Thế Bất Khả Đáng

Chương 81: Chương 81




Sáng hôm sau, Vương Sương lại ôm theo một đống tài liệu vô dụng, trang điểm lộng lẫy xinh đẹp đi tới công ty của Viên Tung.

Lúc này các học viên đang ở sân huấn luyện bên ngoài luyện tập động tác phối hợp chuyền đồ vật quan trọng. Gió mạnh cấp 5 cấp 6 thổi vù vù, hỗn hợp đất cát với băng tuyết bị cuốn lên thành vòng, thổi đến không mở nổi mắt. Vương Sương khoác một tấm áo tây mỏng manh và mặc quần legging bó sát gợi cảm, đứng giữa gió đông bắc rít gào trông có vẻ đặc biệt mỏng manh đáng thương.

Viên Tung ra khẩu lệnh, các học viên bắt đầu khẩn trương bắt chước diễn luyện.

Một nhóm năm sáu nữ học viên đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, vội vàng chạy vào nhà huấn luyện, đứng xếp hàng bên cạnh hệ thống sưởi. Vừa hơ hai bàn tay mềm mại đã bị lạnh đến nứt nẻ, vừa sôi nổi nghị luận.

“Sao cô ta lại tới nữa rồi? Thời tiết như này mà còn chạy tới?”

“Thời tiết như này thì đã làm sao? Người ta ăn mặc đẹp đẽ mỏng manh thế, cũng dám đứng ở bên ngoài chờ.”

“Nói thật, tôi cảm thấy cô nàng này đặc biệt không thuận mắt, lần đầu nhìn còn thấy tàm tạm, càng nhìn càng không có cảm giác.”

“Hey, nhìn kìa, cô ta đang đi tới.”

Bảy tám đôi mắt cùng đồng loạt hướng ra ngoài cửa sổ.

Vương Sương cuối cùng cũng run lập cập xê dịch đến bên cạnh Viên Tung, căng cổ họng nói: “Lạnh quá!”. Không biết là vì tiếng gió quá lớn nên Viên Tung không nghe thấy, hay vì hắn không để tâm, một học viên vừa làm rơi cái bao, hắn liền khua một ngón tay, ngữ khí lạnh lẽo như gió bấc.

“Cậu nhìn cái gì đấy?”

Tiếng quát này chấn động đến nỗi Vương Sương theo bản năng lùi về phía sau hai bước lớn.

Đúng lúc ấy, Thi Thiên Bưu thừa cơ đi qua, choàng lên người Vương Sương một tấm áo bông chế phục dày cộm. Vương Sương quay đầu lại liền thấy một gương mặt hàm hậu tục tằng, trong lòng thét lớn một tiếng mẹ ơi! Nhưng xuất phát từ phép lịch sự, cô nàng vẫn ngại ngùng nói tiếng cảm ơn.

Lúc này, trong nhà huấn luyện có người vỗ đùi, có người giậm chân, có người nện lên lò sưởi, một đám nữ hán cười nghiêng ngả.

“Ha ha ha ha ha ha ha…”

“Cười chết tôi mất thôi, huấn luyện viên Thi làm hay lắm!”

Vương Sương hoàn toàn không thèm để ý tới ánh mắt của mọi người, vẫn đứng bên ngoài chịu đựng như thế, thật vất vả mới chịu đựng được đến lúc nhóm học viên cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ của mình. Cứ tưởng có thể cùng Viên Tung đi vào một đoạn, nào ngờ đột nhiên có hai chiếc ô tô đi tới.

Ngay khi liếc thấy logo của đài truyền hình, trái tim Vương Sương đã đập rạo rực, không phải là người mà mình đang mong ngóng đến sớm đấy chứ? Cuối cùng khi lộ ra một khuôn mặt, Vương Sương lập tức tỉnh ngộ, không phải, người mà mình tìm tới là của bên báo mạng cơ mà, không phải đài truyền hình!

Cửa xe nhanh chóng mở ra, bốn năm người bước xuống, đi thẳng về phía Viên Tung.

