Chương 67. Ngày đầu về nhà
Bảo Khang sau khi gõ cửa thì một tay đẩy cửa, một tay mang trà vào, cẩn thận để trà trước mặt ba cậu và
Quốc Huy. Quốc Huy cười đầy trêu đùa: “Xem ra Bảo Khang của chúng ta
cũng không thua kém gì con gái đâu.”
Một câu nói làm cho cả hai
người còn lại đỏ bừng mặt. Bảo Khang lúng túng nhìn khuôn mặt đang bất
động cảm xúc của ba mình, mất thật lâu mới nhẹ đánh vào ngực Quốc Huy
một cái, ý trách móc: “Anh nói xàm cái gì vậy? Anh về đây là để thăm em
hay trêu chọc em đây?”
“Cả hai.” Xem ra Quốc Huy lúc này vẫn còn giỡn, không hề để ý tới không khí xung quanh.
Bảo Khang cũng không còn lời gì để nói nữa, nhanh chân ra khỏi căn phòng.
Trong đầu cậu là hình ảnh khá căng thẳng của Quốc Huy và ba cậu lúc nãy. Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Nhớ lúc trước tình cảm của
hai người tốt lắm cơ mà. Nghĩ đến đây, Bảo Khang lắc đầu thật mạnh, thật nhiều, cố trấn an rằng chỉ là do bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Cậu xuống bếp. Thấy mẹ đang bận rộn trong đó, cậu mỉm cười chạy lại: “Mẹ, có cần con giúp gì không?”
Bà nhìn Bảo Khang, trong ánh mắt có điều suy nghĩ, sau đó mới trả lời:
“Con có chuyện gì mà vui vẻ thế? Từ lúc con về nhà cứ thấy con cười
mãi.”
“Con lúc nào mà chẳng vậy. Mẹ định nấu món gì vậy? Mẹ, con không ăn được ớt mà, mẹ cho nhiều như vậy…”
“Món này không phải là nấu cho con. Con mới xuất viện nên mẹ đã chuẩn bị
những món ăn đặc biệt để bồi bổ cho con rồi. Bên kia kìa.”
Bảo
Khang nhìn theo hướng ngón tay của mẹ, trong mắt thấy được rất nhiều món ăn. Tâm trạng của cậu lúc này cũng giống như một đứa trẻ nhìn thấy
thuốc: “Mẹ à, mấy món này con không…”
Cậu còn chưa nói hết câu đã bị mẹ cậu cắt ngang: “Không thích ăn cũng phải ăn. Nhìn con kìa, ốm đi mấy phần rồi.”
Bảo Khang yểu xìu nhìn xuống phía dưới thân thể của mình, sau đó đi lại góc nhà bếp đứng lên cây cân y tế. Trên màn hình của cái cân hiện lên con
số 46. Bảo Khang nói: “Đúng là đã gầy lên một phần rồi mẹ ạ.” Cậu thở
dài, cúi đầu
“Sao con trông buồn vậy. Không sao đâu đừng lo. mẹ sẽ vỗ béo con.”
“Dạ.” Cậu bước xuống: “Mẹ làm tiếp đi, con ra ngoài hóng mát một chút.”
“Tối vậy rồi con còn đi đâu?”
“Con ra ngoài sân nhà mình thôi mẹ.”
“Ừ.” Bà nhìn Bảo Khang đi. Đứa trẻ này coi chuyện trước đó như không còn gì hay sao?
Bảo Khang cầm điện thoại ra ngồi trước bậc tam cấp của nhà. Ngón tay nhấn
gọi một số điện thoại rất quen thuộc. Đầu bên kia đổ chuông liên tục
nhưng không nhấc máy. Đã năm cuộc gọi như thế rồi. Cậu tự hỏi không biết Minh Huy đang làm gì, đã ăn tối chưa…
Lúc này từ đằng sau đột
nhiên có một cánh tay khẽ chạm vào lưng của cậu. Nếu như người khác ở
trong hoàn cảnh này sẽ giật mình và la hét lên. Nhưng Bảo Khang thì
không phản ứng như vậy, bởi vì cậu biết rõ người hù mình chính là ai.
Phản ứng của cậu chính là không phản ứng gì.
Quốc Huy tựa như mất
vui, ngồi xuống cạnh Bảo Khang: “Lại không hù được em. Đã lâu rồi không
nghe thấy tiếng thét kinh hồn của em.”
Bảo Khang vẫn nhìn chăm
chăm vào điện thoại, thờ ơ trả lời: “Làm gì có ai bị hù dọa lần hai với
cùng phương thức và cùng một người làm chứ.”
“Em đang làm gì vậy? Sao lại ngồi ở đây?”
“Em đang ngắm sao thôi.”
Quốc Huy nhìn lên bầu trời, sau đó nhìn Bảo Khang: “Mắt của em cũng thật là
tinh vi. Anh không thấy ngôi sao nào cả.” Lại nhìn Bảo Khang một chút mà nói tiếp: “Trong điện thoại có gì vui mà em nhìn dữ vậy. Cho anh xem
với.”
Bảo Khang tắt điện thoại, dẹp vào túi quần: “Không cho anh xem.”
“Cho anh xem đi mà.”
“Không.”
“Có gì bí mật sao?”
“Không có.”
“Em muốn anh cưỡng chế mới chịu sao?”
Nói xong Quốc Huy liền động thủ. Bảo Khang bị thất thủ, ngã ra đằng sau.
Quốc Huy thừa cơ hội tiến tới, đưa tay vào trong túi quần. Bảo Khang
giãy giụa, thật mạnh đẩy Quốc Huy ra. Cậu cũng không vừa, chớp lấy thời
cơ phản công. Cứ như thế mà hai người lăn lộn ở dưới nền sân.
Đột nhiên điện thoại của Bảo Khang vang lên, hai người ngừng động tác. Bảo
Khang sớm biết là ai gọi tới, nhanh chóng lấy điện thoại ra. Nhưng cho
dù cậu có nhanh cỡ nào cũng không kịp bắt máy. Là bên kia tắt cuộc gọi.
Bảo Khang không giấu được buồn bã, đưa mắt nhìn xung quanh. Cậu vô tình
thầy ở đằng xa có một ánh sáng màn hình điện thoại đang càng lúc càng đi xa cùng một người, một lúc sau mới tắt đi.
Bảo Khang nở nụ cười tươi như hoa hướng dương, nửa sống nửa chết mở cổng chạy ra ngoài.
Quốc Huy như trời trồng, không hay biết chuyện gì: “Em đi đâu thế?”
“Em đi đây một chút. Anh và ba mẹ ăn cơm trước đi.” Tiếng nói và con người cũng càng lúc càng xa, lẫn trốn đi trong đêm tối.