Ads
Thật ra, ta để lại trên cửa vài chữ chính là muốn hấp dẫn nàng vào nhà nhìn
một chút. Võ công của nàng khẳng định là cao. Nhưng cho dù là cao nhân thế nào,
võ công cao thế nào thì nàng vẫn là người, cũng sẽ có cái tính tò mò như mọi
người bình thường mà thôi. Nàng đọc xong mấy chữ viết trên cửa, khẳng định sẽ
nghĩ: “Ta sẽ có cái gì không thoải mái? Chẳng lẽ trong phòng này có cái gì cổ
quái?” Vì thế, phàm là người có võ công đều sẽ dùng chưởng phong đánh bật cửa
phòng. Lúc này nàng sẽ phát hiện. Trong phòng cũng không có gì khác thường.
Điều khác thường duy nhất chính là trên bàn trà nhỏ bằng gỗ, phủ kín gấm vóc,
có một tờ giấy nhỏ. Trên đó có viết: “Độc dược, ngươi có dám uống không?”
Đương nhiên nàng sẽ không dám uống. Vì thế, lại xuất chưởng phong. Chưởng
phong lần đầu không phải cũng không có việc gì đó sao. Như vậy, trong đáy lòng
nàng sẽ nghĩ, chưởng này nhất định cũng không việc gì. Nàng liền một chưởng
đánh rớt chén trà. Trong chén trà, đương nhiên không phải độc dược, mà là nước.
Sau khi chén nước đổ ra chiếc bàn gỗ phủ kín gấm vóc, gấm vóc lại vô duyên vô
cớ bốc cháy…
Phải biết rằng, nơi này là lãnh cung. Nếu trong lãnh cung xảy ra hỏa hoạn
thì có bao nhiêu hậu quả đây? Trong lòng nàng hiểu rõ, ta lại càng hiểu rõ. Như
thế, nàng sẽ vội liên tiếp tung chưởng. Chưởng phong từng trận, muốn dập tắt
đám lửa kia. Đám lửa quả thật bị nàng khống chế được. Nhưng lúc này lại bắt đầu
bốc khói dày đặc. Bên trong khói đặc còn ẩn ẩn tỏa ra hương khí. Nàng thầm kêu
không tốt, nghĩ bên trong khói đặc có độc, vội vàng ngưng thở, mở cửa sổ, muốn
cho khói đặc tản mát ra ngoài. Nhưng cố cũng không ngăn được tro bụi bám lên
da, lên gò má nàng…
Nàng nghĩ, độc sẽ theo hương khí qua lỗ mũi xâm nhập vào cơ thể. Nhưng lại
không thể ngờ được, thật ra độc lại nằm trong lớp tro bụi, dính trên làn da…
Tro bụi màu đen bám lên làn da trần, dường như có keo dính, dù lau thế nào
cũng lau không sạch, mà trên người càng ngày lại càng ngứa ngáy.
Nàng không thể làm gì khác hơn là tới tìm ta.
Kỳ thật, độc này chính là tự cô ta rước lấy. Ta nào có hạ độc gì đâu. Nếu
như nàng không đánh đổ chén nước và cái ấm trên bàn trà ở cạnh giường, thì độc
làm sao có thể hình thành. Nhưng lúc nàng tung chưởng lần đầu tiên phá cửa cũng
không có gì khác thường, thì làm sao lại không nghĩ đến chuyện xuất tiếp chưởng
thứ hai? Nhất là sau khi nhìn thấy mấy chữ kia?
Kỳ thật, loại độc này cũng rất khó hạ. Bản thân nó không có độc tính, sau
khi gặp nước sẽ sinh ra ngọn lửa. Nếu được đốt cháy đầy đủ vẫn không sinh ra
độc mà chỉ bốc khói dày đặc. Như vậy, sẽ hình thành một loại tro bụi dính trên
làn da, khiến cho tám phần mười mọi người đều sinh ra làn da mẫn cảm với bụi.
