Editor: Mèo coki.
Buổi sáng ở kinh thành, thời tiết cực kì lạnh lẽo. Gió lạnh thổi phất ở trên mặt, cảm giác đau đớn giống như bị đánh một bạt tai. Khách quan mà nói, Quân Nhược Thủy vẫn tương đối thích khí hậu ấm áp ẩm ướt của Giang Nam hơn, những cơn mưa thấm ướt áo, gió thổi mang theo mùi dương liễu. Phương Bắc lạnh thấu xương, không thích hợp để lâu dài ở.
Quân Nhược Thủy nhìn thấy đám người Tô Tử Bội đã thu xếp xong, lúc này mới nhíu mày lại, theo Tĩnh đi tới đại sảnh.
“Xem ra Tô phu nhân không thích những gì Tĩnh Tuyết đã chuẩn bị.” Một giọng nói hiền hòa vang lên, giống như gió nhẹ thổi lất phất trên mặt biển, nhu hòa nhưng không mất khí thế ngập trời.
Quân Nhược Thủy ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một nữ tử mặc áo vải màu xanh dương nhạt, ngọc thụ lâm phong, đang cười nhẹ nhàng. Ánh mắt của nàng ta đen bóng thâm thúy, giống như một giếng cổ sâu thẳm có khả năng hút tất cả tia sáng, sâu không thấy đáy, ngoài mặt lại nhuộm ánh sáng ôn hòa. Lúc này nàng ta đang nở nụ cười nhạt nhìn Quân Nhược Thủy, chăm chú mà mang theo chút suy tính. Không thể phủ nhận, đây là một nữ tử tuấn mỹ bất phàm.
Quân Nhược Thủy cũng nhàn nhạt nhìn nàng ta, hai người ánh mắt giao nhau, im lặng nhìn nhau, quan sát đối phương.
Sau đó, nữ tử kia khẽ nhếch miệng cười, thản nhiên chào hỏi như bằng hữu, nói: “Tô phu nhân, tại hạ là Trung Thư Xá, Mục Tĩnh Tuyết.”
“Mục đại nhân.” Quân Nhược Thủy bình thản đáp lễ. Nếu đối phương đã chào hỏi như bằng hữu, tất nhiên nàng cũng đáp lại giống vậy, cho dù đối phương là chính ngũ phẩm, Trung Thư Xá đại nhân.
“Mời ngồi, xin Tô phu nhân cứ tùy ý.” Mục Tĩnh Tuyết dùng tay ra dấu mời.
Quân Nhược Thủy nói tiếng cảm ơn, sau đó thản nhiên ngồi xuống. Trên bàn là một bình trà hoa hồng nóng hổi vừa mới pha. Đóa hoa nho nhỏ màu đỏ hồng từ từ bung ra ở trong nước, mùi thơm nhàn nhạt ở trong hơi nước dần dần tản ra. Vậy là chắc nàng ta cũng hiểu rõ chuyện Dưỡng Sinh Đường, dù sao các loại trà hoa được Quân Nhược Thủy tung ra rất phức tạp, chưa từng có ở vương triều Kim Bích, hiện nay đang cực kỳ thịnh hành tại thành Lâm Giang. Xem ra sự hiểu biết của Mục Tĩnh Tuyết đối với nàng cực kỳ thấu đáo .
Nàng lại ngẩng đầu nhìn Mục Tĩnh Tuyết lần nữa, mắt hạnh trong vắt, lông mày cong nhẹ như ngọn núi, cái mũi khéo léo, môi mỏng, da trắng nõn nà, tuổi chừng hai mươi. Trẻ tuổi như vậy mà đã là chính ngũ phẩm, nếu không phải tài hoa xuất chúng, tuổi trẻ tài cao thì chính là một nữ nhi của đại thần ngậm thìa vàng ra đời. Mặt Quân Nhược Thủy không biến sắc nghĩ tới, rất tự nhiên ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi đối phương nói tiếp.
