Tác giả: Liêu Phong (Phong Phong)
**************
Bảo Khang lao thật nhanh về phía đêm tối, trong giọng nói còn nghe được cả tiếng cười: “Anh đấy sao?”
Không một ai trả lời. Bảo Khang một mình đứng trong đêm tối, cậu hoàn toàn
không thấy được gì cả, chỉ nghe thấy tiếng gió rì rào trên tán cây.
Nhưng cho dù như vậy cậu vẫn cảm nhận được sự tồn tại của Minh Huy. Cậu
tràn đầy tự tin vào cảm giác của mình, một lần nữa lên tiếng: “Anh đâu
rồi?”
Hai ba phút sao cũng không có bất kì hồi âm nào. Bảo Khang
vẫn không từ bỏ: “Sao anh không trả lời em vậy? Em biết người đó chính
là anh mà.”
Bảo Khang vừa nói vừa chậm rãi tiến về phía trước, cố
gắng dựa theo linh cảm tìm cho bằng được Minh Huy. Đột nhiên lúc này có
một cánh tay từ phía sau chạm vào vai của Bảo Khang, nhanh chóng ôm chầm lấy cả người Bảo Khang. Cậu cảm nhận sự ấm áp từ vòng tay đang siết lấy eo của mình, cũng cảm nhận được chiếc cằm đang đặt trên vai mình. Bảo
Khang không nói gì nhưng trái tim đang càng lúc càng đập mạnh hơn, nhảy
múa như ngày hội.
Bóng đêm kia cho dù có tăm tối đến mức nào cũng không nuốt chửng được hai con người đang quấn quít lấy nhau, người
trước kẻ sau, lắc lư qua lại không thôi. Giữa bọn họ tựa như có một bản
tình ca vang lên du dương, càng nghe càng say đắm.
“Hôm nay có chuyện gì sao? Sao lại ôm em như thế?”
Minh Huy ôm chặt hơn, nhẹ đưa đôi môi lên khóe cổ của Bảo Khang, hôn thật nhẹ: “Im lặng, cứ để như vậy thêm một chút nữa.”
Đã lâu không được Minh Huy hôn, cho dù là hôn lên cổ nhưng không kém ngọt
ngào, ngược lại còn có thể giết người bất kì lúc nào. Nụ hôn của Minh
Huy cũng giống như chính Minh Huy vậy, là một loại vũ khí mạnh nhất, cho dù Bảo Khang cậu có phòng thủ đến thế nào vẫn không thoát khỏi.
Một giây trôi qua, hai phút trôi qua, ba phút trôi qua…
Bảo Khang lấy điện thoại trong túi quần ra, bật đèn pin lên, chiếu thẳng
vào gương mặt người phía sau. Lúc này Minh Huy mới chịu buông tay ra:
“Em làm gì thế?” Vừa nói vừa lấy tay che mắt lại. Bảo Khang đáp: “Để
nhìn anh kĩ một chút. Hôm nay có chuyện gì thế? Hành động của anh thật
khác thường.”
Minh Huy nhẹ gõ lên đầu Bảo Khang một cái khiến cậu
lùi về phía sau: “Em có bị thần kinh không?” Nội dung hoàn toàn là trách móc, nhưng nghe như thế nào vẫn là đang trách yêu.
Thấy Bảo Khang cười khúc khích, Minh Huy chau mày nói: “Em cười cái gì? Bị anh mắng mà còn cười được?”
“Sau này ngày nào cũng muốn nghe anh mắng. Bị người mình yêu thích mắng là
một niềm hạnh phúc, anh không lẽ không biết đạo lí tự nhiên này?”
“Em lấy đạo lí đó ở đâu ra thế?”
“Anh không cần phải phản ứng mạnh như vậy. Sau này em sẽ không mắng anh đâu, ngược lại sẽ nói yêu thương anh nhiều hơn.” Bảo Khang chợt có ý nghĩ
bản thân thật sự rất cao thượng.
Minh Huy đưa tay véo má Bảo Khang một cái đầy cưng nựng: “Em đấy!” Nói xong anh cởi áo khoác trên người
mình ra, quấn lấy cơ thể của Bảo Khang: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Mặc dù còn chưa biết đi đâu nhưng cậu vẫn đi theo Minh Huy.
Cho dù bây giờ hay là tương lai, bất cứ nơi nào có Minh Huy, cậu cũng sẽ đều đi tới đó.
Hồi lâu sau đó, hai người rốt cục cũng dừng lại. Bảo Khang thích thú nhìn
ra con sông ở đằng trước lấp lánh ánh sáng đủ màu phản chiếu từ những
ánh đèn, nhấp nhô theo từng con sóng. Đến lúc cậu để ý thì đã thấy Minh
Huy ngồi trên nhành cây to bên cạnh. Bảo Khang chạy qua, cũng muốn leo
lên ngồi cùng nhưng không cách nào làm được. Minh Huy khẽ cười một cái,
sau đó nhảy xuống, hai tay dùng chút sức lực liền có thể đưa Bảo Khang
ngồi lên nhành cây. Bảo Khang như một đứa trẻ thích thú với những điều
mới lạ. Đây là lần đầu tiên cậu làm như vậy. Cảm giác thật tuyệt. Ngồi
trên cành cây ngắm cảnh đêm lặng lẽ trôi qua…
“Sao anh lại đưa em đến đây?”