Mà làn da mẫn cảm, ta nghĩ, mặc kệ là ngươi võ công cao thế nào, cũng không thể
loại bỏ được. Tro bụi dính trên làn da kia, cũng khó mà tẩy sạch được…
Bây giờ thì hiểu rồi chứ. Ta vì sao lại kêu nàng dùng viên thuốc này tắm
tẩy. Thật ra nó có phải là thuốc giải gì đâu. Chỉ là thuốc tẩy cực mạnh do ta
đặc chế mà thôi.
Đương nhiên, vì muốn bảo trì hiệu ứng thần bí của nó, ta đặt nó ở một nơi
mà người ta tuyệt đối không thể nghĩ đến, chính là thả vào ấm trà bằng đồng của
giả nương nương. Có ai lại nghĩ ra rằng, thuốc giải lại nằm trong ấm trà? Hơn
nữa trên ấm trà lại còn viết vài chữ “Có độc, ngươi dám uống không?” Tất cả
chuyện này càng khiến nàng tin tưởng, ta thật sự là nữ hoàng độc dược, chế tạo
ra một loại độc không thể tưởng tượng nổi.
Thật ra cái được gọi là chất độc kia, chẳng qua chỉ là một loại trứng trùng
mà thôi. Ta còn bỏ thêm chất đốt gặp nước liền bốc cháy nữa.
Kỳ thật, mấy thứ này bình thường ta cũng không cần dùng. Quá hao tâm tốn
sức. Một chút sai lầm cũng không thể có, bằng không, hiệu quả gì cũng không
xong. Ai có thể nói trên người ta chỉ có thứ này thôi đâu? Hơn nữa, bản thân ta
cũng rất sợ ngứa. Trong đầu ta mới suy nghĩ tưởng tượng đến tình cảnh nương
nương giả kia gãi ngứa là cũng đã phát ngứa theo rồi. Nhìn thấy bộ dáng của
nàng lại càng thêm ngứa ngáy. Thật ra, ta không muốn dùng cách này đâu. Ôi, ai
bảo nàng không chịu ra gặp ta. Bằng không ta cũng đâu cần áp dụng thủ pháp như
thế. Trên người ta còn cảm thấy ngứa đây này. Chuyện này cũng không nên trách
ta. Ngươi giả mạo ai không giả lại đi giả Tư Đồ, chính là chủ nhân của ta nha.
Người ta có bản quyền chân dung nha. Ngươi giả mạo người ta cũng phải hỏi qua
một tiếng chứ?
Trong lúc ta đang suy nghĩ lan man, Quỳnh Hoa không hỏi ta chuyện độc dược.
Nàng chỉ yên lặng đánh giá ta, làm như trên mặt ta có gắn kim hoa vậy, nhìn đến
nỗi khiến ta ngượng ngùng kỳ quái.
Ta cuối cùng nhẫn chịu không nổi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của nàng, bèn
hỏi: “Tỷ nhìn cái gì vậy? Trên mặt ta bị lở loét gì sao?”
Nàng vội thay đổi ánh mắt, lảng nhìn lên đám mạng nhện trên nóc nhà. Ta
cũng ngẩng đầu nhìn theo, ở đó cũng không có con nhện, ngươi nhìn cái gì?
Còn đang muốn hỏi nàng một phen thì giả nương nương đi đến. Ta cẩn thận
đánh giá giả nương nương một chút, phát hiện vẻ bề ngoài của nàng đúng thật là
có vài phần giống Tư Đồ. Không biết có phải là đang đeo mặt nạ hay không nữa?
Nhưng cẩn thận đánh giá thật kỹ mới nhìn thấy trên khóe mắt nàng có nếp
nhăn. Ta nghĩ, nàng đeo mặt nạ sao còn mang chi vẻ mặt già nua như vậy? Muốn
mang, cũng phải mang vẻ trẻ trung một chút chứ? Phụ nữ không phải đều thích
mình trẻ đẹp một chút sao? Chẳng lẽ, đây là khuôn mặt thật của nàng, chứ không
phải là mặt nạ gì hết sao? Mặt nạ sao lại có thể trông sống động như vậy được?
