Ads
Tuyên Vương trông thấy thần sắc của ta, gắp một phần bánh xốp
hấp thiên tầng đặt vào đĩa của ta, nói: “Không bằng nếm thử xem?”
Ta miễn cưỡng nói: “Mấy món này, bây giờ ta không thích ăn…”
Tuyên Vương cũng không miễn cưỡng, thuận miệng nói: “Nếu
ngươi không thích, vậy thì cứ đổ xuống sông đi…”
Lạc Nhạn đi tới, cầm lấy cái đĩa đó, tùy tay đổ xuống sông…
Ta không khỏi buồn cười, cố ý nhăn nhíu mặt mày: “Trên bàn
này, không có món nào ta thích ăn cả…”
Lạc Nhạn chần chờ nhìn Tuyên Vương. Ánh mắt Tuyên Vương bất
động. Nàng đành phải cầm hết đĩa này đến đĩa khác, đi qua đi lại không ngừng, đổ
tất cả bọn chúng xuống sông.
Ta lại cố ý nói: “Heiz, đáng tiếc, chỉ có thể đổ hết điểm
tâm, lại không thể bỏ được người. Tất cả những người trên thuyền, ta cũng chẳng
thích ai cả.”
Nói xong, liếc nhìn hắn bằng nửa con mắt, xem hắn làm thế
nào…
Hắn cười ha ha, đứng dậy nói: “Trên thuyền này, ngoại trừ bổn
vương ra, chỉ cần ngươi nói một tiếng, bổn vương đều có thể thay hết, đổi thành
những người ngươi thích…”
Ta nghĩ, ngươi nói vậy chẳng phải vô nghĩa lắm sao? Người ta
muốn đổi nhất, chính là ngươi…
Mấy ngày sau, mọi chuyện đều suông sẻ như mong muốn của
Tuyên Vương. Hắn sai hạ nhân mua sắm đồ dùng, nước uống xong liền giương buồm rời
bến. Ta không biết mục đích của hắn muốn đến địa phương nào, chỉ biết rằng ở hải
ngoại hắn nhất định có một địa phương đã kinh doanh nhiều năm. Nơi hắn muốn đưa
ta đến, chính là địa phương đó. Xem ra, hắn vẫn sợ Tề Thụy Lâm sẽ tra ra chân
tướng nên muốn tiên hạ thủ vi cường, đem ta ra khỏi Trung Nguyên, khiến cho Tề
Thụy Lâm vĩnh viễn cũng không thể nào tìm ra ta được.
Ta thấy chiếc thuyền chiến đi biển này đi dọc theo dòng sông
tiến vào cửa biển. Một vùng biển mênh mông vô bờ liền xuất hiện trước mắt ta.
Nơi nước sông cùng nước biển hòa nhau lại phân ra thành hai màu rất rõ ràng. Nước
sông màu vàng chảy giữa biển tạo thành một con đường thật dài, rốt cuộc vẫn
chưa biết sẽ hòa cùng một màu với nước biển ở nơi nào.
Tâm tình ta uể oải không gì sánh kịp. Mắt thấy sẽ phải rời
Trung Nguyên đi đến một nơi rất xa xôi, nhưng ta lại không có biện pháp nào,
cũng không biết làm thế nào mới có thể thoát khỏi khốn cảnh này.
Tuyên Vương tay cầm quạt xếp, đứng bên cạnh ta nói: “Nơi
chúng ta sẽ đến, chính là vương quốc của ta. Ngươi sẽ thích nơi đó. Đến nơi đó,
ngươi sẽ từ từ quên đi những chuyện ở Trung Nguyên. Hiện tại, có lẽ ngươi đang
rất hận ta. Nhưng đến nơi đó rồi, ngươi rốt cuộc cũng sẽ cảm kích ta…”
Hắn tràn đầy tự tin, là loại tự tin rằng hắn đang nắm giữ
thiên hạ trong tay. Ta nghĩ, nếu có thể, thật sự muốn một tay đẩy hắn xuống
sông, cho hắn bị cá mập cắn chết đi cho rồi…
Nhớ đến cá mập, ta lại nhớ đến hoàng bảng. Tiểu Phúc Tử cũng
vì chuyện đó mà đến. Ánh mắt hắn u buồn, có lẽ cũng vì căn bệnh của hoàng hậu,
cũng chính là ta đây. Đáng tiếc, ngay cả khi ta đang đứng sát bên cạnh hắn mà hắn
cũng không biết…
Lạc Nhạn đứng phía sau chúng ta, không nói tiếng nào. Đôi
khi ta thật sự cảm thấy, Lạc Nhạn chỉ là một cái bóng, là cái bóng của tỷ tỷ
nàng… Cũng như bóng đêm đang lẩn khuất trên thuyền này vậy, ta không thể biết
được rốt cuộc bọn họ đang nghĩ cái gì? Vì sao lại ở cùng với Tuyên Vương? Ta
đánh bại hắn một lần liền tự cho rằng mình rất hiểu Tuyên Vương. Nhưng không ngờ,
tính cách của hắn lại cứng cỏi như thế. Chuyện đã qua nhiều năm rồi mà vẫn bị hắn
tính kế. Mà lúc này đây, ta đã hoàn toàn thất bại.
