Ads
Tuy nói là Tuyên Vương phủ cưới thiếp nhưng vẫn không thiếu quan viên đến
chúc mừng. Trong đó, đương nhiên có Bình Vương điện hạ cùng Vương phi của hắn
Mẫu Phượng Tê. Trên đầu ta phủ khăn voan đỏ thẫm, bên tai truyền đến thanh âm
‘phác phác’. Vì không muốn lãng phí mấy tầng công lực Tiểu Phúc Tử vất vả khôi
phục, Tiểu Phúc Tử dùng nhẫn đá rỗng ruột báo cáo tình hình khách khứa cho ta
biết. Tư Đồ đã khôi phục nữ trang ở bên cạnh ta. Nàng tuy một thân quần áo dào
dạt vui mừng nhưng từ lúc xuất môn tới giờ, trên mặt không lộ một chút tươi
cười mà đẹp kiểu ác liệt tựa đóa tuyết liên trên Thiên Sơn.
Nhưng khách nhân phía dưới trông thấy dung mạo xinh đẹp của Tư Đồ, cả một
đám bàn luận dồn dập. Nội dung cũng chỉ quẩn quanh: “Nhìn kìa, phù dâu đã đẹp
như vậy, tân nương không biết còn đẹp đến mức nào,” “Chúc mừng Vương gia, lại
cưới thêm được một mỹ nhân…”, “Phù dâu đã có chủ chưa? Đi hỏi thăm chút đi…”
“Hừ, đừng nghĩ người đẹp dễ có, Vương gia chắc gì sẽ không giữ lại cho mình
chứ?” “Nói nhỏ thôi, nói nhỏ thôi, đừng để ai nghe thấy…”
Đến ta còn nghe được rành mạch thì đừng nói gì đến Tư Đồ tai thính mắt
tinh. Ta cúi đầu nhìn qua, trông thấy trên tay Tư Đồ ẩn hiện gân xanh, có thể
thấy nàng đã nén nghẹn lửa giận rất lâu…
Ta đang nghĩ ngợi sao chưa có người nào đến hô nhất bái thiên địa, nhị bái
cao đường cái gì gì đó?
Chợt nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm ta chờ đợi đã lâu. Đó là giọng nói
của Lâm Thụy, trong sáng mượt mà. Mặc dù trong hội trường tiếng người ồn ào
nhưng thanh âm của hắn vẫn mạnh mẽ xuyên thấu qua không gian truyền đến tai ta…
Nghe hạ nhân thông báo, lại thấy tam đệ Thụy Vương gia của hắn từ cửa đi
vào, Tuyên Vương nhanh chóng bước ra nghênh tiếp. Hắn thấy tam đệ hắn vẫn như
cũ, mặc một bộ áo choàng cẩm y màu trắng đơn giản. Mặc dù chỉ đến một mình
nhưng lại không hề tỏ vẻ vui mừng. Hắn trong lòng lạnh lùng nhưng chỉ thoáng
chốc lại nở nụ cười. Người chiến thắng luôn tỏ ra khoan hồng độ lượng, không
phải sao?
Hắn bước nhanh lên trước đón tiếp, thân thiết nắm lấy tay trái của tam đệ
hắn cùng đi vào hội trường, hắn nói: “Tam đệ, vi huynh hôm nay chỉ còn chờ mình
đệ thôi. Hoàng huynh cùng Vương phi đã sớm tới rồi, đang chờ đệ đó. Chờ đệ tới
rồi thì vi huynh mới có thể hành lễ được!”
Lâm Thụy lạnh nhạt cười, nói: “Thần đệ tới chậm, đã khiến nhị ca lo lắng.”
Tuyên Vương cười nói: “Tam đệ, sao lại không thấy Mẫu tiểu thư nhỉ?”
Lâm Thụy cười nói: “Nhị ca vì sao lại nhận định Mẫu tiểu thư sẽ xuất hiện
cùng ta? Nàng còn có việc riêng của nàng mà, ta làm sao quản được nàng.”
