Thệ Bất Vi Phi - Thề Không Làm Phi

Chương 129: Chương 129: TRANG PHỤC




Ads Công công kiến thức rộng rãi, gặp mấy người bảo vệ nữ tử kia, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Nhóm người này, không phải ai cũng có thể điều động được…

Bình Vương cười lạnh, liếc mắt nhìn Tuyên Vương một cái: “Nhị đệ, ngươi quản lý quý phủ cũng thật tốt, một ngày trọng đại như vậy mà có cả sát thủ tiến vào. Ngươi không sợ tân nương tử sẽ bị người ta cướp đi à…”

Tuyên Vương miễn cưỡng cười cười, nói: “Đại ca xin cứ yên tâm, thần đệ nhất định sẽ tăng mạnh phòng vệ…”

Bình Vương nói: “Sao ta lại thấy, làm như có người không muốn để nữ tử này mở miệng nói chuyện thế nhỉ?”

Thụy Vương nở nụ cười: “Đại ca đa tâm quá rồi, quý phủ nhị ca canh phòng không nghiêm, nên có mấy kẻ tiểu nhân muốn thừa lúc cháy nhà mà đi hôi của. Cũng may, thần đệ đã điều đội Hộ Long Vệ đến giúp đỡ…”

Bình Vương nói: “Tam đệ thật sự rất có bản lĩnh. Hộ Long Vệ do Mẫu phủ huấn luyện mà ngươi cũng có khả năng điều đến. Vi huynh thật sự bội phục. Nhưng cũng may, nhờ ngươi có bản lĩnh đó, bằng không, nữ tử này đã bị mất mạng rồi…”

Thụy Vương cười nói: “Thế nào? Đại ca nghĩ hắn là nữ tử sao?”

Bình Vương ngạc nhiên: “Chẳng lẽ không đúng?”

Thụy Vương nở nụ cười, nói: “Người phía dưới kia, còn không mau lộ ra diện mạo chân chính…”

Tuyệt mỹ nữ tử phía dưới cười thật tươi, thân hình lượn vòng, xoay tròn. Y phục trên người, từng món từng món rớt xuống. Châu sai trên đầu cũng đinh đinh đang đang lăn lộn trên nền đá cẩm thạch…

Có kẻ háo sắc nghĩ, nữ tử này lẽ nào muốn khỏa thân lộ diện? =))

Trút hết phấn trang, cởi bỏ phục sức, người dưới đường chỉ còn mặc mỗi một chiếc áo đuôi ngắn, tay áo bó hẹp, tóc rối tung. Nhưng ai cũng thấy rõ được hầu kết của hắn đột nhiên xuất hiện. Dáng người tinh xảo đặc sắc biến thành một thân cứng nhắc. Trong tiếng hô hấp kinh ngạc, có người nói: “Hắn thực sự là nam nhân?”

Người đứng ở hạ đường đích thật là nam tử không thể bàn cãi, chắp tay chào mọi người, nói: “Tại hạ Tần Thập Nhất, là môn khách của Tuyên Vương gia quý phủ…”

Nghe hắn giới thiệu như vậy, mọi người đều nghĩ rằng, đây là một tiết mục mua vui do Tuyên Vương đạo diễn. Bắt đầu là một hồi chiến đấu đao thương, tiếp theo từ mỹ nữ biến thành mỹ nam, không khỏi khiến người người ủng hộ. Chỉ có vị công công kia là âm thầm nhíu mày. Hắn biết, cuộc trình diễn này sẽ mang đến càng nhiều phong ba lốc xoáy…

Bình Vương phút chốc đứng dậy, chỉ vào tên nam tử phía dưới nói: “Thì ra ngươi là người của Tuyên Vương phủ…”

Tuyên Vương sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn Tần Thập Nhất. Từ trong ánh mắt tản ra ánh sáng sâu kín băng giá. Nếu như ánh mắt là kiếm, thì Tần Thập Nhất đã bị ánh mắt kia giết chết từ lâu rồi. Nhưng trước ánh nhìn của Tuyên Vương, hắn chỉ nao núng một chút, đảo mắt tránh đi rồi lại hướng Bình Vương lớn tiếng thừa nhận: “Đúng, ta chính là môn khách Tuyên Vương quý phủ, Tần Thập Nhất…”

Bình Vương lạnh lùng hỏi hắn: “Nói như vậy, vào đêm mùng một tháng năm, ngươi đã ở đâu?”

