Thệ Bất Vi Phi - Thề Không Làm Phi

Chương 119: Chương 119: THÁNG BÍNH THẦN




Ads Người đó nói: “Ngươi luôn luôn không chịu gọi ta là cha không phải sao? Biến thành gọi đứa biết hiểu chuyện nghe lời hồi nào vậy? Đừng nói giỡn nữa, để ta xem nào, ngươi trêu cợt lão cha ngươi bao nhiêu lần rồi? Bắt sâu xanh ở bãi cỏ thả lên đầu lão cha, có năm lần, mà cách thức lần nào cũng đều khác nhau. Cắt râu của lão cha, có ba lần, còn nói sau khi lão cha cắt râu đi sẽ trẻ hơn rất nhiều, có thể hấp dẫn không ít ánh mắt thiếu nữ, nói không chừng còn có thể tìm cho ngươi một người mẹ kế nữa. Lừa nhốt tướng quân vào mật thất, là chủ ý của ngươi, Tư Đồ đồ nhi chỉ là trợ thủ mà thôi. Chui lỗ chó trốn ra ngoài chơi, là do ngươi đầu têu, uy hiếp dụ dỗ Tư Đồ đồ nhi đi theo…”

Ông vừa nói vừa thở. Giọng tuy nhỏ nhưng ở đây ai cũng đều nghe thấy, còn rất rành mạch dễ hiểu. Nghe xong những lời này, khóe miệng nam tử mang theo ý cười, còn khóe miệng nữ tử lại hàm chứa một tia khinh thường. Xem đi, đây là cuộc sống của một nha đầu quê mùa thô kệch, làm chuyện gì cũng đều bỉ ổi như vậy…

Ta thì thào nói: “… Những chuyện này, bí mật trong phủ tướng quân ai ai cũng biết, cũng không thể chứng minh ngươi chính là cha của ta…”

Người kia thấp giọng nói, chỉ đủ cho một mình ta nghe được: “Nếu vậy thì, hành vi của ngươi bắt đầu thay đổi từ năm ngươi sáu tuổi, vào ngày Quý dậu tháng Bính Thần, không biết có người nào khác có thể chú ý đến nữa không?”

Ta hơi kinh ngạc. Bởi vì thời gian đó chính là ngày đầu tiên ta xuyên không đến. Còn nhớ vào ngày đầu tiên, lúc ta vừa mở to đôi mắt, điều nhìn thấy chính là vẻ mặt cầu xin của lão cha đối với ta. Thấy ta tỉnh lại, ông mừng rỡ: “Tuệ Như, con tỉnh rồi ư? Con không biết bơi, vì sao hôm nay lại bị rớt xuống nước vậy? May quá, may quá, tỉnh là tốt rồi…”

Câu đầu tiên ta hỏi ông chính là: “Có gì ăn không, ta sắp đói chết rồi. Còn nữa, đưa cái bát ngươi đang cầm trên tay cho ta đi…”

Ngay lúc đó, ta không chú ý lắm đến ánh mắt của lão cha, nhưng khẳng định là hơi kinh ngạc. Bởi vì lúc ông đưa cái bát kia cho ta, có nói một câu: “Có thể là vừa mới tỉnh dậy, đói đến nỗi nóng nảy, cho nên mới thô lỗ như vậy…”

Ta mơ hồ nghe được nhưng lại làm như không nghe thấy. Ừng ực ừng ực đổ cả bát trút hết vào trong miệng, rồi tiện tay dùng ống tay áo lau miệng. Lúc này mới nhìn qua lão cha một chút, phát hiện, ông đang mở to hai mắt lên nhìn ta…

Thì ra, ta thay đổi thế nào, ông đều nhớ rất rõ ràng, trong lòng cũng biết rất rõ ràng. Nhưng trước sau ông vẫn xem ta là đứa con gái chân chính của ông. Cho nên, nhất cử nhất động của ta mới khắc sâu vào tâm trí của ông như vậy. Ta đã rõ rồi. Một hạ nhân trong phủ tướng quân có lẽ có thể nói ra những sự kiện trên, nhưng tuyệt đối không có khả năng nói được cụ thể như vậy. Thậm chí ngay cả bắt đầu vào tháng nào năm nào, cũng đều nhớ rõ rành mạch.

Nước mắt ta rơi như mưa, ôm chầm lấy cổ ông, cũng gầy trơ xương như thân hình ông vậy. Cảm giác được từng đốt xương sườn trên người ông, trong lòng chua xót không thôi. Ta nói: “Lão cha, sao cha còn sống được vậy?”

Ta nghĩ. Lúc trước, ta trăm phương nghìn kế hỏi thăm Nhàn phi về nguyên nhân cái chết của lão cha. Nàng nói là do Tử Dạ, thủ hạ của Tuyên Vương giết chết. Hiện giờ, lão cha lại xuất hiện trước mặt ta. Kêu ta làm sao có thể trong lòng không tràn ngập nghi hoặc cho được? Chẳng lẽ tất cả những gì Nhàn phi nói cho ta biết, toàn bộ đều là giả? Nhưng lấy tình cảnh ngay lúc đó mà nói, những gì nàng nói, tất cả đều là sự thật. Hay là nàng cũng không biết chân tướng cái chết của lão cha ta? Nàng chỉ phụ trách truyền báo tin tức cho Tuyên Vương. Còn lại những chuyện khác, cuối cùng có động thủ hay không, là ai đã ra tay, nàng cũng không hề biết. Sau lại truyền đến tin tức lão cha của ta đã chết, cho nên nàng mới đương nhiên cho rằng. Lão cha chết là bởi vì nàng đã truyền tin cho Tuyên Vương, cho nên Tuyên Vương đã phái Tử Dạ đi giết lão cha? Nhưng chân tướng chân chính, nàng cũng không biết?

