Ads
Ta nghĩ, mặc kệ
là vua hay là hậu, là dân hay là nô, cả đời này cũng không thể ra đi nữa… Đương
nhiên, vẫn phải kiên trì nguyên tắc.
Ta nói: “Về sau,
không cho chàng được cưới thiếp thất…”
Anh trầm mặc một
lúc lâu, sau đó ‘Ừm’ một tiếng đáp lại, giọng nói tràn ngập vui sướng.
Ta nói: “Nếu
chàng thay lòng đổi dạ, chúng ta liền ly hôn, à không, liền hưu phu…”
Anh đặt cằm lên đỉnh
đầu ta, nói: “Được…”
Ta nói: “Còn nữa,
không cho chàng ăn hiếp thiếp…”
Anh nói: “Như
nhi, nàng không ăn hiếp bổn vương là tốt rồi…”
Hai người chúng
ta ôm nhau đứng đó, nói vô số chuyện, không bờ bến. Có thể nói là hứa hẹn, cũng
có thể nói đó là những lời tâm tình vô nghĩa. Mãi đến khi có người ở xa xa lớn
tiếng nói: “Tiểu Phúc Tử, xem kìa, trời sắp tối rồi…”
Có người lớn tiếng
đáp: “Đúng vậy, trời sắp tối rồi…”
Còn có người nói:
“Đường khó đi lắm nha…”
Còn có người hùa
theo: “Đường đến Thục rất khó, khó tựa lên trời xanh…”
Đây chính là câu
nói bậy bạ của ta lúc đang nằm dựa trên lưng Tiểu Phúc Tử sau khi vào Thục. Hắn
cũng học hỏi cực nhanh…
Lúc này, chúng ta
mới chịu buông nhau ra. Ta nghĩ, vẫn là thủ hạ của Tề Thụy Lâm hiểu chuyện, chẳng
nói tiếng nào, cũng không hề oán hận một câu. Đứng ở một bên, mắt không nhìn liếc,
hai tay rủ xuống, thứ không nên thấy thì liền làm như không thấy. Xem ra, có kỷ
luật có uy nghiêm, có đôi khi vẫn là tất yếu. Không giống như ba vị thường
xuyên đảo quanh bên cạnh ta kia, lúc nào cũng luôn muốn đến quấy rối một chút.
Ta tỏ vẻ ngượng
ngùng, khóe mắt đảo qua. Tề Thụy Lâm phụng phịu lắc lắc cây quạt, mắt nhìn lên
trời. Ta cũng nhìn lên trời, phát hiện bầu trời mênh mông vô tận. Ngay cả một
con chim cũng đều không có, cũng không biết là anh ấy đang nhìn cái gì nữa?
Chúng ta toàn bộ
thay ngựa tốt, hướng về biên cảnh Đại Lương chạy đến. Ta cùng với Tề Thụy Lâm lại
cưỡi chung một con. Cũng giống như những lúc trước, ta dựa vào lòng ngực anh,
mơ màng lúc tỉnh lúc mê, chạy về cảnh nội Đại Tề. Con Hãn huyết bảo mã thanh
danh rền vang này, đối với ta hình như cũng không còn xa lạ như trước nữa. Có
đôi khi còn để ta đến gần nó trong vòng năm bước. Ngoài việc lười biếng đánh
giá ta ra thì cũng không có động tác gì khác.
Tề Thụy Lâm nói
cho ta biết: “Đó là bởi vì, con ngựa này đã chấp nhận nàng rồi, coi nàng là chủ
nhân của nó…”
Ta nghĩ, ta kính
tạ không thôi. Ta cũng không muốn làm chủ nhân gì của nó đâu. Trừ khi Tề Thụy
Lâm cưỡi chung với ta chứ ta chẳng muốn cưỡi bất cứ một con ngựa nào, cho dù có
là Hãn huyết bảo mã danh tiếng…
Lúc Tề Thụy Lâm
đưa ta đi, hình như cũng không thành thật như trước nữa, thường xuyên đánh lén
ta. Bàn tay cứ lâu lâu lại chạy trên người ta, nói hoa mỹ thì là đã lâu lắm rồi
không gặp nên muốn đo xem ta có gầy đi hay béo ra gì không… Ngay cả những chỗ
không nên sờ, cũng bị anh sờ soạng mấy lần.
