Ads
Lưu Vân sư phụ gầy nhom thấp bé phất phơ bước ra cửa. Vừa ra khỏi phòng đã
đánh ánh mắt tà tà nhìn qua Tiểu Lan đang đứng bên cạnh. Tiểu nha đầu Tiểu Lan
không tự chủ được rùng mình một cái. Sắc mặt thoáng trắng thoáng hồng. Đỗ ma ma
dường như có thể thấy được trên trán tiểu nha đầu này ướt rượt mồ hôi.
Đỗ ma ma chán ghét mà thoáng nhìn qua bóng dáng của tên quỷ háo sắc Lưu
Vân, rồi quay đầu nói với Mẫu Phượng Thấm: “Tiểu thư, vì sao tiểu thư phải giữ
người này ở lại?”
Mẫu Phượng Thấm đi ra khỏi bức rèm, đứng trên sàn nhà gỗ lim, tựa như một
đóa hoa sen mới nở. Nàng lẳng lặng cười cười, nói: “Người này tuy rằng nhân
phẩm có phần bất ổn, nhưng vẫn có thể xem là thật sự có chút bản lĩnh. Theo
cách hắn đoán chữ, thật cũng có chút bản lĩnh của bậc cao nhân thế ngoại. Chỉ
dựa vào một chữ đã có thể nói ra được những ý nghĩa khác biệt. Hắn nói hai
người đối mặt đứng cách xa nhau, không phải rất đúng với tình thế hiện giờ hay
sao? Bá bá ở hậu cung tuy rằng một tay che trời, nhưng Hoàng thượng đối với bà
vẫn không nóng không lạnh. Tỷ tỷ mặc dù thân là Thái tử phi, nhưng người được
Thái tử ưa thích sủng ái, lại là một người khác. Tuy nói rằng người đó không
thể tạo nên sự uy hiếp gì đối với tỷ tỷ, nhưng trong lòng nàng vẫn không thể
nào thoải mái được. Lần này ta vào cung, đại sự cũng không thành…”
Đỗ ma ma nhìn thấy Mẫu Phượng Thấm từ nhỏ đến lớn, biết đáy lòng nàng đang
nghĩ đến điều gì. Bà hỏi: “Nếu quả là như vậy, Đại tiểu thư e rằng sẽ…”
Mẫu Phượng Thấm lạnh lùng cười: “Tỷ tỷ, nàng không phải xuất thân từ Mẫu
gia hay sao? Ta cũng muốn xem, nếu như nàng từ bảo vị Thái tử phi ngã xuống, sẽ
có kết cục thế nào đây…”
Đỗ ma ma nói: “Tiểu thư, ngài nhẫn nhịn lâu như vậy rồi. Ta chỉ sợ thời cơ
chưa đủ. Đến lúc đó, thất bại trong gang tấc…”
Mẫu Phượng Thấm tao nhã vuốt nhẹ tóc mai, nói: “Không cần sợ. Lúc này đây,
mọi chuyện đều đã định sẵn kết cục rồi.”
Đỗ ma ma nói: “Tiểu thư, người sẽ không cùng với ai đó đạt thành hiệp định
đấy chứ. Cũng không nên để bản thân phải chịu thiệt thòi. Người mà tiểu thư yêu
mến, không phải là hắn kia mà.”
Mẫu Phượng Thấm cười cười. Vẻ tuyệt mỹ trên gương mặt lại có chút khổ sở.
Nàng nói: “Đúng vậy. Người mà ta ưa thích không phải là hắn. Nhưng mà, người
kia lại không cần ta. Ta nghe phong phanh, gần đây hắn liên tiếp đến Tây Sở.
