Chương 31. Oh My God!
Ngay giờ phút này đây, Bảo Khang và Minh Huy đã ngồi trên xe rồi. Chỉ mới nửa tiếng trước, họ đã nói lời tạm biệt tất cả mọi người dưới quê. Bảo Khang trong dạ như không có chuyện gì xảy ra, còn Minh Huy anh ta đang trải qua những nuối tiếc không nguôi. Anh tiếc vì thời gian ở lại không được lâu, bởi lẽ anh đã có chút cảm tình với thiên nhiên và con người nơi đây, có chút kỉ niệm ở nơi này. Thoáng nghĩ như vậy thôi, anh bỗng trở nên giả quân tử, có chút yếu lòng mà rươm rướm nước mắt. Mọi người xung quanh để ý, không tránh khỏi bàn tán. Lời xì xào này đến tai Bảo Khang. Cậu lúc này mới để ý tới hành động bất thường đó: “Anh, anh có sao không?”
Minh Huy lấy tay gạt nước mắt: “Không, không có chuyện gì đâu.”
Bảo Khang hoài nghi: “Không có chuyện gì thật sao? Anh có chuyện gì cứ nói, đừng giấu trong lòng.”
Lời nói này không ngờ có công dụng rất lớn, Minh Huy cũng chịu trải lòng mình: “Anh chỉ là cảm thấy tiếc nuối. Thầy thật sự có cảm tình với quê ngoại của em rồi. Thầy không nỡ rời xa mảnh đất đó.”
Bảo Khang ngớ người, tưởng có chuyện gì lớn lao, nào ngờ... Cậu thầm cười, thì ra anh ta là người có tình cảm thuộc dạng dạt dào, dễ xúc động như thế.
“Đừng khóc nữa! Mất hình tượng quá.”
Bảo Khang vỗ vào lưng anh ta, vỗ về an ủi. Hành động không thể không nói là quá tình cảm. Bảo Khang đã trở về con người thật rồi: luôn sống tình cảm và biết chia sẻ cùng người khác.
Cuối cùng họ cũng trở về tới nhà. Minh Huy từng bước khập khiễng, hụt hẫng đón taxi về nhà, còn Bảo Khang thì chờ ba tới rước. Đêm ấy, Bảo Khang ngủ không được, chợt nghĩ tới khoảnh khắc những hôm ngủ cùng anh ta dưới quê, lòng chợt mỉm cười tự mãn, trái tim đập như đang đánh trống. Cậu thầm cảm ơn trời đã cho mình được những ngày nghỉ tuyệt vời đến thế. Xong rồi, cậu hào hứng mở những tấm hình mà cậu đã chụp lén Minh Huy lúc ngủ trong điện thoại ra xem, miệng nhất nhất rằng anh ấy đẹp trai và dễ thương.
Ngày hôm sau, trở lại với việc thường nhật. Minh Huy đã lấy lại tinh thần, tiếp tục công việc dạy học ở trường và gia sư cho riêng Bảo Khang.
Tại nhà Bảo Khang, có một thầy và một trò...
“Oh my god! Qua chuyến đi vừa rồi thì em mới biết được thầy ngốc như thế nào. Tật xấu của thầy cũng bị em nắm hết. Oh my god! Oh my god! Không thể tin được.” Bảo Khang lè lưỡi chọc Minh Huy, lời nói ngày một chanh chua hơn, nhất là từ Oh my god, nghe rợn người.
Minh Huy như bị sét đánh, tá hỏa: “Oh my god cái gì chứ? Em không được đem chuyện này đồn cho cả trường biết!”
Bảo Khang lắc đầu, lắc qua lắc lại: “Oh my god là Oh my god!”
Minh Huy mạnh giọng: “Nếu em nói chuyện này ra đồng nghĩa với việc em muốn chết!”
“Oh my god! Thầy giết học trò!” Bảo Khang không ngừng việc chế giễu thầy bằng cái giọng điệu chanh chua.
Minh Huy muốn lên tăng xông ngay tại chỗ: “Học thôi! Chắc em chưa uống thuốc.”
“Oh my god.”
Minh Huy cốc đầu Bảo Khang, trừng mắt lên cậu ta mới chịu ngồi im mà học. Nhưng thỉnh thoảng vẫn không ngừng nói câu Oh my god. Hành động kì dị này làm Minh Huy bó tay, tuyệt đối nể phục.
Trước khi tạm biệt thầy, Bảo Khang nói nhỏ với Minh Huy: “Thầy ơi! Em quên nói với thầy rằng em có lưu lại những khoảnh khắc cực kì thú vị của thầy!”
Lời vừa dứt, khóa cổng và chạy nhanh vào nhà. Minh Huy ngoài này hơi bất ngờ, tay dùng sức đẩy cánh cổng. Biết được chuyện gì đang xảy ra, Minh Huy khó chịu, hét lớn: “Oh my god!”
Phải chăng anh ấy bức xúc và muốn bức nút? Phải chăng câu xì-lô-ganh của Bảo Khang đã nhiễm vào đầu của Minh Huy?