Ads
Vuốt vuốt mũi (Ta
cảm thấy động tác này càng ngày càng khiến ta giống Sở Lưu Hương): “Tốt lắm, vậy
bây giờ chúng ta lao ra đi…”
Lời nói còn chưa
nói xong, bàn đá đã vỡ ra. Tiểu Phúc Tử cùng lão cha đã sớm đứng thẳng thân,
hai tay đồng loạt vung lên, đẩy lùi từng đợt lại từng đợt mưa tên bắn tới.
Ta trốn ở giữa ba
người, đi theo bước chân của ba người, đi ra ngoài. Cũng may, mục tiêu của đám
người này không phải là chúng ta, tạm thời chúng ta không có gì nguy hiểm.
Chỉ có điều, mưa
tên dày hơn một chút, nóng nảy hơn một chút. Quyền Thân Vương sớm đã được bảo hộ
rời khỏi đại sảnh, ở ngoài cửa chỉ huy tác chiến. Trông thấy chúng ta đi ra liền
bất chấp tất cả, chẳng cần biết là bạn hay thù, kêu to: “Không chừa một ai…”
Xem ra, có lẽ vì
thịnh tình của Thiên Bảo công chúa đối với ta, hạ quyết tâm cá chết lưới rách.
Quyền Thân Vương lại nắm lấy cơ hội này, sao lại không nhân cơ hội bỏ đá xuống
giếng?
Mười mấy tướng sĩ
áo giáp, trong tay cầm tấm chắn phóng lại. Tiểu Phúc Tử cùng lão cha sẵn sàng
đón địch, nhìn hơn mười tên tướng sĩ này. Ta trốn ở phía sau bọn họ, ngay cả đầu
cũng không dám thò ra chút nào…
Lại nghe tiếng
đánh nhau vang lên, có người vừa đánh vừa nói: “Đi theo chúng ta, thái tử đang
chờ ở bên ngoài…”
Lúc này ta mới
thò đầu ra ngó nghiêng một chút, đánh giá đám người kia. Trong đó có một người,
chẳng phải là Diệp Bất Phàm sao? Ta còn trông thấy Thanh Loan, Quỳnh Hoa nữ cải
nam trang, thân mặc áo giáp, rung động rung động, hiển nhiên áo không vừa người…
Tiểu Phúc Tử cùng
lão cha làm bộ làm tịch đánh nhau với bọn họ, vừa đánh vừa lui ra ngoài viện.
Quyền Thân Vương mải chú ý đến Thiên Bảo công chúa trong phòng, đối với chúng
ta – mấy tên tôi tớ quần áo nghèo nàn – cũng không chú ý nhiều lắm, để chúng ta
lẻn ra ngoài… Có thể thấy được, có đôi khi, không thể mặc quần áo quá tốt, bảo
trì đê điều, lúc nào cũng là pháp tắc làm người. Ngay cả ở hiện đại, người mặc
quần áo đẹp, khả năng bị bắt cóc cũng lớn hơn rất nhiều.
Tiếng đánh giết dần
dần cách chúng ta càng ngày càng xa. Cũng giống như trước đây, Tề Thụy Lâm chủ
trì tính kế cứu viện, an bài cũng cực kỳ nghiêm mật. Vừa ra khỏi viện, đi vào
trong một khu rừng nhỏ, bọn họ lập tức cởi bỏ áo giáp, thay vào một bộ quần áo
thường dân. Mấy cỗ xe ngựa nghiêm ti mật hợp nhanh chóng được điều đến. Chúng
ta chui vào xe ngựa. Xe ngựa lập tức chạy lẫn vào trong đám người. Nhưng điều
làm ta bị chấn động chính là, hôm nay trên con đường này, vì sao lại có nhiều
xe ngựa có cùng kiểu dáng này như vậy?
Ta hỏi Diệp Bất
Phàm vì sao vậy. Diệp Bất Phàm nhàn nhạt nói: “Bị té ngã một lần nên càng phải
cẩn thận hơn. Lần trước chúng ta vì không hiểu phong tục ở Thục Trung nên bị mắc
bẫy. Lúc này đây, đương nhiên sẽ phải điều tra rõ ràng. Hôm nay, ngày Quyền
Thân Vương phát động cũng chính là ngày lễ bái thần mỗi năm một lần của Đại
Lương. Bọn họ cúng bái, là thần núi rừng, tất nhiên sẽ ngồi xe ngựa chế tác từ
núi rừng rồi…”
Ta không khỏi hỏi
hắn: “Nhưng vì sao lại trùng hợp đến như vậy?”
Diệp Bất Phàm cười
nói: “Chủ tử tự nhiên sẽ có cách rồi. Hay là thái tử phi cho rằng trí tuệ của
chủ tử còn kém hơn cả ngươi nữa?”
Ngôn ngữ rõ ràng
là loại châm ngòi mà. Ta tất nhiên sẽ không mắc mưu.
Ta nhàn nhạt nói:
“Diệp thống lĩnh, ta cũng không phải là thái tử phi gì đó nữa. Hình như ngươi
đã gọi sai người rồi?”