“Tô phu nhân, ngươi tới kinh thành với thân phận là danh y của Giang Nam. Giờ Tỵ, tại hạ sẽ dẫn ngươi vào cung bắt mạch cho Nữ hoàng.” Mục Tĩnh Tuyết nở nụ cười nhạt, ánh mắt thâm thúy như không có chuyện gì xảy ra nhìn nàng, giống như nàng nên biết tất cả, nên bị người ta đùa giỡn xoay quanh, nên cúc cung tận tụy.
“Mục đại nhân chê cười, Nhược Thủy chưa bao giờ là danh y, như vậy chẳng phải là khi quân, lừa dối Nữ hoàng sao? Huống chi nếu vì vậy mà làm chậm trễ bệnh tình của Nữ hoàng, tội càng thêm không thể tha. Đây chẳng phải là Mục đại nhân đang làm khó ta sao?” Quân Nhược Thủy nhấp nhẹ một hớp trà hoa hồng, nước trà ấm áp chảy vào bụng, cả người cũng trở nên ấm áp. Sống lâu ở Giang Nam, một khi đến phía Bắc thì có chút không thích ứng kịp.
Rất hay, tội khi quân, lừa dối Nữ hoàng là không thể tha, nàng lại kéo Mục Tĩnh Tuyết trở thành đồng mưu, cùng nhau dính líu vào trong đó. Mục Tĩnh Tuyết có chút hăng hái nhếch miệng lên, trong mắt dâng lên ánh sáng thông minh. “Tỷ tỷ mà Ngâm Phong thích và tin tưởng, quả thật có chút khác biệt.”
Là một câu xã giao thông thường, Quân Nhược Thủy cũng không thèm để ý, thứ nàng để ý chính là cái tên Ngâm Phong này. Long Ngâm Phong, trưởng nữ của Thái nữ vương triều Kim Bích, năm nay mười bốn tuổi, , xinh đẹp tài trí, rất được Nữ hoàng yêu thích. Thì ra là nàng chính là Quân Hiểu Phù. Mà Mục Tĩnh Tuyết lại có thể lén lút gọi thẳng tên huý, tất nhiên là giao tình không bình thường.
Nhìn vẻ mặt trầm tư của Quân Nhược Thủy, Mục Tĩnh Tuyết nói tiếp: “Tên tự của Ngâm Phong là Hiểu Phù, bởi vì nàng ấy được sinh ra vào gần sáng mùa hè, là thời khắc mà hoa sen trong hồ ở phủ Thái nữ nở đẹp nhất.”
Quân Nhược Thủy không nói gì. Nét mặt của nàng bình thản giống như ngày thường, không có ngạc nhiên, không có nghi ngờ, thậm chí cũng không có vui buồn gì cả.
“Tô phu nhân đã biết?” Mục Tĩnh Tuyết không đoán ra được gì dưới biểu tình lạnh nhạt bình tĩnh của Quân Nhược Thủy, cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì. Nhưng việc nàng trấn tĩnh, bình thường như không có chuyện gì xảy ra làm cho Mục Tĩnh Tuyết có chút khó nắm bắt.
Tất nhiên Quân Nhược Thủy biết từ trước đến giờ hoàng tộc tranh giành nhau đều là vì cái ghế cao cao tại thượng đó, mặc dù Thái nữ không có đức hạnh, nhưng nếu chỉ dựa vào việc Nữ hoàng yêu ai yêu cả đường đi mà cho người đó tọa vị thì quá không công bằng. Mấy vị hoàng nữ còn lại hiển nhiên là sẽ trăm phương ngàn kế chờ đợi thời cơ, tranh đoạt ngôi vị thái nữ này. Nếu như Thái nữ chết thì Hiệp vương Long Hạo Vân là người có khả năng kế vị nhất. Cho nên đồng thời nàng ta cũng là đối tượng bị hiềm nghi lớn nhất.
Ngày đó Ngâm Phong tới thành Lâm Giang, có thể là vì lén lút điều tra dã tâm và âm mưu của Long Hạo Vân, sau đó Thái nữ lại bị bệnh, nàng nhận được mật báo nên nóng lòng trở về, vì vậy mới để thư lại từ biệt. Thái nữ mất, tất cả các vương gia đều trở lại kinh thành đưa tang, ngôi vị Thái nữ lại chậm chạp chưa được quyết định. Chắc hẳn trong lòng Nữ hoàng còn do dự, khó có thể lựa chọn. Rốt cuộc cũng có người không thể chịu được nữa, bày cục thế khiến Long Ngâm Phong rơi vào trong đó. Mà việc Long Ngâm Phong hành thích vua, soán vị chính là tử tội. Người thắng lớn nhất dĩ nhiên là những người muốn tranh đoạt ngôi vị Thái nữ.