Lão cha thở hổn hển mấy hơi, nói: “Ngày đó, sau khi ta trúng độc, lập tức uống vào một viên Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm Tự. Tuy rằng không thể giải được độc, nhưng lại giúp công lực của ta tăng lên rất nhiều. Tạm thời có thể ngăn chặn độc khí chạy trong cơ thể. Nhưng vẫn chưa đi được mấy bước, liền hôn mê mà ngã xuống đất. Không thể ngờ lại được Bình Vương cứu…”

Ta biết, Đại Hoàn Đan có thể làm tăng công lực, nhưng lại không làm cho máu huyết lưu thông nhanh hơn, cho nên cũng có thể ngăn chặn độc khí chạy khắp quanh thân. Nhưng có thể giải được thiên hạ đệ nhất kỳ độc này hay không, có thể chống đỡ được nước bọt của ngân tằm hay không thì ta lại không biết, cũng chưa có người nào thử qua. Nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng này của lão cha, ta biết, ông đã chịu không ít khổ cực. Trước kia, ông chính là một người rất sành ăn, bây giờ lại gầy trơ xương như que củi…

Ta hỏi ông: “Lão cha, rốt cuộc là ai đã hạ độc?”

Lão cha thở dài một hơi, nói: “Đám người đó võ công cực cao. Trong đó có một người là nữ. Nữ tử này là thủ lĩnh, võ công còn cao hơn ta một chút. Ngươi cũng biết đó, ta chuyên chú vào nhiều lĩnh vực quá, cho nên về phần võ công thì…”

Ta liên tục gật đầu nói: “Đúng, đúng, mặc kệ là cái gì lão cha cũng đều rất xuất sắc. Vậy, sau đó thế nào…”

Nếu như ta còn có chút hoài nghi nào thì cho đến bây giờ cũng đã tiêu tan cả rồi. Bởi vì chỉ có người như lão cha ta, bất luận khi nào ở đâu, ông đều phải thổi phồng mình lên mới được. Con người ta, bề ngoài có thể thay đổi, nhưng thói quen thì không dễ dàng gì mà thay đổi được.

“Ta đánh không lại, đã muốn chạy trốn. Lúc ấy, con ngựa ta cưỡi chính là con ngựa của tướng quân, Hãn Huyết Bảo mã. Con ngựa này ngày đi ngàn dặm. Nếu như ta muốn bỏ chạy, là ai cũng không thể đuổi kịp. Ai ngờ, trên bờm ngựa đã bị người ta hạ độc ngân tằm từ trước rồi. Ta chạy thoát chưa đầy mười dặm, liền có cảm giác khí huyết bốc lên. Thấy không ổn, ta liền lập tức uống Đại Hoàn Đan…”

Ta mau mắn nói: “Lão cha, may quá, may quá, cha là một thần y, chứ bằng không thì…”

Lão cha nói: “Đúng vậy, thật hiếm có. Bình Vương điện hạ đã cứu ta, bằng không, ta cũng không thể gặp lại ngươi nữa. Tiểu Tuệ, sao vậy… Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

Ta hỏi ông: “Lão cha, đám người đã tấn công cha lúc đó, cha có biết là ai không?”

Lão cha nói: “Kể ra cũng thật kỳ lạ. Đám người kia ai cũng đều che mặt. Chỉ trừ mỗi ả thủ lĩnh, lại không cố kỵ chút nào không thèm che mặt. Có lẽ ả cho rằng, ta chết chắc rồi…”

Ta hỏi ông: “Nữ tử đó, cha còn nhớ mặt không?”

Trên đời này, nữ tử có võ công có thể đối địch với lão cha của ta, theo như ta biết thì chỉ có một, là Thanh Loan tiên tử.

Lão cha nói: “Đương nhiên, con mắt của lão cha ngươi cũng đâu có mù…”

Ta đứng dậy, quét mắt nhìn mọi người trong hội trường. Ánh mắt Tuyên Vương mê hoặc. Ánh mắt Bình Vương bình tĩnh. Lâm Thụy, chỉ có hắn, hình như thoáng có chút không được bình thường, đang tự rót tự uống. Ta chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Thụy, nói: “Thụy Vương gia, có thể mời Thanh Loan tiên tử, thủ hạ của ngài đến đây gặp mặt được không?”

Lâm Thụy buông chén rượu xuống, nhìn ta mỉm cười, nói: “Bổn vương thân là Vương gia. Ngươi chẳng qua chỉ là một thường dân. Dựa vào cái gì kêu bổn vương phải nghe theo lời sai bảo của ngươi?”

Nói xong, lại rót một ly rượu, uống cạn, rồi quay qua nở nụ cười với Tuyên Vương: “Nhị ca, quý phủ của huynh cũng thật thần kỳ. Một gã thường dân nho nhỏ mà cũng có thể to giọng om sòm với bản vương. Nhị ca, huynh quản giáo tốt quá đó.”

Tuyên Vương nói: “Tam đệ thứ lỗi. Nhưng nói lại cũng là tiểu thư đây vừa nghe người thân bị người ta hãm hại, uất ức khó thở, không nghĩ đến thân phận mà tiến lên chất vấn. Lại khiến tam đệ chê cười rồi. Nhưng mà, vi huynh cũng rất muốn biết, những lời vị tiên sinh này nói có phải là sự thật hay không. Vì sao tam đệ không để Thanh Loan tiên tử ra mặt đối chất, giải mối nghi ngờ của chúng ta đi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.