Diệp Bất Phàm
nói: “Trong cảm nhận của chủ tử, chỉ có một thái tử phi, chính là ngươi. Ngài
không thừa nhận cũng không sao. Dù sao thì người của Thanh Phượng Môn thừa nhận
là đủ rồi. Chủ tử thừa nhận là đủ rồi…”
Ra mòi là hắn còn
muốn liệt kê có bao nhiêu người thừa nhận ta là thái tử phi nữa, ta vội vàng cắt
ngang lời hắn. Nghĩ rằng, một người trầm mặc ít nói như Diệp Bất Phàm, sao bây
giờ lại nhiều chuyện lắm miệng đến thế này, làm người ta không thể chịu nổi. Rõ
ràng là hắn muốn lải nhải cho đến khi hủy diệt được ý chí kiên cường của ta mới
thôi. Ta quyết không mắc mưu đâu.
Ngồi xe đi chừng
một canh giờ, bỗng nhiên ngừng lại. Ta hỏi: “Không phải còn chưa ra khỏi cảnh nội
Đại Lương sao? Sao lại ngừng?”
Diệp Bất Phàm tỏ
vẻ cổ quái, nói: “Tuy chưa ra khỏi cảnh nội Đại Lương, nhưng chủ tử đã đến rồi…”
Trong lòng ta giờ
khắc này, thật sự cảm động đến mức như được tắm dưới làn mưa xuân vậy. Bỗng
nhiên ta có cảm giác, ta không còn khả năng cự tuyệt ngôi vị thái tử phi này,
không còn khả năng muốn trở về hiện đại, không còn khả năng rời xa Tề Thụy Lâm
nữa. Hắn thâm tình như thế, ta làm sao có thể bỏ hắn mà đi thêm một lần nữa chứ?
Một vị thái tử Đại
Tề, đầu tiên là xâm nhập Thục Trung, sau khi bị người tróc nã, vất vả lắm mới
trốn thoát được nhưng lại vì ta mà không chút do dự xâm nhập Đại Lương lần nữa,
lại còn mang theo ít quân như vậy. Hắn chính là một vị thái tử vô cùng tôn quý,
phải trải qua vô số đấu tranh cùng quyền mưu mới có thể đạt địa vị cao như ngày
hôm nay. Vì ta, lại không hề lưỡng lự mà xông vào hiểm địa. Tấm chân tình này,
làm sao có thể không làm ta động tâm…
Hóa ra, dung nhan
của hắn đã ghi khắc vào tâm trí ta rồi. Tiếng cười của hắn đã mọc rễ trong đầu
ta. Ta không còn có thể thoải mái một mình bỏ đi, trở lại cái nơi hiện đại
không có được bao nhiêu ôn nhu trước khi nữa? Cho dù nơi này không có công nghệ
cao. Cho dù biết rằng cuộc sống thật sự không thoải mái. Ta cũng không có khả
năng trở về nữa. Ta đột nhiên hiểu ra, ta sớm đã có đáp án rồi không?
Nếu đã hạ quyết
tâm, ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi…
Ta trông thấy một
người đang đứng dưới tàng cây, quần áo xanh xanh. Hắn phe phẩy cây quạt trong
tay, mỉm cười nhìn ta. Khuôn mặt tuấn mỹ mang theo một chút chờ đợi, một chút
do dự, lại có một chút mừng rỡ như điên. Ta nghĩ, trong lòng hắn hiện giờ, khẳng
định là đang đánh lô tô rồi. Còn ta, chẳng phải cũng như thế hay sao?
Ta thấy trong mắt
hắn ẩn chứa ý cười nhưng bản thân lại cố ý đè nén ý mừng trên mặt, quay đầu qua
phía Tư Đồ nói: “Tư Đồ, ngươi nói xem, thời tiết hôm nay có phải là hơi lạnh
hay không?” Nhưng khi quay người qua lại không thấy Tư Đồ đâu cả…
Những người đi
theo ta không biết từ khi nào, đã sớm lùi xa mười bảy mười tám bước rồi. Chẳng
những là nàng mà mọi người, lập tức đều đứng cách ta cực xa. Ta nghĩ, bây giờ
ta nên đi lên, hay là không đi lên đây? Trong lúc do dự, cho nên bước chân cũng
không hề nhúc nhích. Ta không đi, hắn lại đi. Nhẹ nhàng phất cây quạt, tay áo
tung bay trong gió. Quần áo hơi mỏng bị gió thổi bay, làm lộ ra hình dạng bắp
thịt bên trong, tràn ngập hấp dẫn. Cũng chứng thực lời nói thời tiết hơi lạnh của
ta, chính là nói dối…
Ta cũng không lui
lại, chẳng qua chỉ ngơ ngác mà đứng. Nhìn thấy khóe mắt hàm tiếu của hắn, tay
áo tung bay đi đến gần ta. Lẳng lặng, ta bị hắn ôm chặt vào lòng. Khi cảm nhận
được thân nhiệt toát ra từ thân thể hắn, ta mới biết được. Trong lòng ta, cũng
tràn ngập nhung nhớ. Sự nhung nhớ, tựa như thủy triều dâng, bao phủ lấy ta…