“Chào Viên tổng, chúng tôi là nhân viên công tác của bên đài truyền hình, được người bạn đề cử, chúng tôi muốn mời công ty các anh tham gia một chương trình…”

Nghe đến đây, trong lòng Vương Sương thoáng hồi hộp.

Viên Tung nghe mấy vị nhân viên công tác nói rõ tình huống cụ thể xong, lịch sự chìa tay ra với họ.

“Mời vào nhà ngồi.”

Sau khi vào nhà huấn luyện, những nhân viên công tác này không chậm trễ một giây phút nào. Ngoại trừ phó tổng đạo diễn và Viên Tung vào phòng làm việc bàn chuyện, những nhân viên khác đều bắt đầu khua chiêng gõ mõ mà chuẩn bị. Người quay phim chính cùng phó quay phim thảo luận về việc lựa chọn địa điểm quay, người phụ trách đạo cụ và quản lý viên bàn bạc để đề xuất về phương diện bố trí tràng cảnh, người phụ trách trang phục thì đi cùng đám học viên tới phòng thay đồ…

Vương Sương đứng đực ra tại chỗ nhìn người ta, tổ chương trình của đài truyền hình nổi tiếng mới chỉ khảo sát tình huống thôi mà đã phô trương thanh thế như vậy, đột nhiên cảm thấy mình yếu kém muốn chết. Tập tài liệu nội bộ vất vả lắm mới xin được trong tay đột nhiên trở nên thật rẻ mạt, không thể nhét vào túi, chỉ có thể lặng lẽ mà nhét vào thùng rác.

Còn một cô nàng cũng điên cuồng chẳng kém gì Vương Sương, lúc này đang đứng trước cửa đơn vị của Hạ Diệu. Mỗi khi có người tiến vào, lại túm lấy người ta hoặc vỗ vai người ta mà nói: “Phiền đằng ấy giúp tôi tìm Hạ Diệu một chút.”

Cửa phòng làm việc của Hạ Diệu cứ mười mấy phút đồng hồ lại có người gõ.

“Cậu Hạ, bên ngoài có một mỹ nữ tìm cậu.”

“Hạ đại hòa thượng, có một mỹ nữ kêu cậu hoàn tục kìa.”

“Yêu nhi, mau ra ngoài xem xem, đại mỹ nữ đến rồi.”

Hạ Diệu chống cự không nổi sự quấy nhiễu thường xuyên như vậy, liền đội gió lạnh đi ra.

“Chuyện gì?”

Viên Như dùng tay hà hơi, khuôn mặt ửng hồng mê người.

“Chuyện hôm đó…”

Hạ Diệu nói thẳng, “Nếu vì chuyện hôm đó thì cô về đi.”

“Em biết phương thức của em có chút thô lỗ, nhưng em cảm thấy đối phó với kiểu người da mặt mỏng như anh, cứ một mực nhân nhượng là vô dụng, khéo léo biểu đạt có thể sẽ tạo thành thương tổn càng lớn cho anh.”

Lý luận của Viên Như rất đúng, nhưng chỉ thích hợp cho anh cô ta áp dụng thôi.

Hạ Diệu cũng không muốn vòng vo với Viên Như thêm nữa, càng lòng vòng thì càng mất thời gian.

“Tôi nói thẳng với cô đi vậy, chuyện bất lực chỉ là một cái cớ do tôi bịa ra, vì muốn được sớm thoát khỏi cô nên tôi mới nói vậy thôi.”

Hạ Diệu vừa nói xong, Viên Như liền ngây ngẩn cả người, mang trên mặt vẻ không thể tin khi phải chịu đả kích bất ngờ.

Nói thật! Lúc này Hạ Diệu vẫn có chút lòng trắc ẩn, dù sao cô nàng cũng là em gái yêu quý suốt bao năm qua của Viên Tung, huống chi còn là một con nhóc, lời này quả thực có chút tổn thương tới lòng tự tôn của cô nàng.