Mắt thấy nước sông càng lúc càng mờ nhạt, nước biển càng lúc
càng xanh, ta biết, ta sẽ rời khỏi Trung Nguyên, đi về nơi mà ta không hề biết
đến. Ta gục đầu xuống, nhìn thấy phía dưới chỉ toàn là một màu xanh lam nước biển.
Nghĩ rằng, hay là ta cứ nhảy quách xuống biển, vậy có khi nào sẽ trở về hoàng
cung, trở về bên cạnh người ta yêu được không?
Ta cảm thấy đầu vai bị người nắm lấy, nhẹ nhàng kéo lên.
Nhưng chưa kịp giãy dụa thì Tuyên Vương đã ở bên tai nhẹ nhàng nói: “Bổn vương
không lừa gạt ngươi đâu. Ngươi đến chỗ đó, nhất định sẽ thích. Nơi đó, là bồng
lai tiên đảo của riêng hai chúng ta, sẽ không có ai quấy rầy. Cả đời chúng ta sẽ
sống ở nơi đó. Bổn vương nhìn thấy ngươi ở bên cạnh bổn vương mới biết được,
mong ước cả đời của bổn vương, duy chỉ có thế này mà thôi…”
Hơi thở của hắn phun lên mặt ta, ấm áp, nhưng ta lại cảm thấy
rét lạnh thấu xương. Nghĩ rằng, cho dù là bồng lai tiên đảo nhưng nếu đã không
có người yêu, cho dù có thành thánh thành tiên thì ở trên đời này có còn ý
nghĩa gì nữa đâu?
Đáng tiếc, rốt cuộc thuyền cũng đã chạy ra cửa biển, đi vào
vùng biển rộng lớn. Trời biển một màu, sẽ không còn quay lại được nữa.
Ta đang thương cảm thì bỗng nhiên Tử Dạ, không biết đã trốn ở
nơi nào, từ phía sau thuyền đi lên, bẩm báo với Tuyên Vương: “Có thuyền đi
theo…”
Tuyên Vương cũng không tránh né ta, khẽ gật đầu, chỉ thị cho
hắn quan sát xem rốt cuộc chiếc thuyền theo đuôi kia là thuyền gì.
Hắn thả người bay lên, nhảy vài cái lên xuống liền nhảy lên
cột buồm cao cao. Ta thật sự trông thấy rõ ràng, hắn từ trong người lấy ra một
vật, giống như kính viễn vọng của thời hiện đại vậy, kéo nó dài ra rồi đứng
trên cột buồm quan sát chiếc thuyền phía sau…
Ta vô cùng kỳ quái. Chẳng lẽ nào, vật tiên tiến như thế mà
Tuyên Vương cũng tìm người làm ra được sao? Hay lẽ nào, hắn mua được từ nước Ba
Tư?
Tử Dạ quan sát xong lại nhảy vài cái lên xuống rồi mới hạ xuống
sàn tàu, quỳ gối trước mặt Tuyên Vương bẩm báo. Nói rằng đó là mấy chiến thuyền
đánh cá, xem ra là vì muốn bắt cá mập đen ở biển sâu…
Tuyên Vương gật gật đầu, từ chối cho ý kiến, lại cười nói:
“Xem ra, Phúc công công này vì hoàng hậu nương nương mà chuyện gì cũng dám làm.
Chúng ta đành phải chung đường với họ vậy…”
Quả nhiên, mấy ngày kế tiếp, chiến thuyền kia cũng không ngừng
tiếp cận. Còn Tuyên Vương cũng không hề đi nhanh hơn tốc độ của chiến thuyền
kia. Điều này khiến ta có cảm giác, hắn giống như cố ý vô tình chờ mấy chiến
thuyền kia vậy. Ta nghĩ, hay là hắn muốn chờ Tiểu Phúc Tử đến để mở đại tiệc
ngay trên mặt biển này? Mà món ăn, chính là cá mập đen ở biển sâu?
Ta cũng chưa từng thấy bóng dáng của cá mập đen lần nào.
Nghe cái tên cá mập đen biển sâu, tất nhiên là nấp trong biển sâu rồi, lẽ nào lại
dễ dàng trồi lên mặt biển sao?
Sau đó, ta ngắm nghía chiến thuyền của Tuyên Vương. Sau khi
lên thuyền, ta cứ luôn lo lắng lo âu, chỉ mong sao có thể nhanh chóng thoát khỏi
nơi này. Ngay cả chiến thuyền này cũng chưa từng đánh quan sát đánh giá kỹ
càng. Cảm giác duy nhất chính là, chiến thuyền này vô cùng rộng lớn, đạt đến độ
cực hạn tạo thuyền của cổ nhân. Thuyền phân thành hai tầng cao thấp. Đám thủ vệ
ở tầng trên, còn ta, Tuyên Vương và Lạc Nhạn ở tầng giữa. Còn trong khoang thuyền
làm ra vẻ, hẳn là dùng để đựng lương thực thực phẩm và nước uống mới mua về
trên đất liền.