Tuyên Vương lại cười: “Vi huynh còn tưởng rằng đệ cùng Mẫu tiểu thư sắp có
chuyện tốt cơ đấy. Vi huynh còn muốn tới cửa xin tam đệ khoan dung một chén
rượu mừng đây.”
Lâm Thụy nhàn nhạt nói: “Có phải bản thân nhị ca lập gia đình, cho nên muốn
đem niềm vui lan truyền cho người chung quanh hay không?”
Tuyên Vương nở nụ cười: “Tam đệ cứ đùa, vi huynh lấy được vợ đẹp, thiết
nghĩ muốn ba huynh đệ chúng ta ai cũng được toàn mỹ. Tam đệ tuổi đã lớn, vi
huynh cũng phải vì tam đệ mà quan tâm một chút không phải sao?”
Lâm Thụy cười nói: “Ta cũng muốn đa tạ nhị ca. Nhị ca đối với thần đệ đây
luôn luôn chiếu cố nhiều hơn…”
Hai người vừa nói đùa vừa dắt tay nhau đi vào thính đường. Tuyên Vương nhìn
nữ tử một thân giá y đỏ thẫm, gầy yếu nhỏ xinh đang được một đám người chăm sóc
cô dâu bao quanh giúp đỡ, đứng ở trước hội trường. Nàng chỉ lẳng lặng đứng đó,
khuôn mặt còn bị che lại. Cứ nghĩ đến chỉ một lát nữa thôi sẽ cùng nàng thành
thân là hắn lại vui sướng như điên, có cảm giác như đang nắm giữ trong tay cả
thiên hạ. Mãi cho đến giờ phút này hắn mới tin tưởng, tài hoa và cơ trí của
nàng, sự khôn khéo không đi đôi cùng tuổi tác và diệu ngữ không biết sợ hãi
thỉnh thoảng lại tùy thời tùy chỗ mà thốt ra kia, đã sớm khắc sâu vào lòng hắn
rồi…
Hắn quay sang nhìn Thụy Vương. Vẻ mặt anh tuy rằng bình tĩnh, nhưng vẫn hơi
hơi lộ ra vài tia thống khổ, khiến trong lòng hắn vui mừng như điên, càng tăng
thêm một tia đắc ý…
Lúc tam đệ hắn đề nghị muốn dâng lên
một khúc ca vũ chúc mừng, hắn không hề do dự mà đáp ứng luôn. Người ta đang lúc
đắc ý thì luôn dễ dàng thương lượng…
Tiếng nhạc cổ nổi lên, bỗng truyền đến một tiếng sáo long trời lở đất.
Trong tiếng sáo du dương, một vị giai nhân che mặt chậm rãi từ ngoài lướt vào.
Nàng mảnh mai khoan thai đứng lại, thắt lưng thon nhỏ bó chặt. Kim diêu trên
đầu vờn quanh theo từng bước đi. Minh châu trên tai lóe sáng. Một đôi mắt to
tròn, trong như nước lộ ra ngoài mảnh lụa trắng che mặt, nhẹ nhàng nhìn lướt
qua tất cả mọi người. Ai ai cũng đều cảm thấy như có một ánh mắt vô cùng nhu
hòa đang mềm mại nhẹ lướt qua mặt mình. Đặc biệt là Bình Vương gia đang ngồi ở
ghế thượng tọa, hiển nhiên cũng bị ánh mắt nàng mị hoặc, không chút e dè Bình
Vương phi đang ngồi cạnh, thân mình thẳng tắp, nhìn về phía nữ tử đang đứng ở
dưới hội trường…
Tuyên Vương thấy nữ tử này đi vào, mặt đã sớm biến sắc. Hắn thực không
hiểu, phòng vệ Tuyên Vương phủ thâm nghiêm là vậy, sao có khả năng để nàng bộ
dáng như thế nghênh ngang đi vào. Mà nàng, sao lại ăn mặc như vậy mà đến?
Nữ tử kia xuôi theo tiếng nhạc, tạo một tư thế chuẩn bị bắt đầu múa, lại
nghe thấy Bình Vương nói: “Tam đệ mời ca kỹ chỗ nào, dáng người đúng là nhất
lưu. Tam đệ sao không cho nàng bỏ khăn che mặt, để bổn vương được chiêm ngưỡng
dung nhan một lần?”
