Ads
Nhìn lại chén trà trong tay, đó là một chén vàng khảm ngọc. Còn ấm trà trên
bàn cũng không phải là cái ấm bằng đồng kia nữa. Thay vào đó là một chiếc ấm tử
sa*. Chất liệu làm ấm tử sa này tựa kim vàng, xung quanh mặt trên khắc họa tiết
hoa mỹ, phong cách cổ dày đặc. Tất nhiên là chiếc ấm tử sa danh phẩm. Vừa nhìn
thấy ta lại khẳng định. Sự phối hợp chẳng ra cái gì này cho thấy… mấy thứ này,
lai lịch của chúng chỉ sợ đều là bị trộm về. Xem ra nàng và tpt đều giống nhau,
thường xuyên thích làm mấy chuyện loại này, lâu lâu lại đi trộm mấy món phong
nhã về hưởng thụ.
Nàng nhìn ta cười cười nói: “Thế nào, mấy món do ngự thiện phòng chuẩn bị
cho Hoàng thượng, hương vị cũng ngon đấy chứ?”
Ta gật gật đầu, nói: “Không tồi. Bánh hấp xốp ngàn lớp này rất giòn mềm,
vừa vào miệng liền tan ra. Mùi hoa nhài thơm ngát cứ vương vấn mãi trên đầu
lưỡi. Trong đó còn kèm theo một chút hương trà nhàn nhạt. Ăn vào miệng, phảng
phất như đang nhấm nháp một ly nước chè xanh, từ từ thấm vào trong miệng.”
Nàng mỉm cười, sóng mắt lưu động, tỏa sáng lưu quang: “Không thể ngờ được
Giả thượng nghi đối với ẩm thực cũng có nhiều nghiên cứu như vậy.”
Ta cũng cười, tuy rằng trong lòng vẫn đang mải suy nghĩ, Quỳnh Hoa lại đi
đâu rồi? Rốt cuộc nàng đã nói gì với sư thúc, vì không muốn ta nghe thấy mà
phải điểm huyệt làm ta ngất đi? Lời nói của nàng vì sao lại khiến thái độ của
sư thúc đối với ta thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy?
Ta quyết định thăm dò nàng một chút, cố ý nói: “Xem ra độc trong người
nương nương đã giải hết rồi, cũng không cần tại hạ lo lắng nữa.”
Với tính tình của nàng, ta nghĩ nàng sẽ rất tức giận. Nàng nghe xong, ban
đầu sắc mặt không tự chủ được thoáng trầm xuống, nhưng chỉ trong nháy mắt lại
nở nụ cười. Đôi mắt hẹp dài chớp chớp. Nàng nói: “Chút tài mọn, không thể ngờ
ngược lại có thể chế trụ được ta.”
Nói xong còn vừa cười vừa thì thào nói: “Khó trách người ta lại chú ý đến
ngươi, quả nhiên rất thú vị.”
Ta thật lòng không hiểu. Nàng tự kìm chế như thế thật sự không giống với
những gì nàng đã làm trước đây. Ta đành phải cho rằng nàng khẳng định đang âm
thầm có chủ ý quái quỷ gì đó, khiến ta bất tri bất giác sập bẫy của nàng. Còn
không phải sao, nếu có người bị ta trêu cợt như vậy mà vẫn cho là tốt, đó chẳng
phải đang kín đáo dụng tâm hay sao? Tâm mật phúc kiếm (kín tiếng), xem ra nàng
đã thay đổi chiến thuật, từ chiến tranh công khai chuyển sang lãnh kiếm đâm sau
lưng.
Tục ngữ nói rất đúng. Mơn mởn đào tơ, độc như rắn rết. Ta phải cẩn thận một
chút mới được. Ta nhớ lại lúc nàng giở thủ đoạn trên người ta, khiến ra thống
khổ đến mức muốn chết mà không được. Cảm giác đó cho đến bây giờ vẫn còn hiển
hiện trong lòng ta.
Ta vốn không phải là Giang tỷ hay Lưu Hồ Lan. Mặc dù trong lúc nhất thời có
được can đảm vượt qua được một đoạn thống khổ đó. Nhưng bây giờ nhớ lại, trong
lòng vẫn vô cùng sợ hãi. Vì thế, ta bất giác không dám trêu chọc nàng nữa.
