Chương 32. Minh Huy bị khống chế
Trường học vốn là nơi đông người. Bảo Khang bước tới trường trong tâm trạng hết mức hạnh phúc, vui sướng. Cậu ta đêm hôm qua sau những phút gọi là trăn trở, đã nghĩ ra một ý tưởng không hề tồi đối với bản thân: Sao mình không lấy độc trị độc nhỉ? Minh Huy ơi, anh nhất định sẽ vì em mà tức đến phát điên thôi. Hãy đợi đấy!
Nụ cười trên môi Bảo Khang đầy dã tâm, chắc định làm chuyện hại người hả gì đây mà.
Minh Huy cầm đống tài liệu bằng tay phải, tay trái cầm cặp đi về phòng giáo viên, trông cực mệt nhọc. Thấy Bảo Khang đang la cà đi phía trước cách mình không xa, anh ta liền muốn đứng trước mặt mà chỉnh Bảo Khang lại. Theo anh nghĩ, Bảo Khang đang có những dấu hiệu nguy hiểm, trong tương lai sẽ không còn coi mình ra gì, cần phải chỉnh ngay, trước khi quá muộn.
“Này, Bảo Khang! Em đứng lại ngay!”
Bảo Khang dừng lại: “Có chuyện gì không thầy?”
Minh Huy lên giọng: “Thấy thầy mà không chào sao? Em quả thật cần được dạy bảo lại.”
Bảo Khang chỉ tay vào mặt mình: “Em? Thầy khéo bắt lỗi quá!”
“Đi lên phòng giáo viên ngay, viết kiểm điểm cho thầy!”
Bảo Khang chẳng hiểu sao mình lại bị vậy. Đầu óc của cậu hoạt động hết công sức, cậu nghĩ rằng thời cơ đã đến cho kế hoạch thực hiện.
“Dạ, em sẽ đi!” Nội dung rất lễ phép nhưng ý tứ không tự nguyện.
Minh Huy đắc ý, xem ra đã chỉnh được Bảo Khang rồi.
“Tốt! Đi theo thầy!”
“Nhưng…”
“Còn nhưng nhị gì?”
“Em không chắc rằng mấy tấm hình sẽ không được phát tán đi khắp trường.”
Minh Huy đã bị Bảo Khang đưa điểm yếu ra khống chế mình, bất động: “Em… em dám sao?”
“Cùng lắm chỉ bị khiển trách chứ đâu có gì.”
Minh Huy trợn mắt: “Em không có quyền đó.”
“Em tự cho mình cái quyền đó.”
Minh Huy lo lắng, sợ mất hình tượng trong đám nữ sinh của trường. Trước tình trạng tiến thoái lưỡng nan này, anh quyết định nhường Bảo Khang thì tốt hơn: “Thôi được rồi, thầy chịu thua em đấy! Em không cần lên phòng giáo viên đâu.”
Bảo Khang tự mãn: “Cảm ơn thầy! Xem ra thầy còn biết giữ gìn hình tượng. Chào thầy em về lớp ạ!”
“Khoan đã! Trước khi đi, thầy muốn nói cho em biết rằng em càng ngày càng giống một kẻ tiểu nhân rồi đấy. Thầy không biết em bị ảnh hưởng bởi ai nhưng hay mau bỏ tính đó đi.”
Bảo Khang nghe những lời này, như nước đổ lá môn, liền không nhớ: “Hẹn gặp thầy tối nay. Nếu đến trễ em không chắc mọi chuyện bình thường đâu, thưa thầy.”
Minh Huy tức muốn nôn ra máu nhưng đành tiết chế cảm xúc, cương quá thì dễ gãy.
Đúng giờ học, Minh Huy đã có mặt tại nhà Bảo Khang. Anh ta muốn thưa chuyện với người lớn vồ sự thay đổi của Bảo Khang, nhưng nghĩ tình nghĩa nên không nói mà hy vọng tự mình sẽ chỉnh được em ấy.
“Anh cũng đúng giờ đấy! So good!”
Minh Huy hơi khó chịu: “Anh không ngang hàng với em đâu nhé!”
Bảo Khang thấy vậy nên chuyển sang chuyện khác:
“Anh ơi em khát nước. Anh xuống nhà rót cho em được không?” Bảo Khang cười thầm trong dạ.
Minh Huy cáu gắt: “Em có tay chân thì tự đi rót mà uống đi!”
“Mấy tấm ảnh…”
“Được rồi, được rồi, để anh đi rót nước cho uống.”
Minh Huy bằng mặt nhưng không bằng lòng đi rót nước cho Bảo Khang. Xem ra việc dùng mấy tấm ảnh để bắt Minh Huy cung phụng cho cậu ta thật hiệu quả. Bảo Khang có chút đắc ý, thỏa mãn.
“Anh ơi, em muốn ăn cái bánh.”
“Anh ơi, lấy cho em cuốn tập trên kia.”
“Anh ơi, tính giùm em cái này.”
“Anh ơi, em đau vai quá, anh có thể xoa bóp...”
“Viết chì tà rồi, sao giờ? Anh...”
Hàng loạt yêu cầu bắt Minh Huy phải làm. Bảo Khang càng sai vặt càng hăng, được nước làm tới, sai Minh Huy từ việc nhỏ nhất. Minh Huy có chút tức giận, bất mãn, nếu không có mấy tấm ảnh đó chắc anh ta đã dạy cho Bảo Khang bài học để đời. Bảo Khang thật là làm cho người ta muốn chửi thề.
“Anh ơi…”
Bảo Khang chưa kịp nói gì hết Minh Huy đã nóng giận đập bàn một cái rõ to và mạnh:
“Em đủ rồi đấy!”
Tiếng đập bàn cùng tiếng la lớn của Minh Huy làm kinh động ba mẹ Bảo Khang dưới này.
Bảo Khang thấy tình thế như vậy, liền sợ:
“Th...ầy...”
“Không thầy trò gì hết á. Em còn biết anh là thầy của em nữa sao? Thầy là ôsin để em sai vặt à? Bây giờ thầy không chịu nổi nữa rồi, mấy tấm ảnh đó em thích làm gì thì tùy em.”
Bảo Khang muốn khóc trước những lời tức giận của Minh Huy:
“Thầy… em chỉ muốn nói là… hết giờ rồi mà.”
Đoạn, có tiếng mở cửa...