Tuyên Vương nghe xong lời này, sắc mặt càng thêm âm trầm. Tay trái nắm chặt
chén rượu, quả thực muốn bóp chặt lấy nó.
Lâm Thụy cười nói: “Đại ca không cần nóng vội. Ca kỹ nếu là đến ca múa giúp
vui, đến lúc thích hợp sẽ tự bỏ khăn che mặt. Huynh xem, nhị ca mặc dù cũng
nóng vội, nhưng cũng không giống đại ca như vậy đâu…”
Bình Vương lạnh lùng, ánh mắt đảo qua Tuyên Vương, nói: “Bổn Vương đúng
thật là nóng vội, không giống nhị đệ vẫn giữ được bình tĩnh…”
Trong tiếng nói chuyện, tiếng ca múa sớm đã vang lên. Nữ tử kia như phượng
hoàng tung cánh, bay múa như chim. Nàng múa giữa hội trường, điệu múa rườm rà
phức tạp, lại mang theo vận luật không thể diễn tả. Cả đại sảnh đều lặng ngắt
như tờ. Mỗi người trong hội người đều bị kỹ thuận nhảy múa của nàng hấp dẫn…
Đang lúc nhảy múa nàng lại bỗng nhiên cất tiếng hát. Giọng hát ngọt ngào
như hoàng oanh xuất cốc. Khi nàng xoay tròn, chiếc khăn che mặt rơi xuống, lộ
ra dung nhan tuyệt mỹ. Khiến mọi người tại hội trường phải kinh hãi thét lên.
Bởi vì vẻ đẹp của nàng, chỉ có thiên tiên mới có được.
Trong không gian yên tĩnh, lại nghe thấy loảng xoảng “bang” một tiếng. Cái
bàn trước mặt Bình Vương bị hất lật ngửa. Hắn nổi giận đùng đùng đứng lên, chỉ
thẳng vào nữ tử kia, nói: “Rốt cục cũng tìm được ngươi…”
Dưới hội trường không hề thiếu trọng thần triều đình đến đây chúc mừng.
Trong đó có một người chính là công công tổng quản phủ nội vụ. Hắn gặp tình
hình này, nhớ lại bản thân là một trong những người có mặt lúc đó. Trong lòng
hắn hiểu rõ vì sao Bình Vương điện hạ lại kích động như thế, nhưng hắn cũng
chưa vội tiến lên. Bởi vì hắn biết, tranh đấu giữa các hoàng tử phức tạp mà mẫn
cảm. Nếu không có căn cứ đầy đủ chính xác, hắn sẽ không tham dự vào màn tranh đấu này…
Âm nhạc tạm ngừng. Tuyệt sắc mỹ nữ trước hội trường kia vẫn lẳng lặng đứng
đó, không có ý lui xuống. Tuyên Vương nháy mắt một cái, Quy Trữ đang đứng thẳng
ở trong góc, gật gật đầu rồi đi ra ngoài…
Nữ tử kia sóng mắt như làn nước mùa thu, quét về phía Bình Vương, khẽ che
cái miệng nhỏ nhắn, nói: “Vương gia, chúng ta lại gặp mặt?”
Lại nghe được tiếng dây cung vang lên. Mấy mũi đoản tên vút đi như sao băng
bắn về phía lưng nữ tử. Mắt thấy nữ tử này sẽ hương tiêu ngọc vẫn thì lại nghe
thấy thanh âm “phác phác” nổi lên. Mấy mũi đoản tên kia đều bị đánh rớt trên
mặt đất, cách lưng nàng chưa đến một thước…
Trong tiếng kinh hô, vài tên bịt mặt từ hậu đường nhảy ra, vung đao xông về
phía nữ tử kia. Tiếng gào thét của mọi người còn chưa dứt, đã thấy bên cạnh nữ
tử bỗng nhiên xuất hiện thêm mấy người, khí thế dồn dập quyết bảo hộ nữ tử. Chỉ
sau vài chiêu nhanh gọn không rõ ràng, mấy tên bịt mặt kia đã bị đánh ngã xuống
đất…