Đến cuối cùng, ta
đành phải mặc kệ. Trong lòng thầm mắng Tề Thụy Lâm quá lưu manh, nhưng lại
không thể ngăn tim không đập, mặt không hồng. Anh còn cười khẽ bên tai ta: “Như
nhi, nàng đỏ mặt trông thật đáng yêu. Bổn vương rất muốn ăn nàng…”
Ta đành phải
nghiêng đầu rúc vào trong áo anh, hung hăng cắn một miếng vào cơ ngực của anh.
Toàn thân anh cứng đờ. Cho dù đang ngồi trên lưng ngựa, ta vẫn có thể cảm giác
được những chuyển biến trên thân thể anh. Anh lộ vẻ cổ quái, nhìn ta, nói: “Như
nhi, nàng còn như vậy nữa thì bổn vương sẽ không thể nhịn nổi đâu. Bổn vương ngẫm
lại, ở trên lưng ngựa, cho tới bây giờ ta vẫn chưa thử qua lần nào…”
Ta đoán được ý tứ
trong lời nói của anh, cả kinh, tim nhảy bùm bùm, cũng không dám hành động thiếu
suy nghĩ nữa, ngồi rất đoan đoan chính chính, thẳng thắn sống lưng. Làm cho anh
cười đến mức vui quên cả trời đất, làm kinh động không ít chim muôn trong rừng
cây hai bên. Đám người của Thanh Phượng Môn cùng lão cha đi theo chung quanh
chúng ta, tất cả đều dùng ánh mắt bất ngờ, khó hiểu mà nhìn chúng ta trừng trừng…
Ta đương nhiên biết
chung quanh có rất nhiều ánh mắt đang nhìn vào, dù anh có muốn thế nào cũng
không có khả năng, nhiều nhất cũng chỉ dám đánh lén một chút thôi. Nhưng trái
tim vẫn không thể không nhảy loạn xạ không ngừng. Lúc này, ta mới biết được.
Thì ra, câu nói đó nói rất đúng. Nam nhân, đôi khi thật sự thoải mái hơn nữ
nhân rất nhiêu. Có một số việc nam nhân có thể làm, còn nữ nhân lại không thể.
Có một số lời nói nam nhân có thể nói nhưng nữ nhân lại không thể nói…
Ví như nói tình
huống hiện giờ nè, ta có thể trêu chọc lại Tề Thụy Lâm hay sao? Ta còn chưa đến
mức cởi mở như vậy. Nếu như không sợ dẫn lửa thiêu thân thì thật ra cũng có thể
thử xem sao…
Cũng may, con đường
xa xôi, rốt cuộc cũng đã kết thúc. Mấy chục con khoái mã chạy chồm, chúng ta rốt
cuộc cũng về đến hoàng cung Đại Tề. Ta lại vào ở trong Đông Cung, cũng không có
ai yêu cầu đem đuổi ta vào lãnh cung nữa. Hình như tất cả mọi người trong hoàng
cung Đại Tề đều đã quên hết mọi chuyện rồi.
Còn tin tức về Đại
Lương cũng truyền đến một cách đứt quãng. Thiên Bảo công chúa Đại Lương làm phản,
kháng chỉ, chém chết người truyền chỉ là Quyền Thân Vương, tự lập mình là nữ
vương, cùng triều đình chia hai cai trị. Cảnh nội Đại Lương hiện giờ chiến hỏa
như đồ, phụ tử tương tàn. Có không ít dân chúng, thương nhân Đại Lương rời bỏ
gia đình, vượt qua biên cảnh để vào cảnh nội Đại Tề…
Còn trong hoàng
cung Đại Tề, sau khi trải qua sự thất bại lần trước, hoàng hậu tổn thất không
ít thân tín, không thể dùng nhân sĩ võ lâm ám sát để khống chế quan viên triều
đình được nữa. Vì vậy, Tề Thụy Lâm có thể thực thi kế hoạch mới của anh, không
ngừng đề bạt phong tước cho những quan viên có tài, về phụ tá cho anh.
