Ads
Lâm Thụy nói: “Vốn là, kêu một gã thuộc hạ ra mặt chứng thực, đối với bổn
vương mà nói cũng không sao. Nhưng hôm nay là thọ yến của nhị ca, lại thành xem
bệnh rồi thẩm tra người khác. Nhị ca không sợ gặp vận rủi ư? Nếu như nhị ca
thật sự có điều hoài nghi về thuộc hạ của thần đệ, không bằng giao cho Đại Lý
Tự dựng một thẩm đường tại gia, điều tra rõ ràng rành mạch. Còn thọ yến hôm nay
của nhị ca, ta thấy, thôi thì miễn đi…”
Lâm Thụy nói lời này rất hợp tình hợp lý, nhưng ta biết, hắn làm vậy là
đang kéo dài thời gian. Nếu như hôm nay không nhằm lúc hắn chưa kịp phòng bị để
hỏi rõ ràng mà chờ hắn đã chuẩn bị tốt thì có lẽ, vĩnh viễn sẽ không có ai biết
được chân tướng chuyện này…
Tuyên Vương xem ra hiểu rất rõ về điểm này, hắn nói: “Ngữ khí của tam đệ
sao phải gay gắt như vậy. Nhị ca cũng đâu có hoài nghi gì thuộc hạ của đệ.
Chẳng qua chỉ muốn cho vị tiên sinh này nhận mặt chỉ người, làm gì mà phải
nghiêm trọng như vậy, kéo cả Đại Lý Tự vào. Hơn nữa, cùng lắm thì cũng chỉ do
thuộc hạ của tam đệ gây chuyện, không nhất định sẽ liên lụy tới tam đệ. Sao tam
đệ không để nàng ra đây gặp mặt, cũng luôn tiện giải quyết những nghi hoặc của
mọi người?”
Tuyên Vương trở mình nói những lời ám chỉ, xoay toàn bộ mũi nhọn nhằm về
phía Lâm Thụy, khiến cho hắn không thể không vì mình mà giải thích một chút.
Lâm Thụy lại nhàn nhạt nói: “Xem ra thọ yến hôm nay đã biến thành Hồng Môn
Yến*, thần đệ có lòng tốt, muốn đến chúc thọ, lại đổi lấy kết quả này. Nếu nhị
ca thật sự muốn thần đệ ra lệnh cho thuộc hạ kia của ta đến đây, cũng được
thôi. Chỉ có điều là phải thông qua nha môn của Đại Lý Tự mới được. Thụy Vương
phủ tuy chỉ là một vương phủ nho nhỏ, nhưng cũng không thể chấp nhận chuyện
người ta nói lung tung vu oan được. Thọ yến hôm nay, xem ra thần đệ tiếp tục ở
lại cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Vậy thần đệ xin cáo từ…”
Nói xong, hắn đứng dậy, vừa chắp tay chào xong liền đi thẳng ra ngoài cửa.
Tuyên Vương không thể tưởng tượng nổi hắn lại trở mặt nhanh như vậy, làm cho
người ta không kịp đề phòng, vội rời chỗ muốn đi ra ngăn lại. Lâm Thụy như cười
như không nói: “Nhị ca, có phải hôm nay nếu không đưa ra được một đáp án vừa
lòng thì thần đệ không thể bước ra khỏi cánh cửa này?”
Tuyên Vương vội tránh người sang một bên, hạ giọng nói: “Tam đệ, xem đệ nói
kìa. Nhị ca cho dù có hồ đồ cũng không dám có ý ngăn cản tam đệ đâu…”
Trông thấy Lâm Thụy đứng dậy, Mẫu Phượng Thấm cũng đứng dậy, hành lễ cáo từ
với Tuyên Vương rồi đuổi theo…
Ngón tay ta gõ gõ liên tục. Vòng tai đá rỗng ruột bây giờ được dùng để trao
đổi thông tin qua lại giữa chúng ta, đã được Tiểu Phúc Tử giấu kín sau tai.
Tiểu Phúc Tử đang canh ở ngoài viện, chắc chắn đã nghe được tín hiệu ta phát
ra. Hy vọng hắn có thể kịp thời làm theo lời ta dặn, bằng không…
Ta vội hít sâu mấy hơi để nhịp tim bình tĩnh trở lại, sau đó tiến tới nâng
lão cha dậy. Tư Đồ cũng bước lên đỡ lấy. Ta miễn cưỡng cười cười với Tuyên
Vương: “Vương gia, xin thứ lỗi cho tiểu nữ cáo lui trước. Tiểu nữ cùng gia phụ
xa cách bao lâu nay mới được gặp lại, thân thể gia phụ lại không tốt. Tiểu nữ
muốn dìu gia phụ vào trong nghỉ ngơi…”
Có rất nhiều chuyện, ta không thể làm trò trước mặt người ngoài mà hỏi rõ
được, chỉ có thể lén cùng lão cha nói chuyện. Xem ra, Tuyên Vương cũng thấu
hiểu tâm tư của ta…
Hắn gật gật đầu, nói: “Cha và con gái đoàn tụ, lâu rồi không gặp, tất sẽ có
không ít lời muốn nói. Người đâu, đưa hai vị khách quý này đến khách phòng
(phòng ở dành cho khách)…” Lại quay sang Bình Vương nói: “Đại ca sẽ không trách
cứ thần đệ, đem khách của huynh vào ở trong Tuyên Vương phủ của ta chứ?”
