hồ quả lắc bằng gỗ trên tường rồi cất bước đi xuống cầu thang. Ngôn Hoa bỗng khựng lại khi từ phía trên lầu có tiếng vọng xuống.

“Cậu định đi đâu?”

Quay phắt lại liền nhìn thấy An tổng đã lù lù đứng ở đấy tự bao giờ, vẻ mặt mệt mỏi có thể nhìn thấy cả quầng thâm nhàn nhạt.

“Lẽ nào ông còn muốn thấy tôi ở đây?” - Ngôn Hoa nhếch mép.

“Không còn cách nào khác đành tin cậu một lần” - An tổng nhã nhặn đáp, giọng điệu đã không còn khắc khe như trước đây.

“Đã khiến ông thất vọng rồi, từ đầu không nên tin tôi” - Ngôn Hoa cười khẩy.

“Cậu... dám?”

“Chẳng có việc gì tôi không dám cả. Tốt hơn việc ông cần làm lúc này là gọi sẵn bác sĩ đi, đúng tám giờ người ông cần sẽ tự động được trả về cho ông... Còn nữa, nhắc anh ta sau này giữ cái mạng mình cho tốt, đừng tuỳ tiện làm những việc như vậy nữa, cho dù có là ý tốt cũng phải xem ý tốt đó có thật sự mang lại điều tốt đẹp cho người nhận không” - Dứt lời Ngôn Hoa cũng quay đầu bước tiếp.

An tổng lên giọng quát: “Cậu đứng lại đó cho tôi, đừng nghĩ làm được một chút chuyện tốt thì có thể dễ dàng mà đi như vậy. An Di thì sao? Là ai hứa sẽ dùng cả sinh mệnh còn lại để bảo vệ con bé giờ lại rời đi?”

“Tôi chính là đang dùng cả tính mạng còn lại để bảo vệ cô ấy, ngày trước cô ấy và Vinh Hy cứu tôi, cái mạng này bây giờ dùng để đổi lấy sự an toàn của họ là vô cùng thoả đáng. Phần còn lại mong các người cả nhà đoàn tụ, mãi mãi hạnh phúc, sau này hãy yêu thương cô ấy thật nhiều... thêm cả phần của tôi nữa” - Ngôn Hoa khó khăn cất lời, vẫn không ngoảnh mặt lại.

“Muốn yêu thương con bé thì cậu tự đi mà làm” - An tổng bảo.

“Không kịp nữa rồi” - Ngôn Hoa thở dài nhấc bước khỏi bậc thang cuối cùng.

....

“Tiểu Ngôn” - giọng nói trầm dịu rót xuống bên tai khiến Ngôn Hoa dừng bước. An lão gia lại lên tiếng: “Trời không tuyệt đường người, nhất là người có tài, có đức”

“Giáo sư” - Ngôn Hoa quay đầu nhìn cung kính.

“Xem ra cậu vẫn chưa biết nhỉ? Xem thứ này rồi hẳn đưa ra quyết định có được không?” - Nói rồi An lão gia chỉ tay ra hiệu cho Ngôn Hoa cùng đi về phía thư phòng.

Không hiểu ý ông muốn nói gì nhưng Ngôn Hoa cũng không vội, bước theo sau An lão gia và An tổng.

Trong gian phòng rộng lớn với bốn bề là các tủ sách được bày trí theo lối cổ điển Châu Á, ở chính diện là một màn hình LCD tầm trung có lẽ thường dùng để họp trực tuyến hoặc trình chiếu tài liệu hay đơn giản là dùng như TV... bản tin buổi sáng đang phát lại đoạn thông tin chính trị - xã hội. Là tin của hai giờ trước: “Hắc bang đình đám Huyền Hoả công khai đã kích dư luận bằng loạt thông tin hoạt động phi pháp của một số tập đoàn hàng đầu thế giới, với bằng chứng và nhân chứng rõ ràng: Công ty A rửa tiền đen, tập đoàn B buôn lậu vũ khí, chi nhánh C thụt két nhà nước... Qua đó chúng ta có thể thấy được lượng thông tin mà hắc bang này thao túng quả thật nằm ngoài sức tưởng tượng của giới FBI Anh - Mỹ và toàn thể những tập đoàn doanh nghiệp tầm cỡ. Bởi lẽ mang danh “ông trùm của tội phạm ngầm” mà từ trước đến nay Huyền Hoả chưa từng một lần bị phanh phui trước pháp luật, ngược lại ngày hôm nay chính thế lực đen tối đó lại ra mặt chỉ điểm hành vi phạm tội của những thế lực khác, người đứng đầu tập đoàn Huyền Hoả - Cô Wenny Holmes vừa ra mặt xác định thị trường và lĩnh vực hoạt động mới của tập đoàn này, đây liệu có thật là một bước xúc tiến để thâm nhập vào thị trường mới của Huyền Hoả hay không? Đằng sau đó còn có âm mưu gì hay không? Hãy cùng dự xem những diễn biến tiếp theo...”