Đáp án được miêu tả rất sinh động. Long Hạo Vân.
“Bây giờ Thế nữ như thế nào rồi?” Quân Nhược Thủy nhàn nhạt hỏi.
“Vẫn còn ở Tông Nhân phủ chờ đợi xử lý.” Mục Tĩnh Tuyết nhìn Quân Nhược Thủy một chút, nói tiếp: “Mấy năm gần đây, thân thể Nữ hoàng ngày càng sa sút, vẫn luôn uống phương thuốc bổ dưỡng do Thái Y Viện kê cho, trong đó có một vị là nhân sâm. Năm ngày trước, sau khi Nữ hoàng uống phương thuốc này xong, sắc mặt biến thành màu đen, tinh thần không tỉnh táo. Sau khi Thái Y Viện xem qua thì xác định là trúng độc. Chỉ trúng loại độc nào, trúng độc như thế nào thì mọi người đều không biết. Hôm đó Thái Y Viện đã kiểm tra tất cả các vị thuốc được sử dụng, xong khi thẩm tra thì thấy hôm đó phòng bếp sử dụng nhân sâm ngàn năm mà Thế nữ dâng lên, mà nhân sâm ngàn năm này lại có cho thêm độc dược. Cho nên Phượng Hậu (= Hoàng hậu) hạ lệnh bắt Thế nữ tới Tông Nhân phủ tra hỏi, đến nay vẫn chưa được nhìn thấy. Mỗi ngày Diêu quý quân đều ở trong cung than thở khóc lóc, hi vọng Phượng Hậu sớm ngày trừng phạt Thế nữ, mà các đại thần thì có người bảo vệ Thế nữ, có người yêu cầu xử tội theo luật pháp, có mượn gió bẻ măng, gió chiều nào theo chiều ấy nên ta đã tiến cử ngươi ở trước mặt Phượng Hậu, danh y Giang Nam Quân Nhược Thủy.” Hình như là sợ Quân Nhược Thủy không hiểu, nàng ta lại giải thích tiếp: “Ngày đó trước khi Thế nữ bị bắt vào Tông Nhân phủ đã phái ám vệ đến thành Lâm Giang tìm ngươi.”
Mục Tĩnh Tuyết mặt không đổi sắc, không giống như những thuộc hạ bình thường, thấy chủ tử ngã xuống liền lập tức tản ra giống như khỉ rụng lông. Bởi vì nàng ta biết chắc chắn Long Ngâm Phong sẽ bình yên vô sự hay là thật tậm tân thật lòng, trung thành không đổi đây?
Trên thư Hiểu Phù có viết hi vọng nàng tới giải độc, dĩ nhiên giải độc cho Nữ hoàng, sau đó chỉ ra Long Hạo Vân lòng muông dạ thú. Kể từ đó số mạng của nàng và Hiểu Phù xem như cột chung một chỗ, muốn không đếm xỉa đến là chuyện không thể nào, chỉ có thể cầu rút lui toàn thân mà thôi.
“Tô phu nhân, sắp đến giờ Tỵ rồi, để Tĩnh dẫn ngươi đi thay quần áo khác thôi.” Mục Tĩnh Tuyết khẽ mỉm cười, giống như tất cả đều nằm ở trong lòng bàn tay nàng ta: “Sau đó chúng ta vào cung.”
Rất kỳ quái, Quân Nhược Thủy cảm thấy Mục Tĩnh Tuyết mang theo một chút địch ý đối với nàng. Không thể nói là vì sao, chỉ là trực giác. Nhưng nhất định nàng ta là bằng hữu của Hiểu Phù, mặc dù lòng dạ khá sâu, khôn khéo, giỏi về tính toán, nhưng cũng là một bằng hữu có thể tin tưởng được.