Minh Huy đứng ở dưới nhìn Bảo Khang: “Chỉ là đã lâu không đi chơi cùng em.”
Cậu gật đầu: “Anh nói cũng phải…” Hồi lâu cậu lại nói: “Sao anh lại đứng đó? Trèo lên ngồi cùng em đi.”
“Ừ.”
“Sau này em muốn làm nghề gì?”
Bảo Khang do dự hồi lâu mới trả lời: “Giáo viên.”
Minh Huy bất ngờ: “Tại sao?”
“Vì đơn giản là thích thôi.”
“Thật không?”
Bảo Khang gật đầu thật mạnh: “Tuy tiền lương không nhiều cho lắm nhưng lại
rất bình yên. Em chỉ muốn sống một cuộc đời sóng yên biển lặng, không
muốn bị cuốn theo vòng quay tranh đấu ngoài kia. Quan trọng là, anh cũng là giáo viên. Như vậy không phải là rất phù hợp sao?”
“Em đúng là đại ngốc! Nghề nghiệp phù hợp thì đã sao chứ? Anh muốn ở bên em, chuyện nghề nghiệp của em anh không quan trọng, không nhất thiết phải đi theo
nghề giáo mới gọi là phù hợp.”
“Vậy em sẽ cố gắng tìm công việc gì đó mà có thể kiếm được thật nhiều tiền.”
“Để làm gì? Chẳng lẽ để đi…”
Bảo Khang đấm mạnh vào người Minh Huy: “Anh thật là…” Một diễn biến xảy ra
khiến cho câu nói bị đứt. Minh Huy do không phòng thủ nên đã bị cú đấm
của Bảo Khang làm cho ngã xuống dưới đất. Bảo Khang luống cuống, đầy sợ
hãi phóng xuống, đỡ Minh Huy dậy, phủi phủi bụi, nói năng lộn xộn: “Anh
có sao không? Là do em… Anh đó, tại anh… Ai bảo anh trêu em làm gì. Em
xin lỗi, anh có sao không?”
Minh Huy nhìn dáng vẻ bây giờ của Bảo Khang, không giấu được mà mỉm cười: “Xem em kìa. Anh không sao cả.”
Bảo Khang không tin: “Anh nói láo, té từ độ cao như vậy mà không có gì. Để em đưa anh đi bệnh viện.”
“Anh không sao thật mà.”
“Anh đừng có nói dối em. Có gì thì cứ nói. Anh mà giấu lỡ có chuyện…” Bảo
Khang không muốn nói trắng ra, suy nghĩ thật lâu mới nói: “Em chỉ có
mình anh thôi đó.”
Minh Huy ôm Bảo Khang vào lòng: “Được rồi, được rồi, chàng trai bé nhỏ, anh không có chuyện gì đâu. Độ cao mà em nói
cũng không cao lắm. Phải rồi, em nói em sẽ làm nghề gì?”
Nằm trong lòng của Minh Huy, giọng nói của cậu dường như bị nhịp đập trái tim của Minh Huy làm cho lúc cao lúc thấp, lúc lên lúc xuống: “Làm bác sĩ.
Nghề đấy vừa có thể cứu người, còn có thể kiếm thật nhiều tiền.” Trong
mắt của cậu đang vẽ ra tương lai.
Minh Huy cảm thấy tò mò: “Đều nghe em nhắc đến tiền. Em muốn có nhiều tiền để làm gì?”
Bảo Khang trả lời một cách đương nhiên: “Thì để lo cho cuộc sống của chúng
ta rồi. Chúng ta bên nhau dựa vào tình yêu thì chưa đủ, còn cần phải có
tiền để sinh hoạt nữa, như vậy cuộc sống mới bền vững. Sau này sẽ dùng
tiền của em để mua những thứ anh cần.”
Minh Huy khẽ cười, vuốt sợi tóc mềm của Bảo Khang: “Vậy sau này anh dùng tiền của anh tặng hết cho em.”
Bảo Khang không tin nổi vào thính giác của mình, trợn trắng mắt nửa nghi nửa ngờ nhìn Minh Huy: “Anh không cần dùng tiền sao?”
Minh Huy nhún nhún vai: “Căn bản không cần. Mọi thứ anh cần không phải em đều mua cho anh hết rồi sao?”
“Vậy anh không cần tiền để đi chơi giao tiếp cùng bạn bè?”
“Giao tiếp cùng em là được rồi.”
Bảo Khang cảm thấy bầu trời đêm hôm nay thật đẹp. Thường thường mọi người
đều nói chuyện gì cũng đều tùy thuộc vào cảm xúc của con người, chuyện
này quả thật rất đúng. Lại nói, chúng ta ai cũng đều đã từng ít nhất
nghĩ về tương lai, tưởng tượng mình sẽ trở thành người như thế nào, sống ra sao.. Rồi sau đó thời gian trôi đi mới cảm nhận được bản thân tính
không bằng trời tính. Bao nhiêu mơ mộng rốt cục cũng chỉ là mơ mộng. Rất ít ai có thể sống đúng như những gì bản thân mình nghĩ, mình muốn.
Chợt nghĩ, lúc ấy có lẽ là bản thân còn quá ngây thơ rồi.
Tương lai cho dù tốt đẹp hay không tốt đẹp cũng phải bước tiếp.