Tần Thập Nhất cười. Tuy là nam tử, nhưng lại có một vẻ đẹp khác thường. Hắn nói: “Lúc ấy, ta hóa trang thành nữ tử, trốn trong kiệu của Tuyên Vương, đi vào hoàng cung…”

Bình Vương cười dài một tiếng, điên cuồng như ma quỷ, hắn lớn tiếng kêu lên: “Các người đã nghe thấy chưa. Là hắn, đêm đó chính là hắn. Phụ vương đã trách lầm ta. Là Tuyên Vương đã hãm hại ta. Ta nhất định phải gặp mặt trình báo phụ vương…”

Ánh mắt hắn đảo qua, nhìn đến vị công công ngồi bên trái, bước nhanh xuống phía dưới, lôi kéo hắn: “Công công, ngươi có nghe ra hay không. Là Tuyên Vương hãm hại ta, ngươi nhất định phải làm chứng cho ta…”

Những quan viên khác không rõ chân tướng sự tình, cứ mắt to trừng mắt nhỏ mà nhìn một màn này, rồi ghé tai thì thầm to nhỏ với nhau. Công công thấy vậy, vội trấn an Bình Vương, khuyên: “Vương gia, chúng ta gặp mặt thánh thượng rồi nói sau…”

Bình Vương sau một hồi đại kinh đại hỉ cuối cùng cũng tỉnh lại, liên tục gật đầu: “Đúng, chúng ta đi gặp thánh thượng. Nói cho người biết, đệ đệ này của ta đã bôi xấu ta như thế nào…”

Tuyên Vương thanh âm lạnh lùng, nói: “Hoàng huynh, chẳng lẽ huynh thật sự tin tưởng lời hắn nói, cho rằng ta phái người hãm hại huynh sao? Huynh không suy nghĩ thử xem, người này là do ai mang vào? Chính là tam đệ tốt của chúng ta. Hắn muốn tìm một người như vậy giả mạo làm môn khách trong quý phủ của ta, có gì là khó đâu? Huynh cũng đừng bị hắn lừa…”

Bình Vương tỉnh táo lại, nhìn nam tử dưới hạ đường, suy nghĩ một lát: “Chẳng lẽ ta nghĩ sai rồi?”

Tần Thập Nhất phong tình vạn chủng đi về phía Bình Vương. Bình Vương lui về phía sau vài bước, lui đến mức không thể lui được nữa mới rút cục đứng lại. Tần Thập Nhất dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Bình Vương, nói: “Thái tử, gương mặt ngài thật sự còn mịn màng hơn cả ta nữa đó…”

Mọi người thấy hắn mặc trang phục nam tử, vậy mà ngang nhiên phô bày bộ dáng nữ nhân. Mặc dù còn xinh đẹp hơn cả nữ tử, nhưng ai cũng không nhịn được nổi da gà…

Bình Vương lẩm bẩm: “Không sai, chính là hắn. Ta không hề sai, đêm đó, chính là hắn…” Hắn một phen kéo lấy tay Tần Thập Nhất, nói: “Người đâu, còn không mau bắt hắn cho ta. Ta phải cùng hắn đối chất trước mặt thánh thượng…”

Mấy tên thủ hạ do Bình Vương dẫn tới, nghe tiếng chạy vào, lại bị người của Tuyên Vương ngăn lại. Tuyên Vương nói: “Hoàng huynh sao phải nóng vội như vậy. Sao không để ta làm rõ ràng chân tướng…”

Bình Vương cười lạnh: “Xem ra, hôm nay ở đây có mặt nhiều đại thần như vậy, nhị đệ vẫn muốn cản ta sao?”