Xem ra, tình thế
cả trong và ngoài nước đều rất tốt, cũng không phải tốt thường. Trong lòng ta
không khỏi có chút thắc mắc, vì sao anh không long trọng phong ta làm thái tử
phi? … Nữ nhân, ai cũng đều có lòng dạ hẹp hòi.
Đang nghĩ ngợi
thì Tư Đồ xông vào, nói: “Tuệ Như, thánh chỉ tới rồi. Mau đi tiếp chỉ…”
“Phụng thiên thừa
vận, hoàng đế triệu viết. Con gái Giả thị – Tuệ Như, tính cách đôn hậu, trí tuệ
thiện mưu…”
Nghe xong hai câu
này, ta nghĩ, hai câu lời bình này sao lại mâu thuẫn nhau đến vậy nhỉ? Muốn có
được cả hai phẩm đức này, đối với con người mà nói, có phải là quá khó khăn hay
không?
“… Nay trọng
phong làm thái tử phi, phụ tá thái tử… Thái tử đã có hứa hẹn, phúc họa cùng
nhau, phong Giả Tuệ Như làm chung thân thái tử phi, vĩnh viễn không chia lìa…”
Ta nghe được câu
cuối cùng, không biết phải nói gì nữa, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, nghĩ.
Lão hoàng đế có khả năng làm đến thế này sao, hay chẳng lẽ là do thái tử Tề Thụy
Lâm yêu cầu? Lúc này, ta cũng không thể cảm động, trước phải hiểu rõ ràng rồi mới
tính tiếp, tuy rằng sống mũi, hình như có hơi… cay cay…
Một vị thái tử
vương triều phong kiến, có thể ở trong thánh chỉ thêm vào mấy câu hứa hẹn này.
Ta nghĩ, khả năng này thật sự là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả* (Trước không
thấy người xưa, sau chưa thấy người đến. Ý của câu thành ngữ này có nghĩa là
Xưa nay chưa người nào làm được.)…
Ta cung kính tiếp
thánh chỉ, nhìn thấy hai hàng chữ được viết trên thánh chỉ, ta biết. Hai câu
này tất nhiên là đã được ghi vào sử sách của hoàng thất, trở thành một lời hứa
không thể sửa đổi. Ta không thể tưởng được, không ngờ anh lại dùng cách này để
chứng minh cho ta thấy. Anh giữ đúng lời hứa, dám làm những chuyện như vậy. Tất
cả, tất cả, một chút cũng không hề suy giảm.
Anh không hề dùng
những lời ngon tiếng ngọt để làm hài lòng ta, mà trực tiếp đem những lời đã hứa
hẹn với ta, viết vào điển chương văn cao nhất của hoàng thất. Tựa như anh chưa
từng nói: “Ta sẽ cho nàng vinh quang vô thượng…”, nhưng lại dùng hành động thưa
tế, mang đến cho ta vinh quang cao nhất… Ta nhớ tới hôn lễ kia…
Tuy rằng bị lừa
nhưng hôm nay nhớ lại, cảm kích lại không ngừng dâng lên. Tất cả những gì anh
đã làm cho ta, nếu như ta còn không tiếp nhận thì ta nghĩ, ta đây không còn là
nữ nhân nữa… Cho dù là nam nhân, nếu có người đối với ngươi như vậy, đồng tính
luyến ái cũng có khả năng tiếp nhận nữa kìa?
Ây da, ta lại
nghĩ ngợi lung tung rồi. Cái đầu óc hiện đại này, luôn luôn nảy ra những tư tưởng
không thuần khiết của hiện đại…