Ads
Đảo mắt nhìn chiến thuyền một vòng, bỗng nhiên lại nghĩ đến
một vấn đề mà trước nay vẫn chưa từng lo nghĩ qua. Hắn là ta phải sớm nghĩ đến
vấn đề này rồi mới phải.
Thuyền lớn như vậy, chiếu theo đạo lý mà nói, trong khoang
thuyền hẳn là phải có một lượng người rất lớn ở dưới chót chèo thuyền. Nhưng vì
sao, bất kể là khi nào, đám người chèo thuyền đó vẫn chưa từng leo lên sàn tàu?
Chẳng lẽ bọn họ không cần đi ra hít thở chút không khí hay sao? Mà cơm canh là
do tầng thuyền thứ ba nấu nướng, nhưng cũng chưa từng thấy có người nào đưa cơm
xuống dưới khoang thuyền. Chẳng lẽ, người ở khoang thuyền phía dưới không cần
ăn gì hết?
Lại có lẽ, trong khoang thuyền này, căn bản là không có người
chèo thuyền? Như vậy, một con thuyền lớn thế này dựa vào cái gì để tiến lên
phía trước đây?
Ta nghĩ đến vậy, cứ có cảm giác chiến thuyền tráng lệ này giống
như thuyền ma, viu viu viu ứa ra khí lạnh. Mà Tuyên Vương, kẻ đang đứng bên cạnh
cũng tự dưng gây cho ta cảm giác, hắn ngoại trừ gian giảo cự hoạt ra, e rằng
còn nắm giữ cả những thủ đoạn tà ma ngoại đạo mà ta không biết được. Ta không
khỏi dịch qua bên cạnh vài bước, đứng cách xa hắn một trượng có thừa. Nghĩ rằng,
nếu hắn thật sự là tà ma… Ta thực tế là không có khả năng chạy thoát.
Trong lòng vừa có chuyện này, ngoài chuyện hồn phách ta đột
nhiên chuyển thân đổi xác ra, trong lòng lại tràn ngập chướng ngại tâm lý,
không biết con thuyền này có phải là thuyền ma hay không. Buổi tối lại càng
không tài nào ngủ được, suốt đêm cứ nhìn chằm chằm vào ngọn nến trên bàn. Nghe
thấy ngoài thuyền truyền đến tiếng sóng biển, cảm thụ được con thuyền đang dập
dềnh lên xuống không ngừng, lòng ta cũng dập dềnh lên xuống theo. Cứ cảm thấy
Tuyên Vương còn bí hiểm hơn cả chuyện ta từ hiện đại xuyên không đến đây nữa.
Nhân lúc không ngủ được, thời gian kéo dài, đầu óc lại trở
nên đặc biệt linh mẫn. Ta đột nhiên nghe thấy từ khoang thuyền cách ta vài
khoang có tiếng mở cửa, có người cúi đầu bẩm báo. Ta lặng lẽ mở hé cửa ra để
cho âm thanh truyền vào, chỉ nghe có người đang nói: “Chết rồi… Cứ chiếu theo
bình thường mà làm…” Sau đó, dù cẩn thận lắng nghe thế nào, âm thanh kia vẫn chứ
tiêu tan vào không khí, rốt cuộc vẫn không nghe được gì nữa…
Từ hôm sau trở đi, chỉ cần Tuyên Vương không có ở trước mặt
là ta tự động tự giác chạy đến chỗ Lạc Nhạn. Nữ tử này có khuôn mặt giống thân
xác hiện giờ của ta như đúc, xem ra thật sự tưởng ta là tỷ tỷ của nàng, thấy ta
chủ động tìm nàng nói chuyện thì rất vui vẻ. Bất kể ta hỏi chuyện gì, nàng cũng
đều nói tất tần tật cho ta nghe. Ngược lại, lại khiến ta vô cùng thất vọng, đồng
thời cũng hiểu được vì sao Tuyên Vương không ngăn cản nàng kết giao với ta. Có
lẽ ở trong mắt Tuyên Vương, nàng chỉ là một món đồ chơi, một cái bình hoa, cho
nên chuyện gì Tuyên Vương cũng không hề nói cho nàng nghe. Cái gì nàng cũng
không biết. Nhưng mỹ nữ, cũng có giá trị của mỹ nữ. Tuy rằng nàng chẳng biết
chuyện gì, nhưng theo lời nói và cử chỉ của nàng, ta lại phát hiện ra nàng có một
bí mật rất quan trọng. Ta phát hiện, không ngờ nàng và Tử Dạ lại có một mối
quan hệ nói không nên lời. Mỗi khi nhắc đến hắn là ánh mắt nàng luôn lóe sáng,
vẻ mặt như có gió xuân thổi qua. Nhìn bộ dáng của nàng, Tử dạ đối với nàng cũng
không phải là hoàn toàn không có cảm tình.