Ta nghĩ: Có lẽ về sau, những ngày ở trong lãnh cung này, chỉ sợ cũng không
thể ngây người được nữa. Đương nhiên, cùng bảo trì quan hệ hòa bình với nàng
mới là tốt nhất. Không cần ăn cơm thừa rượu cặn nữa. Trong hoàn cảnh ác liệt
này, cuối cùng ta có thể tìm ra một điểm tốt. Đây cũng là một trong những phẩm
chất tốt mà ta rất tự đắc.
Ta quyết định bảo trì quan hệ tốt đẹp cùng nàng, tạm thời quên đi nàng có
thể sẽ tăng thêm thủ đoạn đối với ta.
Ta chỉ chỉ điểm tâm trên bàn, hỏi nàng: “Cô cô, người không ăn một chút
sao?”
Cô cô mỉm cười: “Ngươi ăn sạch bách rồi, muốn ta liếm chén đĩa hay sao!”
Ta vừa nhìn lên bàn, thoáng vẻ ngượng ngùng, vội cầm lấy ấm trà: “Vậy người
uống trà đi nha?”
Cô cô vừa cười, thấy ta từ Lưu Hồ Lan lập tức biến thành Hán gian Ngô Tam
Quế ngay được, dường như cũng cảm thấy vô cùng thú vị. Nàng cầm lấy chén trà
đưa cho ta. Ta vội nhanh tay mau chân châm cho nàng một ly. Nàng cầm lấy rồi
uống một ngụm. Ta nghĩ, nàng cũng không sợ ta hạ độc nàng lần nữa sao?
Ta lại một lần nữa khẳng định. Những người ta gặp gỡ, tất cả đều là người
tinh xảo đặc sắc như thủy tinh. Có tâm tư gì muốn giấu diếm nàng, nhất định sẽ
phải tiêu tốn rất nhiều công phu.
Làm như nàng biết được suy nghĩ của ta, buông chén trà, nói: “Nếu ngươi dám
hạ độc lần nữa, coi trừng ta phân cân tỏa cốt (lóc xương xẻ thịt)?”
Ta vội gật gật đầu đồng ý, lại rót thêm cho nàng một ly trà, nói: “Mời
ngài, mời ngài…”
Nhìn cây nến đỏ trên bàn, nến đỏ nhỏ giọt tựa như giọt máu, không biết sao
ta lại nhớ đến tpt, nhớ đến Tư Đồ. Bây giờ, hai người bọn họ vẫn chưa rõ tung
tích.Theo lời Quỳnh Hoa nói, sở dĩ điều Tư Đồ đi là bởi vì có người muốn uy
hiếp ta. Nghe giọng điệu của nàng, ngược lại có vẻ như muốn tốt cho Tư Đồ vậy…
Tư Đồ ở đâu, manh mối chính là phải
tìm từ chỗ vị sư thúc này và Quỳnh Hoa. Ta quyết định dùng tinh thần giãy chết
của ta, hỏi cho ra chỗ ở của Tư Đồ.
Ta hỏi nàng: “Cô cô, không biết người tráo đổi với Tư Đồ, có chuyện gì phải
làm sao?”
Nàng nhìn ta: “Bộ ta già lắm sao? Gọi ta là tỷ tỷ đi, Thanh tỷ tỷ…”
Ta nhất thời nghe không rõ: “Sao cơ? Tình* tỷ tỷ?”
(*Thanh /qíng/: màu xanh, trời xanh, cùng âm với Tình /qíng/: yêu say đắm,
tình dục)
Không khỏi đối với cái tên của nàng có chút nảy sinh ý tưởng bất lương. Nữ
nhân này, không thể đối với ta…
Nàng sửa lại: “Thanh tỷ tỷ. Ta tên là Thanh Loan… Ngươi đang nghĩ cái gì?
Biểu tình sao lại như vậy, kêu ngươi ta làm sao thoải mái được đây?”
Ta bừng tỉnh đại ngộ. Đối với cái kiểu lúc nào thời nào cũng suy nghĩ đến
mấy thứ bậy bạ lung tung liền vô cùng xấu hổ. Ai bảo ta từ hiện đại xuyên không
mà đến chứ. Ở thời đại kia, khắp nơi đều nhan nhản những điều xấu xa cả.
Ta vội hỏi: “Thanh tỷ tỷ, tỷ còn chưa có trả lời câu hỏi của ta?”
