Bảo Khang đợi Minh Huy đi khỏi một hồi lâu mới mở cổng đi vào nhà.
Thời gian đã quá nửa khuya, bên trong nhà tối đen như mực, cậu bật đèn
lên thì thấy Quốc Huy đang nằm ngủ trên ghế sa lon. Cậu phân vân không
biết có nên đánh thức anh ấy dậy hay không. Trong khi cậu còn đang suy
nghĩ thì không biết từ lúc nào Quốc Huy đã bật người ngồi dậy. Bảo Khang cười gượng: “Sao anh không vào phòng ngủ, lại ngủ ở đây?”
Quốc
Huy khởi động khớp cổ sang trái rồi sang phải, vừa nhìn Bảo Khang đang
đi lại ghế sa lon ngồi xuống vừa trả lời: “Còn có chuyện cần nói với
em.”
“Chuyện kia… anh muốn biết à?”
Quốc Huy dùng một ánh
mắt rất khó đoán nhìn Bảo Khang hồi lâu. Loại ánh mắt đó khiến Bảo Khang lúng túng. Rốt cục anh cũng nói: “Em cũng không cần phải nói. Em nghĩ
xem tại sao anh lại về nước đột ngột như vậy? Hơn nữa lại còn đúng lúc
em nằm viện như vậy.”
Bảo Khang ban đầu có chút khó hiểu câu nói
này, nhưng suy nghĩ đi suy nghĩ lại rốt cục cậu cũng tỉnh người ra: “Thì ra là như vậy.” Trầm mặc một hồi, cậu đột nhiên thảng thốt một câu đầy
mạnh mẽ: “Nhưng anh đừng nghĩ là có thể tách rời bọn em. Chúng em sẽ
không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu! Anh…”
Cậu còn chưa nói hết đã bị
lời của Quốc Huy cắt ngang: “Anh còn chưa nói gì mà. Haiz, anh còn không biết có nên chia rẽ hai người hay không đây. Tình huống này thật là làm anh khó xử.” Thấy ánh mắt còn chưa tin tưởng lắm của Bảo Khang, anh
cười một cái, sau đó nói tiếp: “Anh không muốn biết hai người tại sao mà lại đi tới con đường này, cũng không muốn biết em thích cậu ta như thế
nào, anh chỉ muốn biết em có hoàn toàn tin tưởng vào sự lựa chọn của
mình hay chưa thôi.”
Bảo Khang không cần chần chừ mà trả lời ngay
lập tức, khuôn mặt biểu cảm nghiêm túc cùng giọng nói đầy tự tin: “Chắc
chắn không hối hận về sự lựa chọn của mình.”
“Như em cũng biết,
mặc dù xã hội ngày nay đã có phần thoáng hơn lúc trước, nhưng mà vẫn còn có rất nhiều người còn chưa xóa bỏ được sự bảo thủ. Tình yêu bình
thường cũng có thể bị những tư tưởng bảo thủ làm cho tan vỡ, còn tình
yêu của hai đứa đặc biệt như vậy, đến lúc đó chịu không nổi dư luận mà
rạn vỡ, em nói em phải làm sao? Còn có thể có được cô gái nào chấp nhận
quá khứ của em?”
“Anh hỏi em phải làm sao? Em cũng không biết nữa. Nhưng đã có sao đâu chứ, dù sao em cũng không thích con gái. Em cũng
không sợ dư luận nữa. Họ nói gì là quyền của họ, em sống như thế nào là
quyền của em.”
Quốc Huy cũng sớm đoán được câu trả lời của Bảo
Khang: “Vậy còn Minh Huy thì sao? Em đảm bảo anh ấy sẽ kiên trì với tình cảm này? Gia đình anh ấy thì sao?”
Lần này Bảo Khang im lặng không nói. Còn gia đình anh ấy thì sao? Đúng vậy, gia đình…
Quốc Huy đặt tay lên vai của Bảo Khang: “Đang suy nghĩ gì đây?”
Bảo Khang lắc đầu: “Nhưng dù sao anh cũng không thể chia rẽ bọn em được.”
Nói xong Bảo Khang một mạch chạy về phòng, đóng cửa lại, nằm trên giường suy nghĩ rất lâu.
Khuya hôm đó, Minh Huy nhận được một tin nhắn từ Bảo Khang:
[ Anh nói xem, có phải em nên đến gặp ba mẹ anh một lần không? ]
Bầu trời lại khoác lên chiếc áo màu xanh dịu mát. Những tia nắng ấm áp thật dễ chịu của ông mặt trời khôi hài chiếu khắp muôn nơi. Con đường đến
trường vẫn đông đúc như vậy. Bảo Khang trở lại trường, chỉ có một tuần
thôi mà cậu cảm giác như là đã một năm vậy, cảm giác quá xa lạ. Kể từ
khi bước vào trường, cậu đã cảm nhận được những ánh mắt tò mò đổ dồn về
phía mình. Cậu ngước lên trời cao, hít một hơi thật sâu. sau đó thở nhẹ
ra, tự nhủ thầm không có sao cả, không có sao cả.
Bước vào lớp,
cậu không ngồi ở chỗ cậu được phân công ngồi mà đi xuống ngồi ở bàn
trống ở cuối lớp cạnh cửa sổ. Từ đấy có thể nhìn ngắm ra bên ngoài.