Nghe nói, là vì một người con gái…” Đảo mắt một cái, vẻ mặt lại chuyển thành
căm hận, nói: “Nếu như để ta tìm được cô gái đó, ta nhất định…”
Đỗ ma ma cả kinh nói: “Không thể nào, tiểu thư, tiểu thư chính là Hằng nga
tiên tử rồi. Còn có người nào có thể hấp dẫn sự chú ý của hắn như vậy sao?” Lại
nói, “Tây Sở cũng không có cô gái nào xuất sắc, có thể cùng sánh với Tiểu thư
được. Cũng may. Cô gái này ở tận Tây Sở…”
Lời của nàng mang hai ý nghĩa. Cũng không biết là may mắn thay, cô gái này
ở tận Tây Sở, không thể tạo nên sự uy hiếp gì cho Mẫu Phượng Thấm. Hay là, may
mắn cho cô gái kia, vì sẽ không bị Mẫu Phượng Thấm điên cuồng trả thù. Tiểu thư
nhà nàng, mặc dù ngày thường xinh đẹp như hoa, nhưng thủ đoạn kia, nàng đã sớm
được biết qua…
Mẫu Phượng Thấm có chút nản lòng thoái chí, nói: “Ta làm tất cả mọi chuyện,
chỉ vì muốn lôi kéo sự chú ý của hắn. Nhưng hắn không thèm để ý chút nào. Ta
thậm chí còn khơi mào sự hứng thú của ca ca hắn đối với ta. Hắn cũng không thèm
bận tâm, ngược lại còn đẩy ta vào lòng ca ca hắn. Chẳng lẽ, ta thật sự khiến
hắn chán ghét đến vậy sao?”
Đỗ ma ma nói: “Chuyện này có lẽ là bởi vì, đương kim Hoàng hậu – cô cô của
tiểu thư, trước kia đối xử quá đáng với mẫu thân hắn. Cho nên, hắn hận luôn cả
tiểu thư…”
Mẫu Phượng Thấm sốc lại tinh thần. Trên mặt lộ ra thần sắc kiên nghị: “Từ
nhỏ đến lớn, không có thứ gì mà ta không đạt được. Lần này, cũng vậy thôi. Nếu
như ta có thể đem ngôi vị Thái tử đặt vào tay hắn, hắn sẽ không còn lý do gì để
cự tuyệt ta nữa. Bởi vì, không ai có thể chống cự được sức hấp dẫn của ngôi vị
Hoàng đế, không một ai…”
Đỗ ma ma lẩm bẩm nói: “Hắn cũng không phải là người bình thường. Với sự
thông minh tài trí của hắn, nếu có ý muốn tranh vị, chỉ sợ sẽ không ai có thể
tranh giành với hắn được. Thủ hạ của hắn phần đông đều là người tài dị sĩ.
Người ủng hộ cũng rất đông đảo. Nghe nói, giang hồ đệ nhất phái Thanh Phượng
Môn đã dốc hết toàn lực phò trợ cho hắn. Người như vậy, e rằng không cần đến sự
trợ giúp của người khác nữa. Tiểu thư, người…”
Mẫu Phượng Thấm ngắt ngang lời nàng, nói: “Cho nên, ta chỉ có thể mau chóng
hành động. Lúc hắn còn chưa bắt đầu, phải hành động trước, khiến cho hắn thiếu
nợ ta một nhân tình. Bằng không, ta sợ rằng, vĩnh viễn cũng không có cơ hội.
Cho dù ta có là người của Mẫu gia, hắn cũng sẽ khinh thường cho xem. Từ nhỏ,
hắn đã như thế rồi. Cho dù lúc ấy chỉ là một tiểu nhi tử không được Hoàng đế
sủng ái nhất. Còn ta là con gái của đệ nhất họ. Nhưng đối với ta, hắn vẫn kiêu
ngạo như vậy, hoàn toàn không giống như người khác…”
Đỗ ma ma lo lắng nhìn ngắm Mẫu Phượng Thấm, thật sự nhịn không được, lại
nói: “Tiểu thư, ta không sợ gì cả, chỉ sợ người dẫn lửa về thiêu thân, lộng xảo
phản chuyết*. Mà người giúp tiểu thư cũng không phải là một vai diễn bình
thường. Lần này, tuy rằng hắn giúp tiểu thư, nhưng đến lúc đó trốn không xong,
rất là phiền toái…”
*Lộng xảo phản chuyết: (hay: Lộng xảo thành chuyết) Đây là thành ngữ chỉ
việc khi làm thì nghĩ là thông minh nhưng lúc có kết quả mới biết thực ra là
ngu xuẩn.