Ta nghĩ, cái này… được… Tử Dạ, hắn còn nợ ta một mạng. Nói
gì thì nói, nợ nhất định phải trả…
***
Tử Dạ biết bản thân hắn là một sát thủ, mãi mãi phải ẩn mình
trong bóng tối u linh. Chủ tử sai hắn làm thế nào thì hắn cũng chỉ biết làm thế
ấy. Nhưng trong đáy lòng hắn vẫn tồn tại một người mà hắn muốn bảo hộ, không để
cho nàng chịu chút tổn thương nào. Cho nên, khi hắn nhận được tờ giấy đó, hắn
cũng đành phải làm trái mệnh lệnh cuả
Vương gia để đi đến khoang thuyền của nữ tử kia. Thật ra, hắn cũng không biết nữ
tử này có cái gì tốt. Ngay cả Lạc Nhạn, người có ngoại hình giống nàng ấy như
đúc, ở trong lòng Vương gia cũng không được bằng một nửa phần của nàng. Mà Lạc
Nhạn lại chính là nỗi đau vĩnh viễn tồn tại trong lòng hắn. Bởi vì, chính hắn
đã tự mình đẩy Lạc Nhạn vào vòng tay ôm ấp của Vương gia.
Bởi vì hắn cho rằng bản thân là một tên sát thủ, ăn bữa nay
lo bữa mai. Lạc Nhạn đi theo Vương gia, so với đi theo hắn tốt hơn gấp trăm lần.
Hắn cũng biết, nữ nhân của Vương gia có vô số, còn nàng, cũng chỉ có thể trở
thành một trong số đó mà thôi.
Hắn thấy cửa khoang thuyền khép hờ, bỗng nhiên bước chân lại
chần chờ. Hắn biết người có tên là Trầm Ngư này có phân lượng thế nào trong
lòng Vương gia. Tuy rằng không biết nàng đã làm thế nào để chiếm được trái tim
của Vương gia, nhưng hắn cũng không dám lỗ mãng, cho dù nghe được tin tức này.
Hắn đẩy cánh cửa khép hờ. Trong khoang thuyền, bình thường vẫn
có vẻ nhỏ hẹp, hắn nhìn thấy Lạc Nhạn đang dựa vào trước giường khóc thút thít.
Còn cạnh giường có một người đang nằm, có lẽ là đang ngất đi. Dựa vào quần áo
thì xem ra, đó là Trầm Ngư.
Thấy hắn đi đến, Lạc Nhạn đứng dậy, vọt về phía hắn, nói: “Tử
Dạ, làm sao bây giờ. Ta đánh nàng bất tỉnh rồi. Vương gia trở về, nhất định sẽ
giết ta chết không có chỗ chôn…”
Ánh mắt nàng ngóng nhìn hắn, nước mắt tràn đầy. Khuôn mặt
treo đầy nỗi sợ hãi, thân mình hơi run run, làm cho trái tim hắn bất giác cũng
run run theo. Đã có một thời gian rất dài, hắn không dám nhìn thẳng vào nàng.
Nay, rốt cuộc hắn cũng có thể nhìn nàng, nhưng lại là lúc phát sinh tai họa. Hắn
ngồi xổm xuống, bắt cổ tay của người đang nằm nghiêng ở bên giường, lắp bắp
kinh hãi. Trầm Ngư này, không ngờ ngay cả một nhịp đập đều không có, vô thanh
vô tức.
Hắn cả kinh nói: “Trầm Ngư cô nương, chết rồi. Ngươi vì sao
lại đánh nàng bất tỉnh vậy?”
Lạc Nhạn càng kinh hãi, nói: “Làm sao có thể? Cùng lắm ta chỉ
đẩy nàng một cái. Nàng liền ngã xuống, đập vào bên giường, sao có thể chết được?”
Tử Dạ quay đầu liếc mắt nhìn nàng một cái. Trong đôi mắt
nàng hoàn toàn là vẻ kinh hãi, lo sợ không yên. Trên mặt ửng đỏ, vô cùng trơn
bóng, xinh đep như một rặng mây đỏ, môi hơi hơi run run. Toàn thân mặc dù đầy vẻ
kinh hoàng, lại điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta nhịn không được muốn ôm
nang vào lòng. Tử Dạ thu hồi ánh mắt, không dám nhìn lại nữa. Nhưng tâm tình lại
thật lâu vẫn chưa bình tĩnh được.