Ngôn Hoa đứng đấy như trời trồng. Anh tự vấn rằng những thứ vừa nghe được có phải là sự thật hay không? Hai giờ trước? Là không lâu sau cuộc điện thoại đó? Bản tin là trên kênh CNN của Mỹ... Lẽ nào là Mr.X?

Tại sao bọn họ lại làm như vậy? Dùng cách manh động nhất để giải quyết việc này sao? Họ rõ ràng có thể để mặc anh tự sinh tự diệt và hoàn toàn không chịu một chút tổn hại nào nhưng họ lại chọn cách đánh rắn động cỏ như thế này, dùng thân phận giả của Wenny há chẳng phải bảo cô ta thay anh gánh mọi hậu hoạn về sau sao? Dùng bom thông tin cũng là vì muốn triệt tiêu những suy nghĩ muốn vạch trần tổ chức từ bên ngoài, khiến cho bọn họ kinh sợ liên luỵ đến bản thân mà tránh xa... Bọn họ vì sao lại chọn bảo vệ cho anh chứ?

Ngôn Hoa sững người mất một lúc trong khi An lão gia và An tổng đang chăm chú nhìn biểu hiện kì lạ trên gương mặt của anh.Hai người họ ở thời điểm hai giờ trước cũng lâm vào bế tắc trong suy nghĩ như anh lúc này vậy nhưng ánh sáng nhỏ bé nơi cuối đường đã không tước đi tia hy vọng cuối cùng của tất cả mọi người. Vinh Hy được đưa về, dù cả người chằng chịt vết thương nhưng may thay mạng sống vẫn được bảo toàn, không lâu sau đó cả thế giới liền rúng động bởi thông tin từ đài CNN của Mỹ, đến cả An lão gia và An tổng khi xem cũng phải há hốc mồm ngạc nhiên vì sự liều lĩnh dám thách thức xã hội, thách thức giới hành pháp của cái hắc bang khiến người ta nghe thấy tên thôi cũng thấy kinh sợ kia. Quả thật cách làm này vừa mang mục đích giải trừ mọi mối nguy hại đến Ngôn Hoa còn có nhiều tác dụng thương nghiệp khác, có chăng là kế hoạch này đã được triển khai từ lâu đến bây giờ mới dùng đến... Dù gì đi nữa cái thân phận ác nghiệt kia từ hôm nay cũng không phải do bản thân cậu gánh vác nữa, Vinh Hy cũng được an toàn và... An tổng cũng buông bỏ chấp niệm với anh... Dù không toàn tâm toàn ý chấp nhận nhưng vì tình yêu của An Di, vì An Di ông đã suy nghĩ rất nhiều mới chấp nhận sự thật rằng người mà con gái cưng duy nhất của ông yêu là Ngôn Hoa, dù cậu ta là ai, mang thân phận là gì, là con người như thế nào, tốt xấu thế nào... giờ đây cũng không còn quan trọng, là do An Di chọn, ông phải tin tưởng An Di.

....

“Điện thoại, tôi cần mượn điện thoại” - Ngôn Hoa như nghĩ ra được điều gì đó lập tức thuận miệng lên tiếng.

“Đây” - An lão gia cũng không suy nghĩ gì thuận tay cầm lấy chiếc di động trên bàn làm việc của con trai dúi vào tay Ngôn Hoa. An tổng vẫn chưa kịp ngăn lại thì anh đã một mạch đi thẳng ra ngoài.

An tổng cau có: “Ba à, ba đã quá dung túng cậu ta rồi”

“Hahaha, ổn cả rồi mà, lão già ta chẳng còn gì phải lo nữa cả” - An lão gia tươi cười thật hào sảng.

--- --------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.