Thầy Ơi! Em Yêu Anh

Chương 23: Chương 23: Anh Cưng Chiều Cô




Mân Huyên cùng anh ăn cơm, cô ăn từng đũa cơm, luôn đưa mắt nhìn anh.

“ Em sao thế? Cơm hôm nay không ngon sao?”

Mân Huyên lắc đầu:“ Anh nấu rất ngon.....em đang suy nghĩ biết bao giờ em mới nấu được bữa cơm ngon như vậy?..... anh trai em nói,em không biết nấu ăn thì chẳng ai thèm lấy đâu.” Mân Huyên nhìn từng dĩa đồ ăn có rau xào, thịt chiên, canh khổ hoa, cá kho. Mà buồn buồn nói.

“ Sao hả? Em muốn làm vợ rồi à?” Anh nhịn cười hỏi.

“ không có.....chỉ là.....Thế anh có còn thích một cô gái không biết nấu ăn như em không?” Cô hỏi thăm dò anh.

Lục Thiếu Thần ngừng đũa, cầm ly nước bên cạnh uống một ngụm rồi nói:“ Việc nấu nướng không quan trọng, anh nấu cũng được. Còn bạn gái của anh không cần thiết phải biết nấu ăn, chỉ cần biết ăn là được rồi. Thế nên em ăn nhiều một chút đừng làm uổng công anh nấu. Biết chưa?” Vừa nói anh vừa gắp thức ăn bỏ vào chén cơm cô.

Mân Huyên mỉm cười nhẹ gật đầu, ăn cơm nhiều hơn.

Thời gian còn sớm, nhưng sau khi ăn cơm xong, Mân Huyên muốn đi về nhà tắm rữa thay quần áo ngủ một giấc nên cô nói với anh muốn về nhà. Vì buổi chiều tối nay Lục Thiếu Thần có việc phải về nhà một chuyến nên cũng không có giữ cô lại. Anh đưa cô xuống dưới tầng hầm để xe. Nhìn cô lái xe về rồi anh mới lên lại nhà.

Hôm sau là chủ nhật không cần phải đi học, Mân Huyên ngủ thỏa thích đến 9 giờ sáng mới chịu dậy.

Trong phòng kéo rèm che cho nên hơi tối, nhìn qua tấm rèm cửa sổ mỏng manh Mân Huyên có thể thấy được ánh nắng dịu êm bên ngoài.

Cô nhìn mơ màng lên trần nhà hồi lâu thì lăn qua lăn lại vào vòng trên giường mới ngồi dậy, tìm điện thoại nhắn tin cho Lục Thiếu Thần, chúc anh cuối tuần vui vẻ. Rồi lười biếng xuống giường, vừa nhấc chăn lên hai chân cô bước xuống chạm đất, lấy chân khều khều chiếc dép bị văng qua một bên giường rồi mang vào.

Cô đi lại kéo rèm chỉ lộ ra một khoảng rộng vừa đủ để có thể nhìn sắc trời, cầm lấy cột tóc màu hồng trên bàn học cột tóc lên, xếp chăn gối lại ngay ngắn. Làm xong mấy chuyện này, Mân Huyên đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

10 phút sau xuống nhà ăn sáng, nhìn không thấy anh trai đâu, cô hỏi gì giúp việc thì được biết anh trai ra ngoài từ sớm. Mân Huyên đang ăn thì thì nghe tiếng chuông cửa, gì giúp việc đi mở cửa, sau đó thấy Diệp Hoan đi vào.

“ Sao cậu đến không gọi cho mình biết? Cậu ăn sáng chưa? Ngồi ăn với mình luôn nè.” Mân Huyên nói.

Diệp Hoan kéo ghế ngồi xuống:“ Mình ăn rồi mới qua, nảy có gọi định rủ cậu đi cà phê mà không thấy cậu bắt máy nên mình ghé qua đây luôn.”

“ À....mình để điện thoại sạc bin trên phòng, hôm nay cậu không phải đi học nữ công gia chánh gì đó à.” Mân Huyên vừa cắt bò bít Tết vừa hỏi.” Không...... Hôm nay mình nghỉ một buổi. Anh trai cậu đâu rồi? Sao cậu ăn sáng một mình thế?” Diệp Hoan liếc nhìn ra phòng khách hỏi.

“ Anh ấy sáng sớm đã ra ngoài rồi. Cậu đợi mình ăn xong sẽ ra ngoài với cậu.”

“ Ừ.......Cậu cứ từ từ ăn, mình chờ mà. “

Mân Huyên ăn rất nhanh rồi buông dao nĩa xuống.

Không thể để Diệp Hoan chờ đợi từ lâu. Mân Huyên đi thẳng lên lầu thay quần áo rồi xuống.

Khoảng thời gian buổi sáng rất nhàn nhã, đi ra ngoài không có mục đích. Hai cô gái đi dạo theo cảm tính, thấy shop nào có quần áo đẹp liền thì ghé vào một lát liền rinh thêm vài chiếc váy ra. Hết một buổi sáng, mua sắm tương đối khá. Hai cô gái vào Phúc Long uống trà. Mân Huyên xem đồng hồ thấy sắp đến giờ ăn trưa, cầm điện thoại tra Google coi có quán ăn ngon nào gần không. Vì phúc Long qua đông khách nên Wf rất yếu không thể tra được.

