Ads
Ta cùng với Mẫu gia nhị tiểu thư gặp mặt xong, mỗi ngày lại càng có nhiều
nha đầu nấu nước quét dọn đến phòng ta, còn tốt hơn cả quản gia nữa. Mấy đại
nha đầu linh tinh cũng bắt đầu chạy đến phòng ta, rảnh rỗi còn kể cho ta nghe
mấy chuyện lí thú nữa. Để báo đáp bọn họ, ta cũng giúp chỉ điểm, tham mưu miễn
phí cho bọn họ. Vì vậy, bọn họ lại càng thích chạy đến phòng ta chơi.
Ta mặc dù cả ngày không bước chân ra khỏi phòng, nhưng vẫn biết. Mấy ngày
nay, trong triều đình Đại Tề xảy ra biến cố nghiêng trời lệch đất. Thái tử chỉ
trong một đêm bị phế, phong làm Bình vương. Thái tử phi Mẫu Phượng Tê cũng bị
đuổi ra khỏi hoàng cung, đi theo thái tử vào ở trong Bình vương phủ. Còn Mẫu phủ
lại chẳng bị liên lụy chút nào bởi trận phong ba bão táp kia. Thậm chí, hoàng
thượng vì muốn an ủi Mẫu phủ, còn ban cho ngàn lượng vàng ròng. Người duy nhất
chịu thiệt hại ở Mẫu phủ này, chỉ có đại tiểu thư Mẫu Phượng Tê mà thôi.
Ta nghĩ, khó trách Lâm Thụy vội vội vàng vàng chạy về kinh đô. Nói vậy, hắn
đã sớm biết về trận phong ba này rồi. Chẳng qua chỉ là không biết, trong trận
phong ba này, vai trò mà hắn đảm đương, thuộc vào dạng vai gì mà thôi?
Tin tức mà ta có được, cũng mới là phần ngoài mà thôi. Những thay đổi bất
ngờ trong đó, làm sao ta có thể biết hết được. Hơn nữa, chuyện này giống như
cũng chẳng có gì liên quan tới ta. Ta vào Mẫu phủ, thứ nhất, cũng chỉ vì không
muốn bị Lâm Thụy kia không dùng Tư Đồ thao túng ta dễ dàng như vậy. Thứ hai, quan
trọng hơn cả, là vì muốn đánh giá phong thái Đại Tề mỹ nữ Mẫu Phượng Thấm nghe
danh đã lâu. Đến nay, mục tiêu thứ hai đã đạt được rồi, nhưng còn mục tiêu thứ
nhất thì…
Ta suy nghĩ nửa ngày cũng không sao hiểu được. Vốn tưởng rằng, Mẫu gia nhị
tiểu thư là đối tượng kết hôn mà Lâm Thụy cùng Tuyên Vương đều muốn tranh
giành, nhất định sẽ gặp được hai người bọn họ trong Mẫu phủ. Nhưng đã ở đây
nhiều ngày như vậy rồi, hai người kia một người cũng chưa thấy tới. Có lẽ là,
bởi vì triều đình kinh biến, đã khiến bọn họ quả thật không thể thoát thân đi
được.