Thanh tỷ tỷ nói: “Về phần tìm nàng làm cái gì, ta cũng không biết. Đây là
mệnh lệnh của bề trên, ta chỉ việc chấp hành…”
Ôi, phải làm bộ tươi cười cả nửa ngày, lại chỉ thu được kết quả này thôi.
Ta nghĩ, điều này cũng trong dự kiến mà thôi. Sớm đã biết nàng sẽ không nói cho
ta biết đâu. Nhưng ta dám khẳng định, nàng nhất định biết một chút nội tình.
Với thân thủ và tài hoa của nàng, địa vị trong tổ chức hẳn là cũng thuộc hàng
lãnh đạo cấp cao, sao có thể cái gì cũng không biết?
Thanh Loan yên lặng nhìn cô gái ngồi đối diện. Nàng ăn điểm tâm trên bàn,
thế như lang thôn hổ yết (hổ ngoạm sói nuốt: ăn ngấu nghiến), động tác thô lỗ,
nhưng lại mang theo phong thái tiêu sái tự tại hiếm có. Trong ánh mắt nàng,
Thanh Loan tìm không ra chút hèn mọn nào. Những lúc nàng ra vẻ lấy lòng, đều
phảng phất như đang vui đùa. Trong mắt nàng là sự tự tin, tin tưởng có thể đem
mọi thứ nắm giữ trong lòng bàn tay. Càng như là, trong thiên hạ không có gì có
thể làm khó được nàng. “Đàm tiếu gian, cường lỗ hôi phi yên diệt*”. Không biết
vì sao bà bỗng nhiên lại nhớ đến câu thơ này. Đây là câu thơ dùng để tả một trang
nam tử mà.
(*Đang lúc nói cười cũng có thể khiến cho quân giặc tan thành tro bụi. Đây
là một đoạn trong bài thơ Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ, của Tô Đông Pha,
miêu tả khí khái anh hùng của Chu Công Cẩn, tức Chu Du trong Tam Quốc Diễn
Nghĩa)
Thanh Loan nghĩ. Có lẽ trước kia bà chưa từng gặp được cô gái nào kỳ lạ như
vậy. Tính cách vừa vô cùng kiên cường lại vừa mềm mại yếu đuối, dường như tùy
thời điểm đều có thể biến ảo tính cách của chính mình vậy. Ngay cả những lúc
tươi cười tỏ vẻ khiêm tốn lấy lòng cũng đều khiến cho người ta nảy sinh tình
cảm một cách khó hiểu. Bà nghĩ, thật khó trách, Tư Đồ nương nương và người
thiếu niên cao thủ kia đều đi theo nàng không rời không bỏ.
Bà nhớ lại lúc Tư Đồ nương nương bị bắt đi, chỉ nói duy nhất một câu: “Không
được tổn hại đến Tuệ Như…”
Khi đó, bà cảm thấy kỳ quái. Vì sao một nương nương vô cùng tôn quý, thân ở
lãnh cung mà còn có thể nhớ mãi đến một cung nữ đã phản bội nàng? Nữ nhân này
hẳn là có nhiều mị lực, có thể tạo cho những người xung quanh nàng ấn tượng
khắc sâu như thế? Cho dù chỉ gặp gỡ vài lần?
Lúc bà dùng thủ pháp phân cân tỏa cốt khắc chế nàng, bà đã nghĩ. Căn cứ vào
những phân tích tình báo về cô gái này, nàng sẽ khẩn cầu xin được khoan dung.
Chẳng phải nàng ta luôn luôn rất giỏi gió chiều nào nghiêng chiều đó hay sao?
Huống chi, thủ pháp độc môn này không có mấy người trong giang hồ có thể vượt
qua được? Nhưng kỳ quái chính là, nàng không hề cầu xin tha thứ, ngang nhiên
hứng chịu đến cùng.
Sau khi tỉnh dậy, lại tiếp tục nhàn nhạt mỉm cười như trước. Bà đâm ra hoài
nghi. Trên thế giới này thật sự có một cô gái như vậy sao? sau khi chịu trọng
hình vẫn có thể mỉm cười, làm như chuyện buông tha cho nàng là lẽ đương nhiên
vậy.
Bà nghĩ, khó trách lại có người tưởng nhớ đến nàng như vậy!