Bình Vương nói: “Vị tiên sinh này nếu là phụ thân của tiểu thư đây, theo lý
là nên cùng người nhà đoàn tụ. Bổn vương sao lại trách được?”
Nói xong, Tuyên Vương cùng Bình Vương nhìn nhau cười cười. Ta liếc mắt nhìn
hai người bọn họ một cái. Có một loại cảm giác, hai người bọn họ hiện giờ đã
bắt tay với nhau rồi. Mặc kệ là vì cái gì cũng được, chắc chắn hai người đó đã
có giao ước bất đắc dĩ.
Ta cùng Tư Đồ mỗi người một bên đỡ lão cha tưởng mất lại còn của ta, theo
hạ nhân Tuyên Vương phủ đi về phía khách phòng. Ta dìu lão cha mà có cảm giác
nhẹ hẫng như dìu thân trúc. Lòng ta không khỏi chua xót, ta hỏi ông: “Lão cha,
đã nhiều năm như vậy rồi, vì sao cha không nghĩ cách liên hệ với con?”
Lão cha thở dài một hơi nói: “Nha đầu, ngươi cho là cha thoải mái lắm sao?
Tuy nói là đã chặn được độc Ngân tằm, nhưng một giây nửa phút cũng không thể
thiếu nhân sâm ngàn năm kết hợp với cao thủ võ công hợp lực vận công. Cũng may,
về điểm này, Bình Vương có chút giúp ta…”
Ta ngạc nhiên hỏi: “Lão cha, vì sao Bình Vương lại giúp cha?”
Lão cha nhìn ngó xung quanh, rồi mới ghé sát bên tai ta nói: “Đó là bởi vì,
ta lừa hắn. Nói rằng ta biết Thần cung ở đâu…” Nói xong, gương mặt gầy guộc như
bộ xương khô thoáng vẻ đắc ý nhìn ta. Ta trông thấy mà thoáng giật mình…
Tư Đồ đỡ ông, trầm mặc không nói. Mà cha ta dường như cũng đã quên mất vị
đồ nhi mà ông đắc ý nhất này, chỉ lo cùng ta nói chuyện…
Hai người hầu dẫn chúng ta đi vào khách phòng kia, hiển nhiên cũng không
chú ý tới cuộc trò chuyện của chúng ta, đầu không ngoảnh lại, tiếp tục đi về
phía khách phòng.
Ta vội nói: “Chúng ta cứ nên vào phòng rồi nói sau!”
Lão cha ta vẫn vậy. Tuy rằng tài hoa tuyệt đại, nhưng vẫn không tránh được
bệnh chung của nam nhân, việc gì cũng thích phô trương. Đặc biệt là người cha
từ nhỏ đến lớn luôn làm ta kinh ngạc này, không có lúc nào muốn chứng thực cái
gì…
Đi qua một hoa viên nho nhỏ, hoa viên này cũng là nơi ta thường xuyên đi
dạo từ sau khi vào phủ Tuyên Vương. Bên trong cây cối hoa cỏ um tùm, đủ loại
hoa thơm cỏ lạ. Bóng đêm âm thầm buông xuống, ta thoáng dừng lại bên một thân
cây. Lão cha thấy ta có vẻ chần chừ bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
Ta cười cười nói: “Không có gì, hóa ra có mấy cây Tử La lan (violet) đã nở
rộ mấy đóa. Ban ngày không phát hiện ra…”
Lão cha nghi hoặc nhìn ta, nói: “Từ khi nào ngươi lại ưa thích mấy thứ
này?”
Tư Đồ nói: “Sư phó, Tuệ Như đã thay đổi rất nhiều…”
Lão cha ta lại trầm mặc không nói, không đáp lời Tư Đồ. Ta đột nhiên cảm
thấy, từ sau khi cha trở về, thái độ đối với Tư Đồ thay đổi rất lớn, làm như
nàng là người xa lạ vậy. Nhất định đã có chuyện gì xảy ra, mới khiến ông trở
nên như vậy…
Ông hoài nghi cũng đúng. Điểm duy nhất khiến ta có hứng thú về hoa chính là
dược tính của nó, có gì có thể dùng làm thuốc được không. Mỗi khi nhìn thấy một
loại hoa cỏ, trên cơ bản là ta nghĩ ngay đến việc nên đem chúng đi giã nát hay
nên phơi nắng, thêm dược liệu vào thì sẽ có hiệu quả thế nào. Ta bắt đầu quan
tâm đến chuyện hoa nở hoa tàn như nữ nhi bình thường giống như đêm nay, đối với
ông mà nói thì quả thật là không thể nào tưởng được.
Ta nói: “Lão cha, chúng ta đã cách biệt nhiều năm, thói quen của con có
chút thay đổi thì có gì là lạ? Ngài cũng có vài thói quen cũng đã đổi thay
không phải sao?”
Lão cha lo nghĩ nói: “Ồ, ừ…, thật à?” Thật không thể nói thêm gì nữa.
Bước vào khách phòng trắng sáng thoáng mát, ta hỏi lão cha: “Năm đó, cha
đắc tội với ai, sao lại có người muốn dồn cha vào chỗ chết?”
Lão cha lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết. Ta chỉ biết là, năm đó, ta
khuyên bảo tướng quân không thành. Quá ức chế nên đã leo lên Hãn Huyết bảo mã
của tướng quân, đánh ngựa chạy như điên. Sau đó liền gặp đám người đuổi giết ta
kia…”