Đỗ ma ma bây giờ đến phòng ta, rốt cuộc cũng không dẫn theo nha đầu Tiểu
lan kia, ngược lại, dẫn theo một tiểu nha đầu non nớt rụt rè. Làm hại ta trông
mòn con mắt. Nhiều lần thăm hỏi, Đỗ ma ma luôn vòng èo lấp liếm. Ta nghĩ, từ
giờ không tránh khỏi phải chịu nhàm chán một chút, ngay cả Tiểu Lan cũng không
có để đùa giỡn nữa…
May mắn thay, tại Mẫu phủ này có nhiều thứ để mà buôn chuyện. Mấy kẻ thích
buôn chuyện đến phòng ta ngày càng nhiều, bởi vậy, cũng không tĩch mịch lắm. Ví
dụ như hôm nay, có một tiểu nha đầu Hương Nhi, đôi mắt lóng lánh ánh sao, chạy
tới nói cho ta biết, trai đẹp đến rồi. Tuấn lãng bất phàm Nhị hoàng tử đã tới
Mẫu phủ…
Còn một mạch thì thầm nói: “Hai vị hộ vệ theo hầu Nhị hoàng tử, đều ổn
trọng nhã nhặn, tuấn tú bất phàm. Một người trên lưng đeo đoản cung. Người còn
lại mặc trường bào, thanh nhã như thư sinh vậy, Bây giờ, họ đang cùng lão gia
và Nhị tiểu thư ở tại Hương Quy đình uống rượu ngắm hoa đấy…”
Nghe đến đó, ta liền liếc mắt nhìn qua Tiểu Phúc Tử vẫn theo thói quen,
đang ngồi trong góc nhắm mắt luyện công. Tiểu Phúc Tử cảm giác được ánh mắt của
ta, hơi hơi mở mắt, sau đó lại nhắm lại.
Ta quay đầu tán chuyện với tiểu nha đầu: “Hương Nhi, ngươi biết cũng rõ ghê
ha, có phải ngươi đi nhìn lén không vậy?”
Hương Nhi nói: “Đâu có, là Cúc Nhi ở cùng phòng nói cho ta biết…”
Ta khóe mắt đảo qua, Tiểu Phúc Tử đã không còn thấy bóng dáng, cứ như trong
phòng ta từ đầu đến cuối không hề có người này tồn tại. Ngay cả Hương Nhi cũng
không phát hiện hắn đi ra ngoài như thế nào.
Hương Nhi buôn chuyện xong liền cáo từ. Nửa canh giờ sau, Tiểu Phúc Tử trở
về phòng. Lúc đó, ta đang nhắm mắt dưỡng thần, tức là đang nằm úp sấp trên bàn
ngủ gật, không biết có chảy nước miếng hay không nữa. Dù sao thì lúc ta tỉnh
lại, trên bàn xuất hiện mấy dấu vết khả nghi…
Cảm giác có người đứng bên cạnh bàn nhìn ta, ta đột nhiên giật mình tỉnh
giấc. Thấy Tiểu Phúc Tử đang đứng cạnh bàn, ta xoa xoa khóe miệng, vuốt vuốt
râu cá trê. Còn muốn lười biếng vặn thắt lưng một cái, nhưng trông thấy ánh mắt
Tiểu Phúc Tử lộ ra vẻ không bằng lòng nên thôi không làm nữa.
Tiểu Phúc Tử với tay rót một ly trà đưa vào tận tay ta, rồi nhàn nhạt nói:
“Giả cái gì không giả, lại cứ nhất định phải làm ra cái dạng này…”
Ta cười cười, đắc ý sờ sờ râu, nói: “Thần kỳ không, đây mới là mấu chốt để
thành công, ngươi thì biết cái gì?” Lại hỏi hắn: “Có nghe ngóng được gì không?”
Tiểu Phúc Tử nói: “Tuyên Vương cùng Quy Trữ, Tử Dạ quả thật đã đến Mẫu phủ.
Hiện tại đang cùng Mẫu gia nhị tiểu thư kia, còn có Trữ Bá hậu, trò chuyện rất
vui vẻ. Xem ra Trữ Bá Hậu cũng có vẻ thích Tuyên vương, có ý gả con gái về làm
vợ Tuyên Vương. Trữ Bá Hậu còn mượn cớ tránh đi, để cho bọn họ ở chung với
nhau. Nhưng Mẫu gia nhị tiểu thư thái độ lạnh nhạt, không chút hứng thú. Kỳ
quái chính là, lúc Tuyên vương nhắc tới một nữ nhân, Mẫu gia nhị tiểu thư lại
có thái độ khác thường, cảm thấy cực kì hứng thú. Người mà hắn nhắc đến, chính
là một nữ nhân bị Tam đệ của hắn dùng lầu vàng giam lỏng. Hơn nữa, nữ nhân thần
bí này vẫn được giấu diếm cực kì bí mật, không ai biết nàng đến từ nơi nào. Ta
nghĩ, Tuyên vương nói, có khả năng là Tư Đồ tiểu thư không? Mấy chuyện khác
cũng không đáng nhắc tới, ngoại trừ một việc. Nhị tiểu thư có nhắc tới ngươi.