Viên Như trải qua cơn chấn kinh xong, trong giọng nói vẫn mang theo sự kích động khó có thể tiếp nhận.

“Anh… nói thật sao?”

Hạ Diệu cứng rắn ừ một tiếng.

Lúc này Hạ Diệu đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, bất luận Viên Như có nổi bão hay khóc nháo thế nào, chỉ cần không làm ra chuyện thái quá, tạm thời có thể nhẫn nhịn, để có được một cái kết thúc cho rõ ràng.

Viên Như tiến lên một bước, đập bộp vào ngực Hạ Diệu.

Sau đó ánh mắt phóng ra tinh quang, nét mặt kinh hỉ không thể giấu giếm, tiếng cười bất ngờ không kịp đề phòng vuột ra khỏi miệng.

“Ôi chao má ơi, vậy là anh không có bệnh hả?”

Hạ Diệu: “…”

Đang định quay đầu bỏ chạy, điện thoại của Viên Như đột nhiên vang lên.

“Alo? Vương Sương à!”

Vừa nghe đến hai chữ “Vương Sương”, Hạ Diệu liền tự động đứng lại.

“Cái gì? Có đài truyền hình tới rồi sao? Vậy cậu phải làm thế nào?”

Tiếng của Vương Sương suy yếu vô lực, “Còn có thể làm sao bây giờ? Không làm nữa thôi.”

Viên Như đứng hứng gió nghĩ ngợi một chút, vết nhăn giữa hai hàng lông mày mau chóng bị gió thổi tan.

“Tớ lại cảm thấy đây không phải chuyện gì xấu, cậu thử nghĩ mà xem, cậu chuẩn bị nhiều thứ như vậy, bỏ ra nhiều công sức như thế, kết quả bây giờ lại bị cự tuyệt, chẳng khác nào anh tớ thiếu nợ cậu một phần nhân tình! Anh ấy nợ cậu nhân tình thì sao? Vừa hay cậu có thể nhân cơ hội này mà bảo anh ấy mời cơm cậu chứ sao! Sau đó tớ sẽ thêm mắm dặm muối, bảo là ra hàng thì không đủ thành ý, bắt anh ấy đích thân làm cho cậu một bữa cơm.”

Tiếng Vương Sương ở đầu dây bên kia đột nhiên phấn chấn lên, “Đúng thế, sao tớ lại không nghĩ ra cơ chứ?”

“Chờ cậu tới nhà tớ ăn cơm rồi, tớ sẽ liều mạng chuốc rượu anh tớ, sau đó hai người liền…” Viên Như lộ ra nụ cười dâm tà, “Không được, tớ phải khẩn trương đi kiếm hai bình rượu mạnh mới được, há há…”

Nói xong liền vội vã lên xe, trước khi đi còn cho Hạ Diệu “thân cường thể kiện” một cái hôn gió, thật sự là song hỉ lâm môn, song hỉ lâm môn nha. Còn lại Hạ Diệu đứng một mình trong gió rét, sắc mắt hệt như bầu trời trên đầu, âm u không thấy một tia nắng.

Viên Như bên này vừa nói xong, Vương Sương bên kia lập tức theo sau Viên Tung ra vẻ đáng thương.

Viên Tung đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cuồng phong thổi quét tứ phương, biển quảng cáo bên nhà đối diện bị thổi đến lung lay chực đổ. Vì tầm nhìn không tốt, những người lái xe rõ ràng phải thả chậm tốc độ, kính chắn gió trải đầy một tầng cát bụi.

Hạ Diệu vừa tan ca thì nhận được điện thoại của Viên Tung.

“Tối nay đừng tới, gió lớn quá.”

Hạ Diệu siết chặt nắm tay, ngữ khí lạnh lùng nói: “Vốn tôi cũng không định tới, còn cần anh nhắc nhở sao?”

Nói xong trực tiếp cúp điện thoại, trong lòng muộn phiền lo lắng khó hiểu.

Buổi tối, hai mẹ con vừa nghe tiếng gió vừa ăn cơm.