Không ai nói chuyện với cậu cả, cậu như một người vô hình trong lớp. Giờ Toán, cậu chăm chú nghe giảng và làm bài tập, thỉnh thoảng lại nhìn ra
bên ngoài mà nghĩ: Cảm giác thật không giống nhau.
Giờ ra chơi,
cậu ra sân cỏ ở sau trường. Nơi đây vẫn vắng người như vậy. Cậu nằm
xuống, nhớ lại lúc Minh Huy ở đây động viên cậu cố gắng học tập. Cậu lại cảm thấy không đành lòng, bởi vì chuyện như vậy sẽ không thể diễn ra
được nữa.
Tan trường, khi mọi người háo hức rời khỏi lớp, Bảo
Khang đợi mọi người ra về hết mới lặng lẽ bỏ tập vào ba lô, chậm rãi ra
về. Cậu nhìn đâu cũng thấy Minh Huy. Lúc đi ngang qua cổng trước, thấy
Minh Huy đứng nhìn mình, trên môi còn nở nụ cười với cậu, cậu không cười đáp lại, mà dùng tay đánh vào đầu mình: “Mình đúng là bị điên thật rồi, nhìn đâu cũng thấy Minh Huy.” Nhưng cậu vẫn là dừng lại ngắm nhìn ảo
ảnh mà cậu thấy, khoảng cách giữa hai người cũng không xa lắm, sau đó đi lướt ngang: “Loại ảo ảnh gì đây? Càng nhìn càng thấy giống như người
thật.”
Minh Huy chau mày trước hành động kì quặc của Bảo Khang, chạy theo đứng trước mặt chặn Bảo Khang lại.
Bảo Khang được một phen hú hồn, không lẽ ảo ảnh cũng biết đi? Mình đúng
thật là điên quá điên rồi. Thế rồi cậu tiếp tục tiến về phía trước. Được hai bước, cậu cảm giác được hai cơ thể vừa mới va chạm vào nhau. Cậu
kinh ngạc kèm chút sợ hãi nhìn thẳng vào thứ mà cậu cho là ảo ảnh. Cậu
lại tự hỏi: Ảo ảnh cũng có thể chạm được sao?
Cậu đưa tay sờ vào
gương mặt của Minh Huy, sau đó lại nhéo mình một cái thật mạnh và nhăn
mày nhó mặt vì đau. Minh Huy rốt cục chịu không nổi lên tiếng: “Trưa
nắng nên em bị động kinh à?”
Khóe miệng Bảo Khang trong hai giây
đã cong lên thành hình nụ cười, một nụ cười rạng rỡ: “Em chính là vì nhớ anh nên mới bị điên.”
Minh Huy đưa tay xoa đầu Bảo Khang: “Em đấy!”
Bảo Khang đột nhiên chạy lại ông bán kem bên đường, mua hai cây, sau đó nhanh chóng chạy lại đưa Minh Huy: “Sao anh lại ở đây?”
Minh Huy nhận lấy kem: “Đến đón em không được sao?”
Bảo Khang cho kem vào miệng, sau đó rút ra, trả lời: “Em cũng không phải
trẻ con học mẫu giáo.” Nói thì nói như vậy chứ trong lòng cậu cảm thấy
vô cùng vui vì điều này.
“Này, sao anh lại vứt rác lung tung vậy? Phải bỏ vào thùng chứ.” Cậu nhặt vỏ bọc kem Minh Huy vừa mới vứt lên:
“Chờ em ăn xong đã. Anh ăn nhanh thật đấy. Có ngon không?”
Minh
Huy lắc đầu. Bảo Khang cũng không thèm quan tâm tới: “Thầy dạy Toán mới
của em đấy, dạy hay lắm. Nhưng mà lại không hấp dẫn bằng anh.”
Minh Huy nhìn biểu cảm của Bảo Khang. Mặc dù cậu đang tỏ ra rất bình thường
nhưng anh có thể cảm nhận được tâm tư đằng sau hành động đó. Bảo Khang
nói tiếp: “Sau này không còn thấy anh trong trường nữa rồi.”
“Ừ.” Anh đơn giản trả lời một câu, vẫn tiếp tục quan sát Bảo Khang.
“Thế anh định làm gì?”
Minh Huy nhún nhún vai: “Anh cũng đã tìm được công việc mới rồi, cũng sắp đi làm.”
“Công việc gì?”
Lúc này Minh Huy đưa tay lau đi vết kem dính trên khóe môi Bảo Khang, sau
đó nhẹ đặt môi lên môi cậu. Một cái hôn ngắn ngủi đến bất ngờ, cũng chỉ
kéo dài có vài giây, nhưng lại có sức công phá mạnh mẽ, làm Bảo Khang
không kịp phòng thủ, làm rơi bao kem xuống đất. Cậu quan tâm đến dòng
máu mang theo tình yêu đang chảy trong cơ thể mình hơn là chuyện bảo vệ
môi trường.
Hai người dường như không còn sợ người khác nữa rồi…
Bảo Khang cũng không còn cảm thấy buồn vì Minh Huy đã thôi việc tại
trường. Tập kích bất ngờ từ Minh Huy như một lời nhắc nhở cậu, cho dù
Minh Huy không còn dạy ở trường nữa nhưng vẫn luôn là ở bên cạnh cậu như thế này.
Cậu cảm thấy vị kem hôm nay đặc biệt ngon!