Chương 70. Hình bóng không rời
Vầng trăng đêm treo lơ lửng ở trên cao. Bảo Khang nương nhờ ánh sáng của nó nhìn bóng lưng của Minh
Huy. Hai người một trước một sau, cứ như vậy mà đi, chỉ có âm thanh của
những bước chân xào xạc giẫm lên lá khô, không ai nói với ai câu nào.
Không nói cũng không có nghĩa là không muốn nói, chỉ là đôi lúc cũng cần có một khoảng lặng như thế.
Nếu ví tình yêu giống như một bản
nhạc, vậy thì sau chuỗi những nốt trắng nốt đen trầm bổng lúc nào cũng
phải có dấu lặng. Lặng để rồi lại tiếp tục ngân nga những giai điệu.
Cậu không biết biểu cảm gương mặt lúc này của Minh Huy là gì. Tuy Minh Huy
biểu cảm vui buồn khá rõ ràng trên gương mặt nhưng lại rất khó đọc được
hết những suy nghĩ ẩn giấu bên trong nó. Cậu càng lúc càng tiến lại gần
Minh Huy, trong khi Minh Huy thì đang càng lúc càng như dừng lại. Thứ
ánh sáng trời đêm trên cao soi chiếu vào hai người bọn họ, bất giác tạo
ra hai chiếc bóng xếp chồng lên nhau, hai như một.
“Em có bị gì
không?” Minh Huy đưa tay hai vào trong túi quần, giọng nói không tìm ra
được cảm xúc nhưng Bảo Khang tin rằng lời nói đó chứa đựng rất nhiều sự
quan tâm và lo lắng.
Bảo Khang cúi đầu nhìn xuống đất, mũi chân
phải cọ xát qua lại dưới đất, giọng nói chậm rãi: “Em không sao.” Cậu
đưa mắt nhìn cái ót của Minh Huy: “Cảm ơn anh.”
Minh Huy không nói gì. Bảo Khang dường như nhận ra ý nghĩa của hành động đó, cậu lại vội
vàng nói tiếp: “Em, thật ra, khi nãy em bị bọn chúng đá vào bụng một
cái.” Rất nhanh chuyển sang nhịp điệu nhanh và hối hả: “Nhưng anh đừng
lo, em không sao đâu. Em còn khỏe lắm.”
Nụ cười kì quái rất khó
coi trên môi lúc này của Bảo Khang đã bị Minh Huy thấy. Anh quay người
nhìn chăm chú vào Bảo Khang, ánh mắt rất đăm chiêu làm Bảo Khang lúng
túng không biết phải làm gì tiếp theo.
Lúc này Minh Huy anh đột nhiên lên tiếng: “Chẳng lẽ anh không phải là người xứng đáng để em dựa vào như vậy sao?”
Bảo Khang nhanh chóng giải thích: “Không phải, chỉ là…” Còn chưa nói hết
câu đã bị chặn lại ở cổ họng. Minh Huy nói tiếp: “Em nói không phải?
Không phải thật sao? Không phải? Em bị đau, em có thể nói anh biết mà.
Em bị đánh ở đâu, em cũng có thể nói cho anh biết mà. Những chuyện như
vậy em đã không muốn nói, sau này còn bao nhiêu chuyện em muốn giấu anh? Không nói em nói là chúng ta phải tin tưởng nhau sao? Anh không phải là đang giận em, anh chỉ trách bản thân có điểm gì không tốt khiến em
không yên tâm dựa vào anh như vậy.”
Từng lời từng chữ chẳng khác
nào mũi tên xuyên thấu qua từng tế bào của cậu. Hiểu lòng, rõ ràng là
hiểu lầm rồi! Bảo Khang cảm thấy khó chịu trong lòng: “Em không phải là
muốn giấu anh. Em, em…” Đột nhiên giọng nói bị lạc đi, dường như nghe
được cả âm thanh của những giọt nước mắt. Cậu khóc, nhiều người sẽ cho
rằng cậu yếu đuối, nhưng như vậy thì đã sao? Dù sao chuyện kìm nén cảm
xúc ở mỗi người là khác nhau, nhiều người sẽ không thích cậu ở chỗ cậu
hay khóc. Cậu cũng chẳng quan tâm, cậu chỉ là thuận theo cảm xúc của bản thân mà thôi.
Nếu như khóc sẽ làm bản thân cảm thấy nhẹ nhõm hơn, vậy tại sao lại phải tự ngược đãi bản thân mà không khóc?