Thay một bộ trường bào có đai lưng màu đỏ tươi, chân đi đôi giày ủng màu đen, ngắn, trên đầu cài trâm màu hổ phách sáng long lanh, Quân Nhược Thủy đi chầm chậm từ nội thất ra ngoài. Trường bào màu đỏ làm nổi bật lên da thịt vốn trắng noãn của nàng, làm nó càng thêm hơn sương thắng tuyết, đai lưng cùng màu ôm lấy vòng eo mềm mại mảnh khảnh của nàng, mi thanh mục tú, mặt mũi trầm tĩnh. Mục Tĩnh Tuyết nhìn nàng không khỏi lộ ra ánh mắt tán thưởng, khẽ vuốt cằm, nói: “Tô phu nhân, chúng ta đi thôi.”
Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, nói: “Ta đã nói Tĩnh mang theo hòm thuốc của ta chờ ở bên ngoài rồi.”
Lúc ra cửa, quả nhiên là trông thấy Thư Ngâm mặc quần áo màu xám tro của nô bộc, đeo hòm thuốc, ăn mặc giống như gã sai vặt đang đứng chờ. Mặt mày không son phấn, không phải để cho mình càng thêm môi hồng răng trắng, mà là để che giấu dung nhan khuynh thành, vui tai vui mắt. Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, hoàn toàn là một gã sai vặt bình thường không khiến người ta chú ý đến, rất tốt.
“Nhược Thủy.” Tô Tử Bội đứng ở một bên tiến lên đón, đôi mắt trong suốt rõ ràng hơi lo lắng nhìn nàng: “Ta hiểu rõ có vài chuyện không thể không làm, không cách nào tránh khỏi, nhưng mà ngươi nhất định phải cẩn thận. Ta chờ ngươi.”
Hắn vô cùng kiên định và thâm tình, đôi dịu dàng như nước khiến Quân Nhược Thủy đột nhiên nghĩ tới một câu thơ xa xưa: Hai con mắt lơ lửng ở trên mặt sông \ đột nhiên sáng lấp lánh \ nhìn về phía đường mòn trải đầy đá đen \ nước chảy ta ở trong nước chờ ngươi \ lửa tới ta ở trong tro bụi chờ ngươi*. Trong lòng dâng lên cảm động ấm áp, ở nơi kinh thành phương Bắc gió lạnh thấu xương này, nó như gió xuân phất qua, ấm áp hoà thuận vui vẻ.
Bài này là bài: Nữ nhân phân phương, có nghĩa là hương thơm nữ nhân.
Tô Tử Bội hiểu, hoàng thành là đất quyền thế, tràn đầy âm u, tính toán, mưu lược, máu tanh, nếu như có thể, hắn hi vọng Nhược Thủy không bước vào hoàng thành này nửa bước. Chẳng qua nàng là nữ tử, tất nhiên có chuyện nên làm, bất luận là tự nguyện hay là bất đắc dĩ, đều không thể tránh khỏi. Mà hắn sẽ tiến lùi cùng nàng. Một chữ chờ, nàng sẽ hiểu được nó nặng bao nhiêu.
“Thân thích đẹp như hoa, Tô phu nhân thật là hạnh phúc.” Mục Tĩnh Tuyết dùng giọng nói trầm thấp từ tính, nhàn nhạt nói ra, mặc dù khen Quân Nhược Thủy hạnh phúc, trong mắt hoàn toàn không có vẻ hâm mộ.
Sắc mặt Quân Nhược Thủy vẫn như thường, cười nhàn nhạt một tiếng, nói: “Cảm ơn Mục đại nhân quá ai, nhà ai mà có người thân như hoa vậy thì đều là chuyện hạnh phúc thôi.” Nói xong cười dịu dàng với Tô Tử Bội: “Chờ ta.”
Tô Tử Bội gật đầu một cái, đến gần một bước, nhẹ nhàng véo cánh tay của nàng một cái, hạ thấp giọng ở bên tai nàng, ngang ngược nói: “Ngươi mà trở về thì mau giải thích cho ta tại sao Thư Ngâm lại là nam nhân.”