“ Diệp Hoan..... điện thoại mình không có đăng kí 4g cậu cho mình mượn điện thoại một chút đi.” Mân Huyên nói.

Diệp Hoan lấy điện thoại trong túi xách ra đưa cho cô:“ nè...”

Mân Huyên cầm điện thoại Diệp Hoan mở google ra định tra có quán ăn nào ngon gần đây không? Thì thấy lịch sử tìm kiếm trước đó trong Google của Diệp Hoan là.

- Quan hệ xuất tinh bên ngoài có thai hay không.?

- Cách nhận biết khi có thai.

- Những dấu hiệu mang thai sớm nhất

- Trễ kinh bao nhiêu ngày là có thai.

Mân Huyên đọc xong liền nhìn Diệp Hoan chăm chăm.

“ Mân Huyên.....cậu làm gì mà nhìn mình ghê thế? “ Diệp Hoan thấy Mân Huyên cứ nhìn mình như thế thấy lạ nên hỏi.

Mân Huyên Suy nghĩ một hồi: “ Diệp Hoan nè.... không phải là mình muốn xen vào chuyện riêng tư của cậu đâu. Nhưng mà.......”Cô ngập ngừng.

Diệp Hoan không hiểu Mân Huyên đang nói gì liền ngơ ngác nhìn cô:“ Có gì cậu nói đi.”

Mân Huyên cũng không biết nói thế nào liền đưa màn hình có một dãy lịch sử tìm kiếm dấu hiệu mang thai cho Diệp Hoan xem.

“ Cái này.....” Diệp Hoan giật lấy điện thoại bối rối.

“ Cậu tin tưởng và yêu anh ta đến mức trao thân luôn rồi? “ Mân Huyên hỏi.

Diệp Hoan không che dấu nữa nhẹ nhàng gật đầu. Mân Huyên hỏi tiếp:“ Cậu không sợ sao?”

Diệp Hoan lắc đầu:“ không “

“ Cậu điên thật rồi..... cậu và anh ta chỉ mới quen, cậu hiểu được anh ta bao nhiêu? Lỡ anh ta là người xấu thì sao đây?” Mân Huyên lo lắng nói, giọng cô nhỏ nhẹ nhưng vẫn nhấn mạnh mỗi câu để Diệp Hoan hiểu.Thấy Diệp Hoan im lặng cô thở dài trách cứ:“ Cậu thật là ngốc quá mà.”

“ Huyên Huyên à, mình yêu anh ấy mình tin Cảnh Thiên cũng thật lòng với mình. Dù sau này có ra sao mình cũng không hối hận.”

“ Cậu......cậu còn bênh anh ta, anh thừa biết cậu còn đi học mà còn đòi hỏi chuyện đó, như thế là yêu sao?”

“ Không phải anh ấy đòi hỏi, là do mình tự nguyện mà. Cậu đừng có nghĩ xấu về anh ấy như vậy có được không? Mà mình thấy chuyện đó khi yêu nhau hết sức bình thường mà. “

“ Mình biết thời đại giờ chuyện đó là bình thường.....nhưng mà...” Mân Huyên muốn nói gì đó nhưng không biết nói tiếp thế nào.

“ Mình hỏi cậu có yêu Thầy Lục không? Nếu Thầy ấy đòi hỏi cậu chuyện đó, có chắc cậu sẽ từ chối không? “ Diệp Hoan hỏi ngược lại.

“ Mình....... mình.....” Mân Huyên nhất thời không biết trả lời thế nào, Diệp Hoan nói đúng nếu Thầy Lục thật sự muốn cùng cô, cô sẽ không thể từ chối........ Cô nhớ lại những lúc cùng anh thân mật, có lúc chính cô cũng không tự chủ được mà khao khát, cô biết anh có kiềm chế vì anh là một người tốt. Cũng có thể vì anh là thầy giáo của cô....

Diệp Hoan thấy Mân Huyên im lặng, ngây người. Diệp Hoan nắm tay Mân Huyên:“ Mân Huyên...... mình biết là cậu lo lắng cho mình. Nhưng cậu yên tâm đi, mình cam đoan với cậu Cảnh Thiên, anh ấy siêu tốt với mình luôn.”

“ Thật chứ? “

Diệp Hoan mỉm cười gật đầu:“ Thật mà....”

Hai cô gái đang nói chuyện thì đột nhiên điện thoại của Mân Huyên trên bàn rung lên.Diệp Hoan liếc qua nhìn cách lưu số thân mật của Mân Huyên là biết Thầy Lục gọi.

“ Thầy Lục gọi cậu kìa, cậu mau nghe đi.”

Mân Huyên nghe máy:“ Alo “

************

Lục Thiếu Thần đang lái xe trên đường:“ Anh mới đi công việc về. Em đang làm gì?”

Tiếng Mân Huyên phát ra từ tai nghe Bluetooth:“ Em đang uống cà phê với bạn.”