Tuyên Vương vung tay, vẫy lui mấy người đứng chặn, cười khổ: “Hoàng huynh, thần đệ sao dám ngăn cản người, chỉ sợ rằng huynh đã trúng kế ly gián của người ta thôi…”

Bình Vương nói: “Nhị đệ, ta nghĩ không ra ta trúng kế chỗ nào. Ta đa tạ tam đệ còn không kịp nữa là, may mắn có hắn mang người này tới đây, nói cho ta biết chân tướng. Bằng không, ngôi vị thái tử của ta vì sao bị phế truất, cho đến lúc chết cũng không thể biết được…”

Toàn bộ những người tiến đến chúc mừng dưới hội trường đều là trọng thần triều đình, nghe qua nghe lại, cũng hiểu được một ít hương vị trong đó. Có vài người giao du rộng lớn, liên tưởng đến một vài sự kiện phát sinh gần đây, cũng đoán được đại khái. Một đám người ở hạ đường ghé tai, âm thầm lan truyền tin tức.

Tuyên Vương thấy vậy thì âm thầm sốt ruột, lại không có cách gì dùng được. Cách duy nhất bây giờ, chỉ có giết chết Tần Thập Nhất kia, khiến hắn chết không đối chứng. Tự mình sẽ có biện pháp ở trước mặt hoàng thượng giấu diếm chuyện này. Cho dù trở mặt với Bình Vương thế nào thì dù gì hắn hiện tại đã vô quyền vô thế. Bây giờ, điều quan trọng nhất chính là không thể để Tần Thập Nhất, cái tên nhân chứng rõ ràng chính xác kia rời khỏi chỗ này. Chỉ có điều, đáng tiếc chính là, xung quanh Tần Thập Nhất lại có nhiều cao thủ bảo hộ như vậy, căn bản là không có biện pháp xuống tay. Hắn nháy mắt với Quy Trữ, Quy Trữ liền đi đến bên người hắn. Tuyên Vương dặn dò Quy Trữ vài tiếng, Quy Trữ gật gật đầu rồi đi ra ngoài.

Trong khi người dưới hội trường vẫn đang thì thầm to nhỏ, Thụy Vương gia dù bận rộn mà vẫn ung dung cười tủm tỉm, nhìn vị hồng y thiếu nữ đang đứng trước hội trường chờ bái đường. Thật kỳ quái, với tính tình nàng, xảy ra chuyện lớn như thế, sao đến một tiếng cũng không nói. Thật sự không giống tính cách của nàng chút nào.

Tuyên Vương ha ha cười, nói: “Hoàng huynh, hiện giờ người đã nhận định thần đệ ám toán người. Thần đệ cũng không thể nói gì hơn. Không bằng ta và hoàng huynh cùng nhau mang người này đi diện trình phụ hoàng, để phụ hoàng quyết định. Người xem, có được không?”

Bình Vương nghe xong, nghi hoặc vạn phần. Hắn không thể ngờ được Tuyên Vương lại chủ động đưa ra ý kiến mang người diện thánh, không khỏi hoài nghi nhìn hắn: “Ngươi thật sự đồng ý làm như vậy?”

Tuyên Vương nói: “Bổn vương chưa từng làm chuyện gì sai trái, sao lại phải sợ đường đường đối chất. Chỉ sợ là hoàng huynh đã trúng kế người ta, phản hay không, tự biết…”

Bình Vương cười lạnh nói: “Cho đến bây giờ, rơi vào bước đường cùng rồi mà ngươi còn không chịu thừa nhận?”

Tuyên Vương thở dài: “Hoàng huynh, huynh muốn ta thừa nhận cái gì?”

Bình Vương nói: “Thừa nhận ngươi…” Hắn nhìn xung quanh, nhưng không có nói tiếp. Hắn biết, chuyện này không thể đường hoàng nói ra, bằng không vô tội cũng đều biến thành có tội. Dù sao cũng là chuyện gièm pha hoàng gia, mặc kệ là thật hay giả, bị người ta lan truyền ra ngoài, giả cũng có khả năng biến thành sự thật.

Đang lúc do dự, ngoài hội trường có một người đi vào. Dáng hơi hơi còng xuống, đi thẳng một mạch về phía Tần Thập Nhất đang đứng giữa hội trường. Hắn gọi: “Thập Nhất, ngươi vì sao phải đổ oan cho Vương gia. Chẳng lẽ ngay cả thúc thúc mà ngươi cũng không lo hay sao…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.