Nàng bẩm báo với phụ thân Trữ Bá Hậu, nói rằng Mẫu phủ chiêu mộ được một vị
giang hồ dị sĩ, khiến Trữ Bá Hậu cùng Tuyên vương rất có hứng thú…”
Ta gật gật đầu, nghĩ rằng. Trên đời này làm gì có bức tường nào không bị
gió lùa. Lâm Thụy lén đem một Tây Sở nương nương từ trong lãnh cung ra, lại
giấu trong chính phủ gia của mình. Làm sao Tuyên vương, người lúc nào cũng theo
dõi nhất cử nhất động của hắn, lại không biết cho được? Xem ra Tuyên vương còn
chưa biết thân phận chân chính của Tư Đồ. Nếu như biết, lan truyền ra ngoài,
không biết sẽ gây ra sóng to gió lớn đến cỡ nào nữa.
Kỳ quái ở chỗ, thái độ của Mẫu Phượng Thấm, đối với Tuyên Vương và đối với
Tư Đồ, một bên lạnh lùng một bên hứng thú, thật làm cho người ta phải phí công
suy nghĩ.
Ta đang nghĩ ngợi lại có người đến gọi, bảo ta đến Hương Quy Đình bái kiến
Mẫu tiểu thư. Ta hiện tại chỉ là một môn khách trong phủ. Chủ tử cho gọi, ta
nào dám không đi? Còn phải nhanh chân lên mới được.
Ta nhanh chân đuổi theo phía sau nha đầu truyền gọi, đi đến Hương Quy Đình.
Hương Quy Đình được dựng ở giữa một biển hoa, khắp nơi đều là kỳ hoa dị thảo.
Trong không khí nhè nhẹ thoang thoảng hương hoa. Nhưng hết thảy nếu đem so sánh
với hai vị bích nhân ở trong Hương Quy Đình kia, thì đều trở nên ảm đạm thất
sắc. Dường như, tất cả linh khí đất trời đều tập trung trên người hai vị trong
đình kia vậy. Trong đình, nam tử thì tuấn mỹ vô cùng, ánh mắt lợi hại như ánh
đao đã bị thay thế bằng sự ôn nhu. Còn nữ tử ngồi đối diện hắn, tay áo nhẹ bay,
bộ diêu trên đầu khẽ rung rinh. Đôi mắt lung linh như hồ sâu, phát ra những tia
sáng kỳ dị, khi thì ôn nhu như nước, khi thì biếng nhác như miêu. Trước kia ta
chưa từng thấy ánh mắt người nào lại có nhiều biến hóa như vậy, tỏa sáng thần
kỳ.
Còn đứng phía sau bọn họ, bên Tuyên Vương thì có Quy Trữ cùng Tử Dạ đứng
ngay ngắn, ánh mắt không rời chủ tử; bên Mẫu Phượng Thấm là ba người Đỗ ma ma
cùng Đại Lan, Tiểu Lan. Xem ra Tiểu Phúc Tử nói đúng, Trữ Bá Hậu vì muốn để hai
người ở chung đã cố tình rời đi. Đáng tiếc chính là, có một đám hạ nhân trơ mắt
đứng nhìn, dù hai người có muốn ám muội cũng không có cách nào ám muội được.
Đương nhiên, đây chẳng qua chỉ là ý tưởng bất lương của ta thôi. Hai người này
vẫn đang đứng đắn ngồi thẳng, phẩm trà uống nước, nào có cái kiểu không chịu
được như suy nghĩ của ta đâu…