Lại tới một ngày thứ sáu, Hạ Diệu đã sớm thu dọn xong đồ đạc, nhìn đồng hồ thấy mới ba giờ rưỡi, phỏng chừng phải một lúc nữa mới có thể tan ca. Đang bấm đốt ngón tay tính thời gian tới chỗ Viên Tung thì lại nhận được chỉ thị của đại đội trưởng, thông báo có nhiệm vụ khẩn cấp, phái ba người là cậu và Tiểu Huy cùng Trương Điền xuất cảnh.
Đối tượng phải bắt lần này là một kẻ đã phạm tội hình sự nhiều lần, tên là Triệu Tường, mười sáu tuổi đã phải vào trại giáo dưỡng vì tội lưu manh ẩu đả, trong hai mươi năm sau đó từng phạm tội tám lần. Ngoài một lần đánh bạc, một lần phá hoại của công, còn lại đều là đánh lộn ẩu đả, nhiều lần bị phán tù có thời hạn hoặc tạm giam. Lần này là cảnh sát nhận được tin báo Triệu Tường thu mua súng ống thông qua con đường bất hợp pháp, lập tức triển khai hành động tiến hành vây bắt.
Sau khi đề ra phương án tác chiến, ba người mặc thường phục rồi đi tới núp sẵn trong tiểu khu của Triệu Tường.
Sáu giờ hơn, lúc Hạ Diệu bước lên bậc thang thứ tư của tầng một, đèn điều khiển bằng âm thanh trên hành lang tầng hai bỗng nhiên bật sáng. Hạ Diệu vừa ngẩng đầu lên, liền thấy trước mặt có năm gã đàn ông lực lưỡng đang đi xuống. Thì ra Triệu Tường định hành động sớm hơn dự kiến, số người dẫn theo cũng nhiều hơn hai người so với tin tình báo mà cảnh sát nhận được trước đó.
Tình hình như vậy khiến Tiểu Huy và Trương Điền đều không kiềm được mà toát hết mồ hôi.
“Không sao đâu!” Hạ Diệu bình tĩnh như thường, trấn an hai người bọn họ, “Các cậu hành động theo tôi.”
Cùng lúc ấy, đám Triệu Tường cũng phát hiện ra Hạ Diệu, Tiểu Huy và Trương Điền. Biết bị ngăn chặn, năm gã khua múa dao khoằm và ống tuýp nhọn, xông xuống dưới như nổi điên, một trận đụng độ chiến đấu trong hành lang nhỏ hẹp cứ thế bùng nổ.
Để đề phòng “đạn lạc” làm bị thương dân thường dưới lầu, ba người Hạ Diệu chỉ có thể dùng cảnh côn hoặc tay không để liều mạng với năm gã đàn ông lực lưỡng kia. Trong đó có hai gã thấy Hạ Diệu mi mục anh tuấn, da mịn thịt non, tưởng chỉ là lính tới bổ sung cho đủ quân số, liền xông về phía Hạ Diệu trước, định hạ cậu để mở đường máu xông ra ngoài.
Kết quả, Hạ Diệu đầu tiên là tung ra một cú đá xoáy, dùng chân phải giả vờ tấn công đối phương từ bên dưới, sau đó xoay người dùng chân trái công kích từ phía trên. Mạnh mẽ đá bay một gã tới cửa, đầu đập vào bức tường phía sau, mãi chẳng bò dậy được. Lại thêm một cú quẳng ngã bằng chân thật đẹp mắt, hung dữ quăng tên còn lại ra xa.
Giải quyết xong hai tên bên cạnh, Hạ Diệu mới phát hiện một tên đang khua khoắng dao khoằm ngay gần Trương Điền. Má trái của Trương Điền đã trúng một dao, máu tươi chảy ròng ròng. Hạ Diệu phi tới chỗ Trương Điền, thi triển thuật tóm giữ, đánh ngã tên kia, đoạt lấy dao khoằm. Trương Điền sử ra toàn bộ sức lực cuối cùng, đè trụ tên du côn rồi còng tay hắn lại.
Hạ Diệu lại quay đi xem thử tình hình của Tiểu Huy, đại não lập tức nổ ầm một cái, Triệu Tường đang dùng súng chỉ thẳng vào đầu Tiểu Huy, từng bước từng bước đi xuống lầu. Hạ Diệu nhắm đúng thời cơ, tung ra một chiêu tay không đoạt súng cực kỳ mạo hiểm, đây là học được từ chỗ Viên Tung, nhưng mức độ đẹp mắt thì còn kém xa so với Viên Tung.
Triệu Tường đã nhiều lần gây án, ít nhất cũng có thân thủ không tồi, Hạ Diệu dùng động tác nhanh nhẹn chuyển hướng nòng súng của Triệu Tường, nhưng không thể đoạt đi khẩu súng mà hắn đang nắm chặt trong tay. Hai người triền đấu một trận, ôm nhau lăn xuống cầu thang, súng rơi xuống tầng một qua chỗ ngoặt của cầu thang, bị Tiểu Huy lộn mấy vòng nhào tới nhặt được.
Khuỷu tay Hạ Diệu đập vào tay vịn cầu thang, một trận đau đớn tê dại tập kích thẳng tới vỏ đại não, cậu nghiến răng chịu đựng, ghì chặt lấy tay Triệu Tường không buông, mãi đến khi mấy cảnh sát khu vực từ bên ngoài xông vào viện trợ mới thôi.
Cuối cùng, năm gã du côn cũng bị chế ngự toàn bộ, áp giải lên xe cảnh sát.
Trương Điền được đưa vào bệnh viện khẩn cấp, phần mặt bị trọng thương, khâu mười tám mũi từ trán bên trái chạy dọc xuống cánh mũi phải.
“Có phải tôi bị hủy dung rồi không?” Trương Điền hỏi Hạ Diệu.
Hạ Diệu an ủi hắn, “Không việc gì, đàn ông có chút sẹo càng thêm gợi cảm, cậu xem có người còn cố tình vạch lên mặt mình hai ba đường đấy thôi.”
Trương Điền đột nhiên có chút nghẹn ngào, “Hôm nay nếu không nhờ có cậu, mạng của hai anh em tôi đều quẳng lại đây mất rồi.”
Tiểu Huy đứng bên cạnh lặng yên không nói, vành mắt cũng đỏ hoe.
“Được rồi, đều đã thế này còn câu nệ gì nữa?!”
Một lúc sau người nhà của Trương Điền đến, Hạ Diệu và Tiểu Huy rời khỏi phòng bệnh. Đi gần tới cửa bệnh viện, Tiểu Huy vỗ một cái lên vai Hạ Diệu, lúc này Hạ Diệu mới cảm thấy cánh tay của mình đau quặn một cách không bình thường.
“Cậu đi trước đi, tôi gọi điện thoại một cái.” Hạ Diệu bảo Tiểu Huy.
Sau khi Tiểu Huy đi rồi, Hạ Diệu tới khoa chỉnh hình chụp X-quang mới phát hiện mình bị gãy xương. Sau khi băng bó xong toàn bộ thì đã là tám giờ tối.
Hạ Diệu gọi một chiếc taxi, vốn định chạy thẳng về nhà. Kết quả đi tới hơn nửa đường, đột nhiên Hạ Diệu lại bảo: “Bác tài, tôi không về Vương Phủ Tỉnh nữa, cho xe chạy tới phố Kiến Ngoại đi ạ.”