Mẹ Hạ bảo: “Ba con Tết năm nay không về nhà.”

Hạ Diệu tâm trí đang treo ngược cành cây, mãi lúc lâu sau mới đáp lại một câu.

“Lại không về nhà ạ?”

“Nghe nói bên kia có một hoạt động của đoàn khảo sát.”

Hạ Diệu tiếp tục gẩy cơm trong bát, một bát cơm ăn hơn mười phút không thấy vơi đi chút nào.

“Chờ cậu tới nhà tớ ăn cơm rồi, tớ sẽ liều mạng chuốc rượu anh tớ, sau đó hai người liền…”

Trong đầu Hạ Diệu đột nhiên hiện lên hình ảnh Viên Tung với Vương Sương trần trụi ôm nhau trên giường, sau đó như bị cái gì lấp nghẹn, một miếng cơm cũng nuốt không trôi.

“Sao con không ăn?” Mẹ Hạ hỏi.

Hạ Diệu chợt đứng dậy, đi lấy quần áo và túi treo trước cửa, vừa đổi giày vừa nói: “Mẹ, con chợt nhớ ra mình để quên một thứ quan trọng ở đơn vị, con phải mau chóng đi lấy về.”

“Cái gì quan trọng mà không lấy ngay không được cơ chứ? Đã trễ thế này rồi mà…”

Mẹ Hạ còn chưa nói dứt câu, Hạ Diệu đã ra khỏi cửa. Bà chỉ có thể ở phía sau gọi với theo một câu: “Lái xe cẩn thận con nhé!”

Lúc này, Viên Tung vừa dọn xong xuôi đồ ăn lên bàn, Vương Sương còn chưa uống chút rượu nào đã đỏ bừng cả mặt.

Viên Như rót đầy chén rượu của Viên Tung, còn chưa kịp mở miệng bảo hắn mời Vương Sương một chén, đại yểng bên cạnh đã lên tiếng trước.

“Một lão lưu manh, đặc biệt cao lớn, một nắm thật to, một bảy tám hai.”

Vương Sương cười khúc khích, “Ôi chao, chú yểng này đáng yêu quá.”

Đại yểng tiếp tục, “Một lão lưu manh, đặc biệt cao lớn, một nắm thật to, một bảy tám hai.”

Thế là, bầu không khí vui vẻ nhờ đại yểng “cổ động” bắt đầu. Viên Tung nói không nhiều lắm, chủ yếu là Viên Như với Vương Sương. Nói chuyện bái quái trong giới người mẫu, nói chuyện tình cảm gút mắc trong nhà người ta, sau đấy Viên Như lại bắt đầu kể mấy chuyện hồi nhỏ của Viên Tung, chọc cho Vương Sương cười ha hả.

Đúng lúc bầu không khí đang sôi nổi, từ cửa đột nhiên truyền tới một tiếng động lớn.

Tiếng trò chuyện lập tức im bặt.

“Chuyện gì vậy?” Vương Sương hoảng sợ, “Có phải gió thổi tung cửa không?”

Sự thực chứng minh, không chỉ là một cơn gió, mà là một cơn lốc.

Hạ Diệu cuốn theo một thân cát bụi, hùng hổ băng qua phòng khách! Chạy thẳng đến nhà ăn… Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không nói hai lời, túm mạnh lấy cổ áo Viên Tung, dùng một cỗ thần lực lôi hắn dậy, kéo đi thẳng về phía cửa.

Viên Như kinh ngạc, vội hỏi một câu: “Này, anh làm gì thế?”

Hạ Diệu đột ngột bùng ra một câu.

“Hắn là của tôi!”

Mấy lời này, thiếu chút nữa dọa Vương Sương tè cả ra quần.

Viên Như vẻ mặt mờ mịt hỏi Vương Sương: “Vừa rồi cậu có nghe anh ta nói gì không?”

“Anh ta nói hắn là của tôi.”

Viên Như nuốt nước miếng, “Không có hai chữ ‘anh rể’?”

“Không… không nghe thấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.