Lòng của Minh Huy cũng đau như cắt. Anh xoay người định rời đi nhưng lại bị
lời nói của Bảo Khang giữ chân lại: “Anh cứ như vậy mà rời đi sao? Anh
bỏ mặc em? Không phải anh từng nói cho dù có chuyện gì đi nữa cũng sẽ
không bỏ em một mình lúc em sợ hãi nhất? Được, vậy anh cứ đi đi, cứ để
em ở lại đây. Đồ đáng ghét!” Bảo Khang nói thật lớn, sau đó ngồi xuống
đất lấy hai tay che mặt lại. Những giọt nước mặn chát len lỏi qua kẽ tay chảy ròng xuống.
Minh Huy thở dài một cái, đi lại gần Bảo Khang,
đứng ở trước cậu nhìn xuống bên dưới. Bên dưới giống như một đứa trẻ
khóc vì không thấy mẹ khi vừa thức dậy. Hồi lâu anh ngồi xuống, lấy hai
tay của Bảo Khang ra, nâng đầu cậu dậy, dùng hai tay của mình lau đi
khóe mắt ướt đẫm của Bảo Khang. Bảo Khang nhìn Minh Huy. Khoảng cách gần như thế, cậu có thể nhìn thật rõ những đường nét trên gương mặt, còn có thể cảm được được hơi thở dịu dàng gần gũi ấy. Minh Huy lại tiếp tục
xoa nhẹ gò má của Bảo Khang, giọng nói ngọt ngào như kẹo: “Nín đi, đứa
bé ngoan sẽ không khóc!” Dù sao đứa bé cũng chỉ cần có kẹo là rất nghe
lời và quên hết những chuyện khác.
“Anh không bỏ đi…”
Minh
Huy gật đầu, sau đó đưa lưng ra hiệu cho Bảo Khang trèo lên. Bảo Khang
ôm chặt lấy vai của Minh Huy: “Anh muốn cõng em đi đâu thế?”
“Không phải em nói là bị bọn kia đá vào bụng sao? Phải đi kiểm tra.”
“Anh đưa em đến bệnh viện?”
“Ừ.”
“Có nhất thiết phải như vậy không?”
“Ừ. Không cho phép em xảy ra chuyện gì.”
Bảo Khang siết chặt vòng tay hơn, áp mặt lên tấm lưng vững chãi, ấm áp của
người kia. Cậu cảm thấy mục tiêu của đời cậu dường như không còn là tiền tài hay danh vọng gì xa vời nữa, mà nó đang ở gần cậu, chở che lấy cậu.
Một người hạnh phúc nhất là khi nhận ra rằng mục tiêu mình phấn đấu bao lâu cuối cùng cũng đã đạt được.
Một người tham lam nhất là khi nhận ra rằng mục tiêu mình phấn đấu bao lâu cuối cùng cũng đã đạt được.
Một người lo lắng nhất là khi nhận ra rằng mục tiêu mình phấn đấu bao lâu cuối cùng cũng đã đạt được.
Bởi vì, mọi thứ có trên đời này đều rất dễ mọc cánh mà rời xa chúng ta.
Cho dù có không thể giữ được mãi mãi thì cũng phải giữ nó cho đến tận giây phút cuối cùng.
Bảo Khang khẽ hôn lên lưng của Minh Huy. Minh Huy liền nói: “Không nghĩ rằng em lại biến thái đến vậy.”
Bảo Khang đỏ bừng mặt: “Em nào có biến thái, chỉ là muốn biểu hiện tình cảm thôi mà.”
“Phải không?”
Cậu dùng sức gật đầu: “Phải.”
“Anh có cảm giác giống như anh đang cõng một con thú nhồi bông chứ không phải là con người.”
“Ý anh là sao?”
“Em gầy quá đấy. Bắt đầu từ ngày mai em phải ăn thật nhiều vào. Mỗi tháng phải tăng lên mười kí.”
“Nếu như vậy anh muốn người anh thích nhất trở thành một con heo mập ủn ỉn à?”
“Nuôi heo cũng rất có tiền!”
“Anh…” Bảo Khang cạn lời.
“Đây là mệnh lệnh, không phải thỏa thuận!”
“Tuân lệnh!”
Bắt đầu từ ngày mai cậu sẽ ăn thật nhiều để trở thành một con heo ủn ỉn,
ngày đêm không rời Minh Huy, phiền anh ta đến chết. Cũng bắt đầu ngày
mai, cậu sẽ thay đổi bản thân, sẽ nói hết những tâm tư trong lòng của
mình với Minh Huy, sẽ lấy Minh Huy làm chỗ dựa để bước tiếp.
Ánh trăng trên cao cũng phản chiếu tạo ra hai hình bóng không rời trên thế gian...