“ Bạn nào vậy? Nam hay nữ?” Anh hỏi.

*********

Mân Huyên bên này vừa nhìn Diệp Hoan vừa trả lời:“ Là nữ tên là Diệp Hoan ạ.”

Diệp Hoan mỉm cười nói to: “ Em chào Thầy Lục, Thầy ơi đến đây ăn cơm với bọn em đi ạ.”

Mân Huyên đánh nhẹ vào tay Diệp Hoan, ý là không muốn để anh biết anh đến.

Tiếng Lục Thiếu Thần phát ra từ điện thoại:“ Gửi địa chỉ cho anh, anh đến ngay.”

“ Dạ...... em biết rồi.” Nói xong Mân Huyên cúp máy gửi địa chỉ cho anh.

Mân Huyên giương mắt nhìn Diệp Hoan.

“ Eo ơi, cậu đúng là keo mà, chưa làm vợ thầy Lục mà đã tiếc kiệm cho Thầy ấy rồi. Thật ra mình chỉ muốn xem thử khi ở trên mục giảng và bên ngoài Thầy Lục có gì khác nhau không thôi....... Hôm nay Thầy Lục mời mình ăn cơm Mai mốt mình và Cảnh Thiên sẽ mời cậu ăn cơm. “

Mân Huyên khẽ cười:“ Đựơc rồi, mình chỉ sợ Thầy ấy ngại thôi chứ chuyện cơm nước là chuyện nhỏ. Mình mời cậu cũng được mà.”

15 phút sau Lục Thiếu Thần từ ngoài mở cửa bước vào quán, nhìn xung quanh đã thấy Mân Huyên ngồi một bàn trong góc.

“ Mân Huyên..... Thầy Lục của cậu hôm nay đẹp trai quá luôn.”

Mân Huyên nghe Diệp Hoan nói ngẩn mặt lên thấy anh đi lại. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, quần Tây đen đúng chuẩn phong cách cô thích.

Chỉ nhìn thôi đã..... Cô thật không có tiền đồ mà. Cảm giác lúc nào cũng bị anh quyến rũ không thay đổi. Trái tim bị lay động mãi không ngừng.

Lục Thiếu Thần đi lại, anh nhàn nhã nhìn bốn phía rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh Mân Huyên.

“ Em chào Thầy.” Diệp Hoan lên tiếng chào anh.

Lục Thiếu Thần nhìn Diệp Hoan gật đầu một cái. Sau đó quay qua hỏi ý kiến Mân Huyên: “Em muốn đi ăn gì?”

“ Em ăn gì cũng được, để Diệp Hoan chọn đi ạ.”

Nghe Mân Huyên nói thế Diệp Hoan lên tiếng:“ Em và Mân Huyên ăn uống cũng dễ lắm. Thầy biết quán nào ngon thì đến quán đó đi ạ.”

Lục Thiếu Thần nghe vậy gật gật:“ Tôi biết có một quán cơm rất ngon, giờ chúng ta qua đó nhé.”

“ Dạ” Cả hai cô gái đồng thanh lên tiếng.

Lục Thiếu Thần đưa hai cô gái đến quán cơm “ Mười Khó “ vì ở đây đặt biệt nấu cơm nhà mọi thứ từ khung cảnh cho đến món ăn đều mang phong cách hương vị miền quê. Vừa ăn cơm Mân Huyên vừa vén mái tóc dài quá một bên để tránh tóc dính vào thức ăn. Hành động này lọt vào mắt anh.

Mân Huyên và Diệp Hoan đang ăn rất ngon miệng. Thấy Lục Thiếu Thần đứng dậy đi vào quầy nhân viên nói gì đó.

“ Cơm ở quán này mình có thấy trên review trên mạng mà chưa đi, giờ được ăn mới biết ngon thật á.Mai mốt mình sẽ đưa Cảnh Thiên đến đây ăn.” Diệp Hoan vui vẻ nói.

Mân Huyên nghe Diệp Hoan nói những vẫn liếc nhìn Lục Thiếu Thần cho đến khi anh quay lại bàn.Mân Huyên mới ăn tiếp.

Lục Thiếu Thần cầm cọng dây thun mới hỏi xin trong quầy nhân viên, anh đưa tay vén mái tóc dài của Mân Huyên gọn lại, lấy dây thun cột nhẹ vào để tóc cô gọn gàng không rơi ra ngoài nữa. Tiện cho cô ăn uống.

Một màng cột tóc cho bạn gái không những khiến Mân Huyên, Diệp Hoan ngây người mà còn những nhân viên, và các vị khách nữ ngồi gần đó đều nhìn.

“ Được rồi......Em ăn tiếp đi.....” anh nói rồi thong thả ăn cơm bình thường. Diệp Hoan nhìn hai người trước mặt ngưỡng mộ không thôi. Không ngờ vị Thầy giáo nghiêm khắc này lại có hành động hết sức cưng chiều bạn gái như vậy.

Mân Huyên vừa ăn vừa lén nhìn người đàn ông bên cạnh, chi một hành động buộc tóc nhỏ nhặt. Cũng khiến tim cô ngọt ngào không tả siết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.