Ta giương mắt nhìn nàng. Dưới ánh nến, bóng đêm mông lung, nếp nhăn tinh tế
trên khóe mắt nàng lại càng nhìn thấy rõ ràng. Càng thấy được, ngày xưa nàng mỹ
lệ thế nào. Má như hoa, mi như lá, làn mắt như mặt nước mùa thu. Đáng tiếc
chính là, thủ đoạn lại độc ác như thế, so với ta còn ác hơn nhiều.
Nhớ đến thủ đoạn nàng đã dùng để khắc chế ta, ta không khỏi sợ hãi trong
lòng, vội vàng tươi cười với nàng.
Xem ra nàng còn chưa hết cơn tức giận, đối với vẻ thân thiện của ta cũng
không thèm để ý đến chút nào. Ta vội nghĩ tiếp theo lại phải tạo mối quan hệ
tốt đẹp với nàng. Nàng lại tung chỉ phong, hướng ta điểm tới. Trước khi ta mất
đi tri giác, ý tưởng cuối cùng chính là: nhất định phải kêu Tiểu Phúc Tử học
cho thật giỏi công phu điểm huyệt và giải huyệt…
Lúc ta tỉnh lại, trời cũng đã tối lắm rồi. Quỳnh Hoa đã đi khỏi. Trong
phòng thoang thoảng hương thơm, ta cảm thấy bụng đói cồn cào. Ta quay đầu nhìn
qua. Nữ tử kia đang ngồi bên cạnh bàn, ánh mắt bình thản, vẻ mặt như đang suy
nghĩ điều gì sâu xa lắm, nhìn ta vừa mới ngồi dậy trên giường.
Ta cảm thấy sau khi nàng và Quỳnh Hoa không biết nói chuyện gì liền thay
đổi thái độ. Ngoài mặt ít nhất cũng không xem ta là kẻ thù nữa, còn có vẻ hơi
hơi thân thiết.
Nàng hỏi ta: “Có muốn ăn chút gì không?”
Giọng nàng đột nhiên trở nên hòa ái khiến ta dù suy nghĩ nát óc cũng không
thể nào hiểu nổi. Suy nghĩ duy nhất chính là, nàng lại muốn dùng thủ đoạn độc
ác nào để đùa giỡn nữa đây?
Ta xem xét hoàn cảnh xung quanh. Ta đang ở, không phải là gian phòng nhỏ của
mình, mà là bên phòng của nàng. Toàn bộ đệm giường đều đã được thay mới. Trong
phòng đã được quét dọn sạch sẽ. Trên bàn hương thơm nức mũi. Mùi hương này ta
cũng rất quen thuộc, thường xuyên thấy nhưng không được ăn. Đương nhiên, ta có
kêu Tiểu Phúc Tử trộm về cho ta hai lần rồi. Đó chính là bánh hấp xốp ngàn lớp
mà chỉ có Hoàng thượng mới được hưởng thụ. Ngay cả Tư Đồ thân là quý phi cũng
chỉ đến thọ yến của Thái hậu mới được hưởng dụng một lần. Bởi vì trong điểm tâm
này có chứa tuyết liên* ngàn năm vô cùng quý báu.
Ta cười cười, đi đến bên bàn ngồi xuống: “Ta quên mất, cả ngày hôm nay ta
còn chưa có ăn gì…”
ánh mắt nàng chớt lóe lên sắc thái kỳ dị. Ta cho rằng đó là vẻ thưởng thức,
cũng có thể là vẻ kinh ngạc khi người ta nhìn thấy một sinh vật lạ…
Ta từng miếng từng miếng ăn hết số điểm tâm trên bàn. Hiểu rõ, lúc được ăn
đương nhiên phải tận lực ăn. Huống chi lại là điểm tâm bậc nhất như vậy, ăn một
lần lại ít đi một lần.
Ta ăn xong chỗ điểm tâm trên bàn, lại uống một ngụm trà. Đang lúc nước trà
vừa trôi đến yết hầu (thực quản và khí quản), một mùi hương hoa lan từ trong
ngực bụng chậm rãi lan tỏa tràn ngập. Ta mới biết trà này cũng là loại cực
phẩm, cũng chỉ có người ở trên vạn người như Hoàng thượng mới được uống. Ta thở
ra một hơi, dừng lại, hơi thô lỗ dùng ống tay áo lau miệng.