Mẫu Phượng Thấm cười lạnh, nói: “Điều hắn muốn có, cũng là quyền lực. Có
quyền lực hấp dẫn, kế hoạch này đối với hắn mà nói, trăm lợi mà không một hại,
hắn sao có thể nghi ngờ gì? Còn chuyện sau này, ai có thể nghĩ chu toàn như vậy
được. Đến lúc đó rồi nói…”
Đỗ ma ma trầm mặc…
Mẫu Phượng Thấm an ủi nói: “Ma ma, ngươi không cần lo lắng. Tất cả mọi
chuyện, đều ở trong lòng bàn tay. Chưa đầy vài ngày nữa, sẽ có tin tức thôi…”
Đỗ ma ma nói: “Tiên sinh đoán chữ kia nói, việc tiểu thư tính toán sẽ có
chút trở ngại, nhưng lại không biết sẽ có trở ngại gì. Hắn nói hắn có thể hóa
giải, hay là…”
Mẫu Phượng Thấm nói: “Lúc trước ngươi nói đúng. Việc này rất trọng đại,
không thể để những người không phận sự biết được. Huống chi lại còn là một nghệ
nhân trong giang hồ. Hắn cũng nói, chữ sinh ra từ tâm. Tin thì có, không tin
thì không có. Chỉ cần ta sắp đặt chu toàn, sẽ không có gì sơ hở…”
Đỗ ma ma gật gật đầu, hỏi: “Lưu Vân tiên sinh đối với Tiểu lan rất có hảo
cảm. Tiểu thư, người xem…”
Mẫu Phượng Thấm cười lạnh nói: “Con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Chỉ dựa
vào một tên nghệ nhân giang hồ như hắn, sinh ở tầng đáy của xã hội, còn dám có
chủ ý muốn lấy nha hoàn bên người của ta hay sao. Nha hoàn kia từ nhỏ đã cùng
ta đọc sách học chữ, so với tiểu thư nhà bình thường còn có địa vị hơn rất
nhiều. Không biết có bao nhiêu người ao ước nữa. Lại nói, nha hoàn bên cạnh ta,
có khi nào lại gả cho loại người như vậy. Nói ra chẳng những dọa người, mà mặt
mũi của ta còn biết để đi đâu nữa. Nha đầu Tiểu Lan, ta đã sớm có chỗ an bài
rồi, đâu đến lượt hắn có thể vọng tưởng.”
Đỗ ma ma nói: “Nhưng mà, ta đã đồng ý tìm cô dâu cho hắn rồi. Hay là, chọn
đại một người ở trong phủ cho hắn vậy?”
Mẫu Phượng Thấm cười cười nói: “Cũng được, chọn một nha hoàn râu ria vừa
mới được tiến phủ đi. Bộ dáng dễ coi một chút, cũng dễ dàng ăn nói với hắn hơn.
Không riêng gì thiết kế trang sức, về các phương diện khác, hắn cũng xem như có
chút bản lĩnh thật sự. Cũng đừng làm cho lòng hắn rét lạnh quá mức…”
Đỗ ma ma gật gật đầu, nghĩ rằng. Ta đúng là đã hứa tìm một cô vợ cho ngươi,
nhưng chưa từng nói nhất định phải là Tiểu Lan. Tự ngươi hiểu lầm thôi, cũng
không nên trách ta nha…
Đỗ ma ma liếc mắt nhìn tiểu thư một cái. Ánh mắt tiểu thư đầy vẻ khinh
miệt. Biết tâm tư của Lưu Vân tiên sinh đối với Tiểu Lan đã tan thành bọt nước,
đáy lòng không khỏi thả lỏng một phen. Nói thật ra, đem Tiểu Lan gả cho một
người như vậy, Đỗ ma ma cũng cảm thấy thiệt thòi cho nàng. Nha hoàn theo hầu
tiểu thư Mẫu phủ, cho tới bây giờ cũng chưa từng gả cho quan viên nào thấp hơn
thất phẩm. Mấy tên nghệ nhân không có phẩm cấp kia thì càng không cần phải nói.
Nha đầu nhóm lửa cũng chưa chắc đã đến lượt hắn đâu.
Nhớ lại bộ dáng háo sắc của Lưu Vân kia, trong lòng Đỗ ma ma cũng cảm thấy
có chút giải hận. Tiểu Lan đứng ở ngoài cửa, nếu như biết được tin này, chắc chắn sẽ rất vui
mừng…